Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn Kiếm Môn

Tiểu thuyết gốc · 2929 chữ

Cỗ xe ngựa lăn bánh, bánh xe nghiến trên con đường đất tạo nên âm thanh đều đều, buồn tẻ. Thanh Dương thành nhanh chóng lùi xa, chỉ còn là một chấm nhỏ mờ nhạt nơi chân trời. Lạc Thiên Vân tựa lưng vào thành xe, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, nơi con đường mòn dẫn thẳng đến Lâm An thành.

Nhưng tâm trí hắn chẳng thể nào hướng về phía trước. Hình ảnh Tửu Mộng Lâu chìm trong biển lửa cứ thiêu đốt tâm can, nuốt chửng những ký ức êm đềm về mái nhà đã che chở hắn suốt bao năm. Tiếng cười nói của thực khách, hương rượu nồng nàn ấm áp, bóng dáng Diệp lão bên lò rượu… tất cả giờ chỉ còn là tro tàn. Mỗi nhịp xe lăn đều như nhát dao cứa vào lòng hắn, khoét sâu thêm nỗi đau mất mát.

Bên ngoài, mưa phùn lất phất, bám thành từng giọt nhỏ trên mái xe gỗ. Người xa phu khoác chiếc áo tơi cũ sờn, tay nắm dây cương, lặng lẽ đánh xe. Gương mặt ông khắc khổ, in hằn dấu vết thời gian, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng bao nhiêu sương gió cuộc đời. Lưng ông thẳng tắp, gió lùa qua khiến tà áo khẽ rung động, nhưng ánh mắt vẫn bình thản nhìn về con đường phía trước, tựa như đã quen với những chuyến hành trình long đong.

Lý Hạo ngồi bên trong xe, ôm chặt túi lương khô, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Lạc Thiên Vân, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng. Hắn chưa từng rời xa Thanh Dương thành, giờ đây phải bước vào một hành trình xa lạ, lòng không khỏi hoang mang. Hơn nữa, hình ảnh Tửu Mộng Lâu chìm trong biển lửa cứ ám ảnh tâm trí hắn, khiến hắn không sao yên lòng.

“Diệp gia gia… liệu ông có sao không?”

Giọng nói non nớt của Lý Hạo phá tan sự im lặng kéo dài trong xe.

Lạc Thiên Vân không đáp ngay, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài qua khe cửa nhỏ. Hắn biết Lý Hạo đang sợ hãi, nhưng bản thân hắn cũng chẳng khá hơn.

“Ông ấy sẽ ổn thôi.”

Lời nói của hắn nhẹ nhàng nhưng chắc nịch, như thể đang tự trấn an chính mình.

Lý Hạo cúi đầu, môi mím chặt. Dù muốn tin, nhưng bóng lưng Diệp lão phía sau biển lửa cứ hiện về rõ mồn một.

Bên ngoài, người xa phu chợt lên tiếng, giọng trầm khàn nhưng rõ ràng:

“Diệp lão không dễ gục ngã đâu.”

Lý Hạo giật mình, vén rèm nhìn ra phía trước.

“Ông cũng biết Diệp lão sao?”

Xa phu khẽ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu hơn, ánh mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước.

“Cả Thanh Dương thành, ai mà không biết Diệp lão chứ? Dù ít ai rõ về ông ấy, nhưng họ đều nợ Diệp lão một ân tình nào đó.”

Lời nói của xa phu như một tia sáng le lói giữa màn đêm u ám, khiến Lý Hạo khẽ thở ra, nhưng lo lắng trong lòng vẫn chưa vơi bớt.

Lạc Thiên Vân xoay nhẹ tấm lệnh bài trong tay áo, ánh sáng nhạt chiếu lên bề mặt đồng cũ kỹ.

“Ngươi quên rồi sao? Đến cả gã sẹo kia cũng phải cụp đao rút lui. Diệp lão không phải hạng người dễ bị hạ gục.”

