Diệp Phàm
“Đúng là huyền huyễn thế giới, thật xinh đẹp.”
Lâm Thiên cảm thán, Ngọc Dao có dung mạo cùng dáng người và khí chất hơn hẳn giới nữ thời hiện đại của hắn. Cũng có lẽ bởi vì thế giới này có nhiều đặc điểm rất khác.
“Chuyện gì?”
Chất giọng Lâm Thiên vang lên, một âm thanh già nua mang theo cảm giác áp bức và dường như khiến cho bất cứ ai nghe thấy có cảm giác sợ hãi và thuần phục.
Dường như cảm nhận được trong giọng nói lão tổ có phần tức giận, Ngọc Dao cùng Tôn Thái Nghĩa trái tim nảy mạnh và mồ hôi bắt đầu thấm đẫm cả cơ thể.
“B-Bái kiến lão tổ, đã làm phiền ngài khổ tu. Nhưng hiện tại tình hình tông ta đang vướng phải rắc rối lớn…”
Tôn Thái Nghĩa sợ hãi nói, lão cảm giác như toàn bộ tu vi Nguyên Anh kỳ của mình thậm chí chẳng đủ sức để lão ngẩng đầu lên chứ đừng nói đến việc cố chống lại.
Bên cạnh, Ngọc Dao hai tay run rẩy cực độ, nàng dường như bị khí tức Lâm Thiên ép đến toàn thân mất đi toàn bộ sức lực. Ngay cả linh hồn cũng chẳng có tâm trí phản kháng.
Bên trong mật thất, Lâm Thiên liếc nhẹ vào bảng trạng thái mà hệ thống vừa hiện ra. Trong lòng có chút suy tư.
[Ký chủ: Lâm Thiên]
[Tu vi: Hoá thần kỳ - đỉnh phong]
[Chủng tộc: Nhân tộc]
[Nhiệm vụ: Ban tặng khí vận(0/?)]
[Nhiệm vụ: Điều giáo khí vận chi nữ(0/?)]
[Nhiệm vụ: Chưa đủ điều kiện mở]
Nó không thể hiện quá nhiều thông tin về hắn, chủ yếu chỉ là các nhiệm vụ và tu vi hiện tại. Lâm Thiên lại rất thích kiểu giản lược như thế này, hắn có thể tập trung vào làm việc hơn.
Nếu đã bị bắt sống thêm lần thứ hai, vậy thì lần này chắc chắn có ý nghĩa rất lớn và hắn cần phải hoàn thành thật tốt.
Bởi nếu không thể hoàn thành, hắn có thể sẽ tiến đến đời thứ ba, thứ tư,… và vô hạn đời tiếp đó.
Nếu thiên đạo đã cho hắn nhiệm vụ này, hắn chỉ đơn giản là hoàn thành nó mà thôi.
Đôi tay lắc nhẹ, cánh cửa mật thất nặng nề chậm rãi mở ra và một cỗ khí tức mạnh mẽ từ bên trong bắn mạnh về phía ngoài.
Lâm Thiên ngay lập tức xuất hiện trước mặt Ngọc Dao cùng Tôn Thái Nghĩa, hắn chắp tay sau lưng và gương mặt già nua có phần nào lạnh nhạt trên đó.
Đôi mắt hắn giờ đây chỉ là hai cái hốc đen ngòm cùng các vết nứt nho nhỏ, hắn có thân thể gầy gò như thể chỉ một cơn gió đã có thể thổi bay đi vậy.
“Bái kiến lão tổ!”
“Đệ tử Ngọc Dao bái kiến Lão tổ!”
Lâm Thiên dời mắt nhìn quanh, đang có khoản hai mươi người quỳ tại nơi đây, và chẳng ai đủ can đảm ngóc đầu dậy để nhìn hắn cả.
Tất cả bọn họ đều đang cúi đầu thật sâu và gương mặt sợ hãi được vẽ ra thật sống động.
“Thuật lại mọi chuyện về tông môn cho ta nghe, thật cụ thể.”
Âm giọng không có quá nhiều nội lực nhưng lại vang vọng trong tim của mỗi người nơi đây, tất cả bọn họ lần nữa cúi đầu thật sâu và thâm tâm mang theo cảm xúc vui mừng dâng trào.
Lão tổ, thật sự rất cường đại!
Mặc dù nơi đây chỉ có vài đệ tử Luyện Khí kỳ, nhưng tất cả bọn họ đều đã từng gặp qua các trưởng lão Kết Đan kỳ hoặc thậm chí là xa xa chứng kiến được đến Nguyên Anh kỳ đại năng. Nhưng tuyệt nhiên cảm giác mà lão tổ mang lại hoàn toàn khác hẳn, ít nhất lão tổ cũng phải là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.
Như vậy chẳng phải đồng nghĩa chỉ cần lão tổ còn tại, Huyền Thiên Đạo Cung chẳng phải khỏi lo rồi hay sao!
Ngọc Dao siết chặt nắm tay mình, nàng phải giữ bản thân tỉnh táo và bởi vì chuyện bắt nguồn từ nàng mà ra. Nếu lão tổ có trách phạt, nàng sẽ hứng chịu toàn bộ.
Nhưng Diệp Phàm không đáng phải chết chỉ bởi vì giúp đỡ nàng, Ngọc Dao không muốn nợ mạng của bất kỳ ai cả.
