Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện đan

Tiểu thuyết gốc · 1550 chữ

Ôn Mặc Vũ kịp thời đuổi đến, nàng nhìn một vòng và nhận thấy đây là một khu vực hang động khổng lồ, nó trong như một cái tổ lớn giữa lòng đất vậy. Diệp Phàm phóng đuốc và thắp sáng phần lớn hang động.

“Có vẻ như đây đã từng là động phủ của một tu sĩ nào đó.”

Hắn nói, ánh mắt bỗng nhìn thấy một cỗ quan tài nằm ngay chính diện hang. Phi kiếm bắn thẳng đến đó, không có phản ứng gì cả, có vẻ là không có bẫy.

“Ta đến đó xem xét.”

Hắn nói đoạn, hai chân cũng chậm rãi bước đi. Lâm lão không có phản ứng gì mới thì mọi chuyện vẫn khá ổn.

“Đây là…”

Diệp Phàm vung tay, một loạt phù bảo bay ra và phát sáng.

“Ồ… Đây có vẻ là động phủ của một tên Luyện đan sư, dường như hắn chết bởi vì hết thọ nguyên.”

Lâm lão nói, nơi đây khá an toàn, và thậm chí còn có chút ít trận pháp vẫn còn dùng được. Dù cho con ma thú kia có tràn vào vẫn có thể phản công.

“Dược đỉnh này, tốt đấy!”

Lâm lão gật gù nói, lão mặc dù không quá coi trọng loại dược đỉnh cấp trung này nhưng hiện tại nhặt được nó cũng coi như là tạm thời phát tài. Ít nhất trong thời điểm này thì đây là một cơ duyên lớn.

“Trong đây còn hai hộp gỗ, dựa theo bề ngoài có vẻ như chúng chứa đan dược. Đây có khả năng cao là thành quả cuối cùng của vị Luyện đan sư này.”

Trầm ngâm hồi lâu, Lâm lão cũng từng đi vào tình cảnh tương tự, vì thế nên lão rất đồng cảm và có phần nào thương cảm với đồng đạo này. Mặc dù chỉ phần nào mà thôi.

“Lão sư, đan dược này?”

“Ồ, là Dung linh đan cùng Tẩy cốt đan. Hai thứ này có thể tăng cường căn cơ để tạo ra nền móng vững chắc cho tu sĩ trước khi tiến đến Trúc Cơ kỳ. Nhưng quái lạ, tại sao người này lại luyện hai loại đan dược này và để lại đây chứ?”

Diệp Phàm lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, dựa theo lẽ thường thì hai loại này ai lại chừa lại chứ, bản thân sử dụng cũng rất tốt mà.

“Hay đây là bẫy?”

Diệp Phàm hỏi, Lâm lão cũng có phần nào nghi ngờ. Cả ba thứ này nằm ở đây cũng quá trùng hợp rồi, như thể có ai đó cố ý sắp xếp cho tiểu Phàm tử vậy.

Nhưng nếu đã có thể tùy ý lấy ra những thứ này chứng tỏ người đó thực lực phải trên Trúc Cơ kỳ, hoặc thậm chí Kết Đan kỳ. Mà bản thân Diệp Phàm cũng không có loại kẻ thù ở cấp độ này, và nếu có thì cũng cần gì phí công như vậy, cứ đơn giản đánh chết hắn là xong.

“T-Tiền bối là chủ nhân động phủ này?”

Trong lúc cả hai thầy trò Diệp Phàm đang suy tư về những thứ kia thì bên phía Ôn Mặc Vũ lại có chuyển biến khác hẳn, nàng không thể nhúc nhích mà chỉ có thể bất lực đứng đó nói thầm trong đầu mình.

Ngay khi bước chân vào đây, thần thức của nàng vẫn ở Kết Đan kỳ nên có thể cảm nhận được ai đó đã nhìn chằm chằm cả hai người. Nhưng người đó lại tập trung vào nàng, và ngay khi Diệp Phàm tiến đến chiếc quan tài kia thì nàng đã bị khoá chặt.

Người đó vẫn không hiện hân, nhưng Ôn Mặc Vũ có thể tin chắc chắn rằng người này chắc chắn là Nguyên Anh kỳ đại năng, thủ đoạn bực này không phải Kết Đan kỳ có thể làm được.

“Đúng vậy, các ngươi xâm nhập địa bàn của bần đạo là có ý gì? Phường trộm cướp ở thời này cũng quá manh động nhỉ?”

Lâm Thiên chậm rãi nói, hắn cười cười trong bụng nhưng vẫn giữ giọng nói bản thân không có chút cảm xúc nào.

“Tiền bối hiểu lầm! Vãn bối trong lúc bị ma thú tấn công thì vô tình lạc vào nơi đây, cũng không hề có chủ ý mạo phạm đến sự tĩnh tu của tiền bối!”

Ôn Mặc Vũ cảm giác lạnh sống lưng, nàng run rẩy hai chân và dường như đôi mắt sắp khóc đến nơi.

“Haha… Lời nói cũng rất đáng tin. Bất quá, ta không thích bị làm phiền.”

Lâm Thiên vẫn đang ẩn nấp thân hình, hắn tiến đến phía sau nàng và tay bắt đầu chạm vào vai Ôn Mặc Vũ.

Nàng run lên, nhưng lại không dám phản kháng, mà thật ra cũng chẳng thể phản kháng được.

