Đệ Tử Thân Truyền
Hai thiếu niên lặng lẽ theo sau vị chấp sự, bước dọc theo con đường lát đá dẫn vào nội viện Trấn Kiếm Môn. Dãy hành lang dài hun hút được thắp sáng bằng những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, ánh sáng vàng nhạt hắt lên lớp rêu phong phủ kín trên tường, tạo nên một khung cảnh vừa uy nghiêm vừa tĩnh mịch.
Lạc Thiên Vân bước chậm rãi, ánh mắt quan sát tỉ mỉ từng góc của sơn môn. Hắn không khỏi cảm thấy choáng ngợp trước sự hùng vĩ, tráng lệ của nơi này, khác xa với Tửu Mộng Lâu nhỏ bé nơi hắn từng sống. Bên cạnh, Lý Hạo nắm chặt túi lương khô trong tay, vẻ mặt không giấu được sự tò mò xen lẫn bồn chồn. Hắn cứ đi được vài bước lại ngẩng đầu lên nhìn những mái ngói cong vút, những bức tường rêu phong cổ kính, cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa chốn bồng lai tiên cảnh này.
Vị chấp sự phía trước có vẻ là một người kiệm lời, chỉ tập trung dẫn đường mà không nói câu nào. Cuối hành lang, một đại điện đồ sộ dần hiện ra trong màn sương mờ. Đại điện lợp ngói lưu ly xanh biếc, cột kèo chạm trổ rồng phượng tinh xảo, chính giữa đặt một hương án bằng đồng thau, khói hương nghi ngút.
Cánh cửa đại điện khép kín, trên đỉnh treo một tấm biển lớn, ba chữ "Kiếm Tâm Điện" được chạm khắc tinh xảo, sơn son thiếp vàng, hiện rõ dưới ánh đèn lồng. Hai thiếu niên đứng yên bên ngoài, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hồi hộp.
"Không biết chưởng môn Trấn Kiếm Môn là người như thế nào?" Lý Hạo khẽ nói, giọng đầy phấn khích.
Lạc Thiên Vân im lặng, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đại điện. Hắn cũng đang tò mò về vị chưởng môn danh chấn thiên hạ kia. Hơn nữa, trong lòng hắn còn dâng lên một tia hy vọng. Phải chăng đây chính là nơi hắn có thể học võ, trở nên mạnh mẽ, không còn phải chịu cảnh bơ vơ, lưu lạc như hiện tại?
Chốc lát sau, cánh cửa đại điện từ từ mở ra, vị chấp sự bước ra trước, theo sau là một lão giả râu tóc bạc phơ, dáng người cao gầy nhưng ánh mắt sắc bén. Ông khoác trường bào xám, thêu hình mây ngũ sắc, hai tay chắp sau lưng, bước đi thong thả nhưng toát lên uy nghiêm khó tả.
Lạc Thiên Vân và Lý Hạo đồng loạt chắp tay hành lễ.
“Bái kiến trưởng lão.”
Lão giả khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Thiên Vân, sau đó liếc qua Lý Hạo, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ tò mò.
“Ta là Trương trưởng lão, phụ trách đại điện nội vụ. Nghe nói các ngươi từ Thanh Dương thành đến, mang thư của Diệp lão?”
Lý Hạo bước lên, đang định rút thư ra thì Lạc Thiên Vân đã nhẹ nhàng ngăn lại. Hắn tiến lên một bước, lễ phép đáp:
“Trưởng lão, Diệp lão dặn chúng vãn bối, thư này chỉ giao tận tay chưởng môn, không qua tay bất kỳ ai.”
Trương trưởng lão nheo mắt, ánh mắt như xuyên thấu tâm can, nhìn Lạc Thiên Vân một lúc lâu, rồi bật cười khẽ:
“Tiểu tử, ngươi khá cẩn thận. Nhưng chưởng môn đang bế quan, e rằng… phải chờ thêm vài ngày nữa.”
Lý Hạo vội nói:
“Chúng ta có thể đợi.”
Trương trưởng lão khẽ vuốt râu, ánh mắt đầy ẩn ý, nhìn Lạc Thiên Vân một lúc lâu.
“Được rồi, ta sẽ bẩm báo lại với chưởng môn.”
Lý Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Trương trưởng lão phất tay, quay sang vị chấp sự đứng cạnh:
“An bài cho hai thiếu niên ở lại khách phòng phía Tây, chiêu đãi chu đáo. Không được để xảy ra sơ suất.”
“Vâng, trưởng lão.” Vị chấp sự cúi đầu nhận lệnh.
—
Trời đã tối hẳn khi Lạc Thiên Vân và Lý Hạo được dẫn tới một phòng khách rộng rãi nằm ở phía Tây nội viện. Căn phòng được bài trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế, và một bình hoa sứ trắng. Tuy nhiên, từ cửa sổ có thể nhìn ra khu vườn trúc xanh mướt, tạo cảm giác thanh bình, tĩnh lặng. Trên bàn đã bày sẵn trà nóng và thức ăn đơn giản.