Lý Hạo ngước nhìn hắn, trong lòng có chút yên tâm, nhưng nét mặt vẫn trĩu nặng.

Cỗ xe ngựa tiếp tục lăn bánh, tiếng vó ngựa gõ đều trên con đường lát đá. Bên ngoài trời đã sẩm tối, cảnh vật hai bên đường chìm trong bóng hoàng hôn.

Ngoài cửa sổ, Lý Hạo bất chợt thấy một đốm lửa mờ nhạt bập bùng trên sườn núi xa xa.

“Thiên Vân, ngươi nhìn kìa, có người đốt lửa.”

Lạc Thiên Vân liếc mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt điềm nhiên.

“Có lẽ là tiều phu nghỉ lại.”

Xa phu nghe vậy thì hất cằm về phía trước, giọng nói thản nhiên:

“Đường này thường có tiều phu và thợ săn qua lại. Mấy ngọn lửa đêm thế này chẳng có gì lạ.”

Lý Hạo thả rèm xuống, ngả người vào thành xe, nhưng đôi mắt vẫn không giấu được sự cảnh giác.

“Ta cứ có cảm giác có người theo dõi chúng ta.”

Xa phu cười khẽ, tay vỗ nhẹ vào lưng ngựa.

“Nếu có cũng chẳng sao. Ai dám gây sự ngay gần Lâm An? Chẳng kẻ nào dại đến mức đắc tội với Trấn Kiếm Môn đâu.”

Lạc Thiên Vân khép hờ mắt, lặng yên nghỉ ngơi, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một nỗi bất an khó tả. Đốm lửa kia… liệu có đơn giản chỉ là nơi trú chân của tiều phu?

Cỗ xe tiếp tục đi về phía trước, băng qua rặng núi mờ sương. Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy con đường núi, chỉ còn tiếng vó ngựa đều đều vang vọng giữa không gian tĩnh mịch.

Mãi đến khi ánh nắng chiều tà nhuộm vàng con đường trước mặt, bóng thành Lâm An mới hiện ra nơi cuối chân trời

Xa phu kéo cương, cỗ xe rẽ vào con đường lát đá rộng thênh thang dẫn thẳng vào cổng thành Lâm An. Lý Hạo thò đầu ra ngoài, hai mắt sáng rực khi nhìn thấy phố phường tấp nập, người xe qua lại như mắc cửi. Các cửa hàng buôn bán san sát nhau, từ cửa hiệu tơ lụa lộng lẫy, tiệm trang sức ngọc ngà cho đến quán trà, tửu lâu nhộn nhịp, bày la liệt đủ loại hàng hóa. Tiếng rao hàng, tiếng cười nói, tiếng đàn sáo rộn ràng cả một góc trời. Khác xa sự yên bình tĩnh lặng của Thanh Dương thành, Lâm An phồn hoa náo nhiệt khiến Lý Hạo choáng ngợp.

“Cuối cùng cũng tới nơi rồi!” Hắn reo lên, giọng đầy phấn khích.

Cỗ xe dừng lại bên lề đường, người xa phu xoay người lại nhìn hai thiếu niên, gương mặt khắc khổ thoáng nét cười hiền hậu.

“Đến rồi. Từ đây, hai vị công tử tự đi bộ lên núi là tới Trấn Kiếm Môn.”

Lạc Thiên Vân gật đầu, ôm quyền cảm tạ:

“Đa tạ lão trượng đã đưa chúng ta đến đây.”

Xa phu phất tay, ánh mắt như nhìn thấu hai thiếu niên, “Không có gì. Đường các ngươi còn dài, bảo trọng.”

Lý Hạo nhảy xuống xe, vươn vai một cái rõ to, “Cuối cùng cũng thoát khỏi cái xe ngột ngạt này.” Nói rồi hắn đưa mắt nhìn quanh, bụng reo lên òng ọc.

“Thiên Vân, ngươi không đói sao? Ta phải ăn gì đó trước khi lên núi.” Ánh mắt hắn dừng lại ở một sạp bánh bao bên đường, khói bốc lên nghi ngút, hương thơm ngào ngạt.

