Động phủ
Cả hai đồng lòng tìm kiếm, sau nửa canh giờ. Cả hai đã yên vị bên trong một hang động sâu nhưng cũng đủ rộng, nó cách vị trí lúc đầu không quá xa nhưng cửa hang thì lại bị rất nhiều cây cối che phủ.
“Ôn cô nương.”
Diệp Phàm đưa nàng một xiên cá nướng, hắn mỉm cười và cũng bắt đầu gặm phần của mình.
Mùi hương thơm lừng khiến Ôn Mặc Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nàng nhìn hắn một chốc và im lặng thưởng thức món ăn.
“Sau tình hình lại nhạt nhẽo như vậy? Cả hai đều đã hồi phục thương thế đi rất nhiều và có vẻ tối nay sẽ yên bình mà qua.”
Lâm Thiên đứng lặng yên cách đó ngàn dặm, hắn suy tư và nhìn về hướng con ma thú ngu đần đang ngủ say kia.
“Đáng lẽ kịch bản phải là con ma thú này đánh một trong hai bị thương nặng, sau đó người còn lại sẽ chăm sóc vượt qua hiểm cảnh, tăng cường tình cảm. Nếu được thì sẽ có thêm tình huống kích thích nào đó phát sinh.”
Lâm Thiên thở dài một hơi, tình hình này chẳng phải buộc hắn cần tự thân thiết lập sao?
Mà nói đi cũng phải nói lại, Khí vận chi tử ở thế giới này có vẻ nhát chết hơn hẳn, và thực tế quá mức thì phải. Thấy chuyện không ổn là chạy rất nhanh, thậm chí nếu lúc đó ma thú kia đuổi kịp thì Lâm Thiên tin chắc Diệp Phàm sẽ sẵn sàng vứt nữ chính mà chạy.
“Khoan đã!”
“Tra cứu thông tin nữ nhân đó!”
Lâm Thiên chợt nhớ tới một dòng [Kích phát cơ duyên Diệp Phàm: Ân tình Cường giả] trước đó, không lẽ là…
[Khí vận chi nữ bảng: Ôn Mặc Vũ]
[Điểm khí vận: 1200]
[Cảnh giới: Kết Đan - trung kỳ]
[Tuổi: 276]
[Liên kết: Không]
[Điểm chỉ số: Chưa mở]
[Tình trạng: Tu vi phong bế - 14 ngày]
“Hố lỳ sết!”
Lâm Thiên nhảy cẫng vui mừng, hắn đúng là đầu tư đúng người mà. Chưa gì đã thu hút được thêm một Khí vận chi nữ giàu có như vậy, tu vi còn sẵn ở Kết Đan kỳ nữa chứ.
“Dường như kịch bản của đôi này sẽ là Ôn Mặc Vũ bị thương nặng, tạm thời không có tu vi và được Diệp Phàm cứu. Hắn chữa trị cho nàng nhiều ngày và chắc chắn sẽ có phát sinh gì đó kích thích, sau đó mở ra chuyện tình tuổi trẻ.”
Lâm Thiên cười tươi, điểm khí vận của nàng rất cao có thể giúp hắn chạy KPI một năm cho Thiên Đạo mà vẫn dư dả chút ít.
Nhỉ?
“Nếu kịch bản chưa thể phát triển tới, thì để tay giúp một tay nhỉ?”
Lâm Thiên vung tay, Thiết Hổ Sư ngay lập tức tỉnh giấc và đôi mắt hóa thành màu đỏ như máu. Nó ngẩng đầu và hướng thẳng đến hang động của Diệp Phàm chạy như bay.
“Hehe…”
Cười lớn giữa không trung, Lâm Thiên ẩn thân vào hư không và cũng chạy theo để xem náo nhiệt. Dù gì hắn cũng là đạo diễn cơ mà, cần phải theo dõi toàn bộ quá trình. Và để đảm bảo về sau có thể cắt đứt liên kết của Khí vận chi nữ và Khí vận chi tử, hắn phải tìm cách điều giáo các nàng.
Nghe cũng thật vui, đủ kích thích!
…
Ôn Mặc Vũ im lặng nhìn nam nhân trước mặt, nàng giả vờ dựa lưng vào tường đá và ngủ, trong lúc đó là âm thầm quan sát hành động của đối phương. Dù sao thì bản thân Ôn Mặc Vũ chưa từng tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào, kể cả có là ân nhân cứu mạng của nàng.
Nàng đưa tay cảm nhận Mộc Linh Diệu đang nằm yên trong ngực mình, đây là dược liệu duy nhất cần để luyện chế Phục hồn đan giúp Ôn Mặc Vũ mở phong ấn tu vi trở lại Kết Đan kỳ, nếu không phải nàng bị ám toán bởi con ma thú cấp 3 kia thì đã không cần phải lâm vào hiểm cảnh như lúc này.