Lý Hạo ngồi xuống bên bàn, cầm lấy chiếc bánh bao còn nóng hổi, ăn ngon lành.
“Ngươi nghĩ Diệp lão có phải là người của Trấn Kiếm Môn không?” Hắn vừa nhai vừa hỏi.
Lạc Thiên Vân ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bóng đêm bao trùm khu vườn, ánh mắt trầm ngâm.
“Ta cũng không biết nữa. Nhưng có lẽ ông ấy có lý do riêng khi đưa chúng ta đến đây.”
Lý Hạo gật gù, ánh mắt sáng lên:
“Nếu được gia nhập Trấn Kiếm Môn, chúng ta sẽ được học võ công, sau này sẽ không ai dám bắt nạt nữa.”
Lạc Thiên Vân nhìn Lý Hạo, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn biết Lý Hạo luôn ngưỡng mộ những vị anh hùng hành hiệp trượng nghĩa, luôn khao khát được học võ công. Giờ đây, cánh cửa Trấn Kiếm Môn đang mở ra trước mắt họ, biết đâu đây chính là cơ hội để thay đổi số phận.
Sáng hôm sau—
Tiếng chuông lớn vang lên từ phía đại điện, âm thanh ngân nga vang vọng khắp sơn môn.
Vị chấp sự hôm qua xuất hiện bên ngoài phòng khách, hướng hai thiếu niên cung kính nói:
“Chưởng môn đã xuất quan, mời hai vị thiếu hiệp theo ta.”
Lạc Thiên Vân và Lý Hạo theo sau, bước chân chậm rãi nhưng lòng đầy hồi hộp.
Cánh cửa đại điện mở ra, ánh sáng buổi sáng chan hòa tràn vào bên trong, soi rõ từng dáng người đang đứng chờ. Tần Vô Cực – chưởng môn Trấn Kiếm Môn – ngồi ngay ngắn trên ghế cao, khí thế uy nghiêm tỏa ra khắp không gian. Bên cạnh là ba vị trưởng lão nội môn, trong đó có Trương trưởng lão, ánh mắt họ đều đổ dồn về phía hai thiếu niên.
Lạc Thiên Vân bước lên trước, quỳ xuống:
“Vãn bối Lạc Thiên Vân, cùng sư huynh Lý Hạo, bái kiến chưởng môn.”
Tần Vô Cực khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua hai thiếu niên, nhưng giọng nói lại ôn hòa hơn Lạc Thiên Vân tưởng tượng.
“Đứng lên đi. Các ngươi mang thư của Diệp lão đến?”
Lạc Thiên Vân rút thư từ trong áo ra, hai tay dâng lên.
Tần Vô Cực nhận lấy, mở ra xem. Khi đọc đến giữa thư, ánh mắt ông thoáng dừng lại, ba vị trưởng lão bên cạnh cũng nhìn nhau, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Không ai biết trong thư viết gì, nhưng bầu không khí trong điện bỗng trở nên ngưng trọng.
Khép lá thư lại, Tần Vô Cực nhìn thẳng vào Lạc Thiên Vân, giọng nói chậm rãi:
“Thư của Diệp lão… yêu cầu ta nhận hai ngươi làm đệ tử thân truyền.”
Tần Vô Cực đặt lá thư xuống bàn, ánh mắt trầm tĩnh quét qua hai thiếu niên đang đứng trước mặt. Trong đại điện rộng lớn, bầu không khí dường như nặng nề hơn hẳn.
Bên cạnh ông, vài vị trưởng lão đã có phản ứng rõ rệt ngay khi đọc nội dung bức thư. Một người tóc bạc trắng, dáng vẻ nghiêm nghị, gương mặt đỏ gay, khẽ đập tay xuống bàn, cất giọng trầm:
“Chưởng môn, việc này e rằng không ổn! Tuy Diệp lão có giao tình với Trấn Kiếm Môn chúng ta, nhưng hai thiếu niên này chưa từng qua bất kỳ khảo hạch nào. Việc nhận làm đệ tử thân truyền… chẳng phải có phần quá đáng sao?”
Một trưởng lão khác, thân khoác trường bào xanh đậm, vuốt râu gật đầu:
“Đúng vậy. Trấn Kiếm Môn chúng ta xưa nay thu nhận đệ tử đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp thử thách. Chỉ những người có tư chất kiệt xuất mới đủ tư cách trở thành đệ tử thân truyền. Hơn nữa, nếu không có thực lực mà chỉ dựa vào một bức thư… Sợ rằng sẽ làm tổn hại đến danh dự của môn phái.”
Lý Hạo nghe vậy thì mặt đỏ bừng, suýt chút nữa lên tiếng phản bác nhưng Lạc Thiên Vân kịp thời đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho hắn bình tĩnh.
Tần Vô Cực không tỏ vẻ giận dữ, chỉ khẽ liếc nhìn hai thiếu niên, sau đó chậm rãi lên tiếng:
“Các vị cho rằng ta sẽ dễ dàng nhận đệ tử thân truyền chỉ vì một lá thư?”