Lạc Thiên Vân gật đầu. Hắn cũng cảm thấy bụng đói cồn cào sau một chặng đường dài. Cả hai hòa vào dòng người trên đường, chậm rãi tiến về phía sạp hàng.

Lý Hạo gọi một đĩa bánh bao thập cẩm, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Lạc Thiên Vân ăn chậm rãi hơn, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía ngọn núi cao chót vót nơi xa, nơi ẩn mình sơn môn Trấn Kiếm Môn. Hắn biết rằng, hành trình gian nan mới chỉ bắt đầu.

Bóng chiều tà dần buông xuống, nhuộm đỏ cả khoảng trời. Lâm An thành huyên náo dần lùi lại phía sau, nhường chỗ cho con đường lát đá quanh co dẫn lên núi Thanh Phong – nơi tọa lạc Trấn Kiếm Môn, đệ nhất môn phái trên giang hồ, danh xưng vang vọng khắp cửu châu.

Lý Hạo vừa đi vừa nghe người qua đường kể về Trấn Kiếm Môn, lòng càng thêm ngưỡng mộ. Môn phái này được sáng lập bởi Kiếm Thần Lạc Huyền cách đây hơn hai trăm năm, là môn phái duy nhất trong lịch sử duy trì vị trí đứng đầu suốt hai thế kỷ. Uy danh Trấn Kiếm Môn không chỉ dựa vào thanh thế mà còn nhờ vào thực lực tuyệt đối của các đời chưởng môn.

Hiện tại, môn phái do Tần Vô Cực – người được tôn là Kiếm Quân – lãnh đạo. Giang hồ đồn rằng, ông là đệ nhất cao thủ đương thời, kiếm đạo thâm sâu, tu vi đã đạt Nhất Phẩm đỉnh phong, thậm chí còn tiến gần đến cảnh giới Kiếm Đạo Đại Tông Sư, một cảnh giới mà trăm năm mới có một người chạm tới.

“Ngươi nghĩ Tần chưởng môn có thật sự lợi hại như lời đồn không?” Lý Hạo tò mò hỏi, "Liệu ông ấy có bay trên không, chém ra kiếm khí như trong truyền thuyết không?"

Lạc Thiên Vân gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, nơi đỉnh núi Thanh Phong ẩn hiện trong mây mờ. “Ta từng nghe người ta nói, Tần chưởng môn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại tứ đại cao thủ. Thực lực của ông ấy, e là chúng ta khó lòng tưởng tượng nổi. Không biết bao giờ chúng ta mới được chứng kiến cảnh tượng đó.”

Lý Hạo nghe vậy thì há hốc mồm, trong lòng vừa kính sợ vừa ngưỡng mộ. Mười vạn đệ tử trải dài khắp các vùng Lâm An, Thanh Châu và Thương Sơn, mỗi người đều là cao thủ kiệt xuất. Dù chỉ là đệ tử ngoại môn, khi hạ sơn cũng khiến giang hồ kính nể ba phần.

Trấn Kiếm Môn không tranh bá giang hồ, nhưng thế lực của họ lại bao trùm khắp nơi. Từ tiêu cục, thương đội, cho đến các quán rượu, y quán, thậm chí cả sòng bạc lớn… đều chịu sự quản lý trực tiếp hoặc gián tiếp của môn phái. Người trong giang hồ thường truyền tai nhau một câu: “Ở Lâm An, chọc giận một tiểu nhị cũng có thể là đắc tội với Trấn Kiếm Môn.”

Càng đi lên cao, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Cảnh sắc xung quanh cũng dần thay đổi. Những tán cây cổ thụ cao vút che khuất ánh mặt trời, rêu phong phủ kín những phiến đá ven đường. Vách núi dựng đứng, sương mù giăng kín, thỉnh thoảng lại có tiếng chim kêu vượn hú vang vọng. Tiếng chim hót ríu rít, tiếng suối chảy róc rách hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản nhạc du dương giữa núi rừng.