“T-Tiền bối!”

Cảm nhận được bàn tay kia đang càng ngày xuống nơi nhạy cảm của thiếu nữ, Ôn Mặc Vũ gần như hét lên trong đầu. Chưa từng có ai chạm vào nàng đến mức độ này.

“Ồ, mềm mại. Cảm giác không tồi.”

Lâm Thiên tán thưởng nói, hắn dùng hai tay vuốt ve và xoa bóp bộ ngực thông qua lớp áo mỏng của Ôn Mặc Vũ. Giọng nói vẫn không có cảm xúc như hai tay lại nhào nặn không ngừng.

“Ư…”

Ôn Mặc Vũ cắn chặt môi dưới, nàng nhắm mắt và khoé mắt chảy xuống từng giọt nước mắt cay đắng. Cảm giác bị người khi nhục như thế này hoàn toàn khiến nàng muốn chết, và muốn giết kẻ này hàng trăm nghìn lần.

Xoạt!

“K-Không muốn!”

Hai tay Lâm Thiên bỏ qua lớp áo và chạm trực tiếp vào bầu ngực nàng, tiếp xúc da thịt mát lạnh cùng mềm mại khó cưỡng khiến hắn cảm giác thư giãn khó tả.

“Đúng là giới tu tiên có khác, xúc cảm phải nói là tuyệt vời!”

Hắn thật lòng tán thưởng nàng, nhưng lời này cũng chỉ nghĩ trong đầu chứ không hề nói ra.

Phần ngực tròn trịa nhưng không quá to, có phần vừa tay và mềm mại cùng độ đàn hồi lớn. Nhất là làn da mịn màng mượt mà, Lâm Thiên bỗng phát hiện ra thú vui mới của mình tại thế giới không có bất kỳ thứ gì để giải trí này.

“Ư…”

Lâm Thiên bắt lấy một “nút bấm” và cơ thể Ôn Mặc Vũ như thể bị điện giật, run run trông rất vui mắt.

“Phản ứng rất tốt, bổn tọa thích ngươi rồi. Có tư cách trở thành nô bộc của ta.”

“N-Nô bộc?”

Ôn Mặc Vũ chấn kinh, nàng cố giãy giụa nhưng không thể. Hai tay Lâm Thiên điên cuồng nắn bóp và ngắt “nhũ hoa” của nàng. Khiến đầu óc Ôn Mặc Vũ trống rỗng và không còn nghĩ ngợi được gì nữa.

“Ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, khôi phục tu vi của ngươi trở về Kết Đan kỳ là chuyện đơn giản. Thậm chí ta sẽ cho ngươi tiền đồ sáng lạng, đột phá Hoá Thần kỳ cũng không phải là không thể.”

“Tiền bối đùa rồi… Tiểu nữ sao có thể xứng lọt vào mắt xanh tiền bối.”

Ôn Mặc Vũ đáp, nàng không phải không tin vị tiền bối này có khả năng này. Nhưng nếu đánh đổi bản thân để đổi lấy tiên lộ thì bản thân Ôn Mặc Vũ cũng rất khó đồng ý. Nàng có ngạo khí của riêng mình, chuyện nguyện ý trở thành nô bộc của ai đó để được nâng đỡ chưa bao giờ là lựa chọn của nàng.

“Hmm…”

[Khí vận chi nữ bảng: Ôn Mặc Vũ]

[Điểm khí vận: 1200]

[Cảnh giới: Kết Đan - trung kỳ]

[Tuổi: 276]

[Liên kết: Không]

[Điểm chỉ số:

Cảm tình: -100

Phục tùng: 0

Dâm dục: 2]

[Tình trạng: Tu vi phong bế - 14 ngày]

Lâm Thiên nhìn qua bảng trạng thái của nàng, hắn bỗng nảy ra một ý tưởng mới.

“Ta không có hỏi ý kiến của ngươi.”

Lâm Thiên cố ý nâng giọng trông như thể tức giận, hắn thao tác trên Mộc Linh Diệu và rút tay khỏi bộ ngực đã ửng đỏ của Ôn Mặc Vũ.

“Giờ chưa phải lúc, ta sẽ tìm ngươi sau. Cho đến lúc đó, đừng nghĩ đến việc trốn chạy.”

Lâm Thiên nói, hắn biến mất và Ôn Mặc Vũ ngay lập tức được thả ra. Nàng ngã nhào xuống đất và hai đùi run rẩy tột độ. Một dòng nước óng ánh chảy ra từ giữa hai đùi và nàng nghiến chặt răng mình.

“K-Khốn!”

Nàng chưa bao giờ trãi qua nhục nhã như vậy, mối thù này, đã định rồi!

Nhưng quá nhỏ yếu, cơ bản là không có khả năng phản kháng, ngay cả việc lựa chọn cái chết cũng là không thể nào.

Ôn Mặc Vũ muốn khóc, nhưng nàng rất nhanh đứng dậy và trấn tĩnh bản thân lại. Dù rằng không biết tương lai sẽ ra sau, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là khôi phục tu vi, ít nhất thực lực cường đại sẽ giúp nàng có thể tự định số phận của mình.

“Đan thành!”

Bạn đang đọc Phản Phái: Ta Ban Tặng Khí Vận sáng tác bởi AlfinioFlores
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AlfinioFlores
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.