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo khí thế uy nghiêm khiến các trưởng lão thoáng chần chừ, không ai dám đáp lời ngay.
Trưởng lão tóc bạc trầm ngâm, sau đó thở dài một hơi:
“Chưởng môn, ngài hiểu rõ chúng ta không phải nghi ngờ quyết định của ngài. Nhưng thân phận đệ tử thân truyền khác biệt rất lớn so với đệ tử thông thường. Hai thiếu niên này… thật sự còn quá trẻ, căn cơ e rằng chưa đủ vững chắc.”
Một trưởng lão khác hừ lạnh, ánh mắt sắc bén liếc qua Lạc Thiên Vân và Lý Hạo:
“Nếu thật sự nhận làm đệ tử thân truyền, chẳng khác nào để bọn chúng ngang hàng với các đệ tử ưu tú của Trấn Kiếm Môn. Điều này e là khó chấp nhận.”
Bầu không khí trong điện càng thêm căng thẳng.
Tần Vô Cực khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt sắc lạnh như kiếm quang lướt qua các trưởng lão một lượt.
“Mọi người yên tâm. Hai thiếu niên này có mang theo lệnh bài của Diệp lão.”
Nói rồi, Tần Vô Cực ra hiệu cho Lạc Thiên Vân:
"Thiếu niên, hãy đưa lệnh bài cho mọi người xem."
Lạc Thiên Vân tiến lên một bước, cẩn thận đặt lệnh bài lên bàn trước mặt chưởng môn.
Khi ánh mắt các trưởng lão chạm đến tấm lệnh bài bằng đồng đen, mọi lời dị nghị đều im bặt. Sắc mặt họ thay đổi, nhiều người trợn mắt kinh ngạc, có kẻ thậm chí còn run người nhận ra lai lịch của tấm lệnh bài.
Một người run run thấp giọng hỏi:
“Lệnh bài này… chẳng lẽ là Trấn Kiếm Lệnh?!”
Tần Vô Cực gật đầu, ánh mắt trở nên sâu xa khó lường:
“Đúng vậy. Thứ này không phải ai cũng có thể sở hữu.”
Các trưởng lão lặng thinh, không ai dám bàn luận thêm về nguồn gốc tấm lệnh bài nữa.
Tần Vô Cực chậm rãi lên tiếng:
“Ta hiểu sự lo lắng của các vị trưởng lão. Vậy thế này, hai thiếu niên này vẫn sẽ mang danh nghĩa đệ tử thân truyền, nhưng…”
Ông ngừng lại giây lát, ánh mắt sắc lạnh quét qua hai thiếu niên:
“Nếu trong vòng ba năm, bọn chúng không thể đạt đến tứ phẩm cao thủ, thân phận đệ tử thân truyền lập tức bị hủy bỏ. Khi ấy, tùy vào trình độ của chúng, sẽ được xếp vào ngoại môn hoặc nội môn.”
Nghe vậy, các trưởng lão dường như không ai có ý kiến gì thêm.
Lý Hạo cắn môi, ánh mắt lóe lên tia bất mãn. Nhưng khi nhìn sang Lạc Thiên Vân, hắn nhận ra ánh mắt bạn mình vẫn bình tĩnh như mặt nước hồ thu, không hề dao động.
Trưởng lão tóc bạc vuốt râu, chậm rãi gật đầu:
“Ba năm… đủ để kiểm chứng thực lực. Nếu có thể đạt tứ phẩm trong thời gian ngắn như vậy, coi như bọn chúng có tư chất không tồi.”
Một trưởng lão khác cũng lên tiếng:
“Được rồi, quyết định như vậy đi.”
Tần Vô Cực phất tay:
“Chuyện này đến đây là xong. Chấp sự, đưa bọn chúng về Tĩnh Viện an bài chỗ ở. Ngày mai, ta sẽ trực tiếp gặp và kiểm tra tư chất của cả hai.”
Vị chấp sự cúi đầu, cung kính đáp:
“Tuân lệnh.”
Ông đưa mắt nhìn Lạc Thiên Vân và Lý Hạo, ra hiệu họ theo mình ra ngoài.
Khi bước ra khỏi đại điện, Lý Hạo thấp giọng hỏi:
“Tiểu Thạch Đầu… ba năm, tứ phẩm cao thủ… ngươi nghĩ chúng ta có làm được không?”
Lạc Thiên Vân không đáp ngay, ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn lên đỉnh núi cao xa xa, giọng nói trầm ổn vang lên giữa màn đêm:
“Nếu Diệp lão đã tin tưởng chúng ta, không có lý do gì để không làm được.”
Bóng hai thiếu niên dần khuất sau dãy hành lang dài, hòa vào màn sương núi, chuẩn bị bắt đầu hành trình gian nan phía trước.
Truyện Phàm Nhân Tái Sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | doankyhao |
Thời gian |