Con đường lát đá dẫn lên núi quanh co uốn lượn, hai bên là rừng trúc xanh ngát. Gió thổi qua, lá trúc xào xạc như tiếng sóng vỗ. Lý Hạo vừa đi vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại đưa tay chạm vào những phiến đá rêu phong, cảm nhận sự mát lạnh từ thiên nhiên.

“Oa, đẹp quá!” Lý Hạo thốt lên, “So với Thanh Dương thành, nơi này đúng là tiên cảnh.”

Lạc Thiên Vân gật đầu đồng tình. Hắn cũng cảm thấy tâm hồn mình như được gột rửa, thanh tịnh hơn khi bước chân vào chốn non xanh nước biếc này.

Sau gần hai canh giờ leo núi, cuối cùng hai thiếu niên cũng đặt chân đến sơn môn. Cánh cổng lớn của Trấn Kiếm Môn hiện ra sừng sững như một bức tường đồng vách sắt. Tấm hoành phi khắc ba chữ “Trấn Kiếm Môn” bằng nét bút mạnh mẽ, khí thế toát ra từ từng nét mực, như muốn xuyên thẳng vào lòng người.

Hai đệ tử áo xanh đứng gác cổng, tay đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng người ra vào. Lý Hạo chỉnh lại vạt áo, tiến lên trước, chắp tay:

“Nhị vị sư huynh, bọn ta từ Thanh Dương thành đến, mang thư của Diệp lão, muốn giao tận tay chưởng môn.”

Nghe vậy, một đệ tử chỉ khẽ nhướn mày, giọng lạnh nhạt:

“Chưởng môn bế quan, không tiếp khách.”

Lý Hạo cau mày, kiên nhẫn giải thích:

“Thư này rất quan trọng, Diệp lão dặn không thể qua tay người khác—”

Lạc Thiên Vân nhẹ nhàng kéo Lý Hạo lùi lại, ánh mắt trầm tĩnh hướng về hai người gác cổng:

“Nếu không thể gặp chưởng môn, phiền hai vị sư huynh cho bọn ta gặp một vị chấp sự.”

Hai đệ tử gác cổng nhìn nhau, ánh mắt thoáng vẻ do dự.

Một người trong đó hạ giọng:

“Chấp sự cũng không dễ gặp. Hai người là ai, sao lại nhắc đến Diệp lão?”

Lý Hạo cười gượng, nói đỡ:

“Diệp lão là người nuôi dưỡng bọn ta từ nhỏ, là y sư tại Thanh Dương thành.”

Đệ tử canh cổng khẽ nhíu mày, lặp lại với giọng điệu không mấy tin tưởng:

“Diệp lão... y sư?”

Dường như trong mắt họ, cái tên này chẳng có chút trọng lượng nào.

Lạc Thiên Vân vẫn giữ giọng ôn hòa:

“Chúng ta chỉ muốn giao thư, không có ý quấy rầy. Nếu không tiện, bọn ta có thể đợi.”

Hai đệ tử canh cổng nhìn thiếu niên trước mặt, cảm thấy thái độ hắn chững chạc hơn hẳn vẻ ngoài non nớt.

Người bên trái thoáng ngẫm nghĩ rồi nói:

“Đợi ở đây không phải là cách. Ta sẽ đi thông báo, nhưng có gặp được chấp sự hay không còn phải xem tình hình.”

Nói rồi, hắn nhanh chóng quay người bước vào sơn môn.

Lý Hạo thở dài, trong lòng không khỏi lo lắng. Hắn nhớ lại lời Diệp lão dặn dò trước lúc lên đường, trong lòng càng thêm sốt ruột. Liệu bức thư này có thực sự quan trọng như vậy? Liệu họ có gặp được chưởng môn Trấn Kiếm Môn?

Lạc Thiên Vân đứng yên lặng lẽ nhìn về phía ngọn núi, tâm trạng hắn cũng không khỏi xao động. Hắn thầm nghĩ về thân thế bí ẩn của mình, về những lời Diệp lão từng kể, về tương lai mờ mịt phía trước.