…
Chính điện Huyền Thiên Đạo Cung rộng lớn tồn tại rất nhiều người đang huyên náo không ngừng, ở vị trí trung tâm là một thanh niên có mái tóc đen ngắn cùng cơ thể có phần gầy gò nhưng không thiếu đi sự khỏe khoắn vốn có.
Đôi mắt đen mang theo một sự bất khuất đáng ngạc nhiên, như thể hắn là một kẻ đã từng đi qua hàng ngàn biển máu, lao vào hàng trăm cuộc chiến sống còn vậy.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn về phía những trưởng lão đang ngồi xung quanh, các đệ tử Huyền Thiên Đạo Cung cũng tập hợp tại nơi đây rất đông đảo. Bọn họ có lẽ đang suy nghĩ cách diệt trừ đi mầm hoạ là hắn khỏi tông, cũng chỉ vì hắn dám đắc tội Thanh Thiên Tông để cứu thánh nữ Ngọc Dao.
Nhưng Diệp Phàm không hối hận, ngay cả khi nhìn vào chiếc còng tay bằng đá viêm hổ đang siết chặt lấy mình, hắn vẫn không hối hận.
Dù cho có được lựa chọn lại, hắn vẫn chọn cứu giúp nàng.
Hoặc là bất cứ ai trong hoàn cảnh đó, hắn đều sẽ giúp họ.
Huyền Thiên Đạo Cung không hề sai khi phạt hắn vì sai lầm này, dù sao thì thế giới này tôn trọng kẻ mạnh. Thanh Thiên Tông mạnh hơn Huyền Thiên Đạo Cung, vì thế chúng có quyền áp đặt “luật” của mình lên Huyền Thiên Đạo cung.
Thực lực, chính là thước đo của đạo đức và nhân phẩm!
Kẻ càng mạnh sẽ càng không bị hai thứ trên trói buộc, và đó là khi chúng bộc lộ bản chất thật của mình.
“Lão tổ liệu có nổi giận? Nếu chúng ta chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà kinh động đến ngài?”
“Tình hình hiện tại thì chúng ta còn cách nào khác sao?”
Đám trưởng lão đều đang nhao nhao lên tiếng, khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ họ hoàn toàn đến từ Nguyên Anh kỳ cao thủ. Mặc dù chỉ là sơ kỳ nhưng cũng hoàn toàn đủ sức trấn áp hết thảy.
Diệp Phàm cười lạnh trong lòng, hắn đã cứu giúp thánh nữ Huyền Thiên Đạo Cung khỏi bị cưỡng bức sự tình, nhưng giờ đây trong miệng những lão già này thì như thể chính hắn mới là thủ phạm.
Tông môn này, đã hoàn toàn thối nát.
Dường như chuyện này đã kinh động đến một vị lão tổ của Huyền Thiên Đạo Cung, và theo như những trưởng lão đã bàn luận trước đó thì vị lão tổ này thật sự rất thần bí, thậm chí cả ngàn năm qua vẫn chưa có ai hay sự kiện nào đủ trọng yếu để mời y xuất thế.
Có lẽ nếu lần này lão tổ Huyền Thiên Đạo Cung thật sự can thiệp thì số phận Diệp Phàm tám phần sẽ phải trở thành con tốt thí thế mạng.
"Cung chủ đến!"
Đạo âm thanh vang vội tứ phía, các trưởng lão ngay lập tức yên vị trở lại và các đệ tử đồng loạt cúi đầu.
Cạch! Cạch! Cạch!
Tiếng bước chân giòn giã vang lên, và đồng loạt đệ tử cúi đầu kính trọng.
"Lão tổ đã thật sự xuất quan?"
"Đúng là như vậy."
Tôn Thái Nghĩa nói, lão chậm rãi bước đến ghế tông chủ của mình và đôi mắt bỗng chốc trừng lớn.
Ngay tại vị trí quen thuộc đó, đang có một thân ảnh gầy gò ốm yếu, hắc bào trên thân và gương mặt như thể của một thi thể vừa đội mồ sống lại. Đôi mắt chỉ còn lại hai cái hốc đen và làn da có vài vết nứt vỡ. Râu tóc bạc phơ cùng với biểu cảm lạnh tanh không chút sinh khí.
Là lão tổ!
Tôn Thái Nghĩa ngay lập tức quỳ rạp xuống đất và dập đầu, lão hoàn toàn không thể cảm nhận được Lâm Thiên đã xuất hiện ở đây tự bao giờ, và chắc chắn không kẻ nào ở đây có thể cảm nhận được cả.
Ngọc Dao cùng các trưởng lão cũng rất nhanh phản ứng, gương mặt từng người đều chấn kinh và thần sắc gần như bị đình trệ lại.
Không thể cảm nhận được một tia khí tức nào, tựa như đang đối mặt một phàm nhân bình thường.
Nhưng tất cả những người đang có mặt ở đây đều hiểu rõ người này là ai, đồng loạt quỳ gối, dập đầu thật sâu.
Bái kiến lão tổ!!!
Bái kiến lão tổ!!!
Bái kiến lão tổ!!!
"Ừm, tất cả đều đứng lên đi."
Đăng bởi | AlfinioFlores |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 217 |