Thân phận thật sự của nàng là trưởng lão của Vân Thánh tông với tu vi đã đạt đến Kết Đan trung kỳ, lần này cũng chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi. Nàng dù sao cũng chẳng thể nhờ vả ai để tìm kiếm dược liệu giúp mình, chuyện bị phong ấn tu vi nàng sẽ vĩnh viễn không cho bất kỳ ai biết được.
Bản thân Ôn Mặc Vũ nhận thức rõ ràng bản thân rất xinh đẹp, từ khi tu hành cho đến nay đã không đếm được bao nhiêu anh tài, thiếu gia, thánh tử tìm đến cầu hôn nàng. Nhưng một lòng tu đạo cùng sự kiêu ngạo không nhìn thẳng vào ai thì nàng đã từ chối toàn bộ, cho nên đến tận lúc này thì Ôn Mặc Vũ cũng cảm thấy bản thân mình không cần thứ tình cảm rẻ rúng kia.
“Gào!!!”
“Không ổn!”
Lâm lão hét lên trong đầu Diệp Phàm, hắn lập tức bật dậy và kích hoạt trận pháp.
“Con súc sinh kia đã đuổi tới rồi, dường như nó đang trong trạng thái không mấy dễ chịu.”
Hắn quay người nói với Ôn Mặc Vũ, hang động này mặc dù là nơi trú ẩn khá tốt nhưng do thời gian gấp rút nên Diệp Phàm vẫn chưa rảnh để thám thính bên trong và tìm lối thoát hiểm cho mình. Nghĩa là hiện tại đường lui đã bị chặn đứng bởi con ma thú kia.
Oành!!!
Thiết Hổ Sư tông mạnh và trận pháp, nó điên cuồng tấn công như thể không cần mạng và dựa theo tốc độ này, không quá nửa giờ thì trận pháp phòng ngự sẽ hoàn toàn vỡ nát.
“Chúng ta phải tiến sâu vào trong, tìm lối thoát khác.”
Hắn nói với nàng, cũng nhanh chân di chuyển trước.
Hai người cứ thế hành động, Lâm Thiên ẩn mình trong hư không và có chút suy tư.
“Dựa theo lộ trình của một thằng nhân vật chính, thì hang động này sẽ có cơ duyên khổng lồ. Truyền thừa hoặc gì đó đại loại vậy, ít nhất thì cũng sẽ lụm được nữ chính… Nhưng…”
Lâm Thiên nhìn vào cuối hang động kia, đúng thật là có chút bảo vật ở đó. Nhưng lại hơi nghèo túng quá so với cái gọi là “đại cơ duyên”, hắn xoa cằm và bắt đầu suy nghĩ.
Ôn Mặc Vũ là một mỹ nhân rất xinh đẹp, thực lực cũng khá cao so với thời điểm hiện tại. Và bản thân Lâm Thiên cũng rất vui lòng nhận nàng vào một chỗ trong bộ sưu tập của mình, chỉ là trước đó vẫn cần thiết kế để nàng có thể liên kết với Khí vận chi tử và cường hoá khí vận cho hắn.
“Tăng tiến độ thôi.”
Lâm Thiên rút từ hệ thống ra một dược đỉnh và hai chiếc hộp gỗ đỏ, hắn bỏ vào đó hai viên đan dược và một tấm tàn đồ bí cảnh. Mặc dù bí cảnh này là do hắn bịa ra, nhưng sau vụ này thì Lâm Thiên cũng sẽ chạy đi tạo bí cảnh ngay nên cũng chả vấn đề gì.
Ánh mắt Lâm Thiên quan sát một lượt và bỗng chốc nhìn thấy gì đó lấp loé giữa bộ ngực căng tròn của Ôn Mặc Vũ, một cây thảo dược đã bị hai quả đào mọng kia ép chặt.
“Đó là loại dược liệu nào nhỉ? Dựa theo sáo lộ thì nó có khả năng tạo ra đan dược khôi phục tu vi, nhưng nếu mình đoán sai thì cái dược đỉnh này coi như vô dụng à?”
Lâm Thiên thở dài một hơi, lát nữa hắn phải tìm cách khôi phục dược liệu kia trở lại mới tăng tỉ lệ Ôn Mặc Vũ giải được phong ấn. Nàng có vẻ không nhiều kiến thức về dược liệu nên không nhận thức được việc ép chặt dược liệu trong da thịt mình như vậy sẽ có hại như thế nào, đặc biệt đối với loại thảo dược mỏng manh như Mộc Linh Diệu.
“Có đường!”
Diệp Phàm cầm đuốc phóng như bay, hắn có Lâm lão mách nước nên không cần lo lắng về việc bị tập kích bất ngờ từ trong hang. Nhưng di chuyển trong khu vực này cũng cần cẩn thận chút để tránh các loại bẫy nếu có.
“Đây là…”
Đăng bởi | AlfinioFlores |
Thời gian | |
Lượt đọc | 72 |