Bóng chiều dần ngả, gió núi thổi qua, mang theo hơi lạnh mỏng manh.

Không lâu sau, vị đệ tử kia quay lại, theo sau là một nam nhân trung niên vận áo xám. Vị chấp sự này râu tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt tinh anh, khuôn mặt nghiêm nghị, trên người toát ra khí chất uy nghiêm. Vừa nhìn đã biết là người có địa vị trong môn phái.

“Là các ngươi muốn gặp ta?” – Nam nhân trung niên cất giọng trầm thấp, ánh mắt sắc bén quét qua Lạc Thiên Vân và Lý Hạo.

Lạc Thiên Vân chắp tay hành lễ:

“Vãn bối bái kiến chấp sự. Diệp lão tại Thanh Dương thành gửi bọn ta đến đây, mong giao tận tay chưởng môn bức thư này.”

Nghe đến đây, ánh mắt vị chấp sự thoáng dao động, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản:

“Thư đâu, đưa ta xem thử.”

Lý Hạo theo phản xạ định lấy thư ra, nhưng Lạc Thiên Vân khẽ đưa tay ngăn lại.

“Thư này Diệp lão dặn, chỉ có chưởng môn mới được nhận.”

Vị chấp sự nhíu mày, ánh mắt càng trở nên sắc bén hơn:

“Chưởng môn bế quan, không thể ra gặp. Nếu cứ khăng khăng như vậy, e rằng các ngươi không thể ở lại đây lâu.”

Không khí thoáng chùng xuống.

Lạc Thiên Vân trầm mặc giây lát, cuối cùng mới cẩn thận lấy tấm lệnh bài bằng đồng từ trong áo ra, giơ lên trước mặt vị chấp sự.

Tấm lệnh bài ánh lên trong ánh chiều tà. Trên đó chỉ đơn giản khắc ba chữ "Trấn Kiếm Môn", đường nét rõ ràng, mạnh mẽ, nhưng lại toát ra khí thế uy nghiêm, cổ xưa. Lệnh bài được làm từ một loại đồng đen đặc biệt, trên bề mặt còn lưu lại những hoa văn tinh xảo, phảng phất như ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ.

Ngay khi vừa trông thấy tấm lệnh bài, ánh mắt vị chấp sự lập tức biến đổi.

“Cái này…”

Ông ta bước lên một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lệnh bài, như muốn xác nhận lại lần nữa.

Khoảnh khắc ấy, dường như ngay cả hai đệ tử gác cổng cũng cảm nhận được bầu không khí có phần khác thường.

Vị chấp sự thu lại ánh mắt, khẽ thở dài, giọng nói mềm mỏng hơn hẳn:

“Thì ra là vậy... Các ngươi vào trong trước đã. Chuyện này, ta sẽ lập tức bẩm báo với trưởng lão.”

Lý Hạo tròn mắt ngạc nhiên, vội theo sau Lạc Thiên Vân khi cả hai được dẫn vào bên trong sơn môn.

Khi đã đi xa khỏi cổng lớn, Lý Hạo không kìm được mà ghé sát tai Lạc Thiên Vân thì thầm:

“ Tiểu Thạch Đầu! Tấm lệnh bài kia là gì vậy? Sao chấp sự nhìn thấy nó liền thay đổi thái độ?”

Lạc Thiên Vân siết chặt tấm lệnh bài trong tay, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ kim loại cổ xưa, giọng nói trầm xuống:

“Ta cũng không biết… nhưng có lẽ nó còn lớn hơn chúng ta tưởng.”

Bước chân hai thiếu niên tiếp tục hướng về nội viện, bóng dáng nhỏ bé hòa lẫn giữa những đệ tử Trấn Kiếm Môn, bắt đầu một hành trình mới đầy thử thách và bí ẩn.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tái Sinh sáng tác bởi doankyhao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doankyhao
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.