Cảm xúc đan xen
Chương 41: Cảm xúc đan xen
Hắn nghe thấy lời của nàng thì trong lòng nhất thời chột dạ, ngoài mặt thì tỏ vẻ không hiểu liền giả vờ hoang mang mà lên tiếng:
- Không biết Đại Thái Tử nói vậy là có ý gì?
Nhìn thấy hắn nói vậy, Bách Thanh Thiên cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, nhưng rõ ràng trước khi ngất đi, hắn xưng hô với mình là "nàng" cơ mà?
Đôi mắt của Bách Thanh Thiên híp lại, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can của đối phương. Nàng cân nhắc một hồi, cố gắng nhớ lại từng chi tiết trước khi ngất đi, nhưng những ký ức dường như mờ nhạt và lộn xộn. Điều này khiến nàng càng thêm hoài nghi.
- Trước khi ngất đi, ta đã nghe ngươi gọi ta là "nàng". Làm sao ngươi lại nói điều đó?
Bách Thanh Thiên hỏi, giọng điệu mang đầy sự chất vấn. Lục Thiên Tử chậm rãi lắc đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
- Có thể Đại Thái Tử đã nhầm lẫn. Ta thực sự không nhớ mình đã nói như vậy.
- Ngươi không nhớ hay là ngươi đang che giấu điều gì? - Bách Thanh Thiên nghiêm giọng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Hắn cảm thấy một sự áp lực vô hình đè nặng lên vai mình, nhưng hắn biết rằng hắn không thể để lộ bất kỳ sự sơ hở nào. Hắn hít một hơi sâu, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng, quyết định phản công lại:
- Đại Thái Tử, ngươi đang nói gì vậy? Ngươi bị thương nặng và có thể đã mơ thấy điều gì đó. Ta chỉ cố gắng cứu ngươi, không có lý do gì để giấu diếm bất kỳ điều gì.
Bách Thanh Thiên cảm nhận được sự kiên định trong giọng nói của Lục Thiên Tử, nhưng nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Trái tim nàng như đang đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Dù vậy, nàng cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể thầm nhủ sẽ cẩn trọng hơn trong tương lai.
- Có lẽ ngươi nói đúng. Có thể ta đã nhầm lẫn.
Nàng nói, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự lừa dối. Hắn thầm thở phào, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hắn biết rằng lần này đã may mắn thoát khỏi sự nghi ngờ của nàng, nhưng nếu còn lần sau, có thể hắn sẽ không may mắn như vậy. Hắn cần phải cẩn trọng hơn, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
- Đại Thái Tử, ngươi nên nghỉ ngơi thêm. Vết thương của ngươi vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Hắn nói, giọng nói nhẹ nhàng hơn, cố gắng thay đổi chủ đề. Bách Thanh Thiên gật đầu, mặc dù lòng nàng vẫn còn đầy sự nghi hoặc. Nàng biết rằng mình không thể lơ là, nhưng cũng không thể làm gì hơn vào lúc này. Nàng quyết định sẽ theo dõi hắn sát sao hơn trong tương lai, để xem liệu có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ hắn đang che giấu điều gì hay không.
Hắn lúc này cũng tiến về phía Tiểu Quỳnh, tuy thương thế không nặng nhưng hắn cũng không thể chủ quan. Những vết thương từ trận chiến vừa qua vẫn còn đau nhức, khiến hắn cảm thấy cơ thể mệt mỏi.
Tiểu Quỳnh nhìn thấy hắn tiến lại gần, ánh mắt nàng tràn đầy lo lắng. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong cơ thể hắn.
- Công tử không sao chứ?
Nàng hỏi, giọng nói mang đầy sự quan tâm, hắn khẽ mỉm cười, cố gắng trấn an nàng:
- Ta không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi. Ngươi không cần lo lắng.
Tiểu Quỳnh nhìn hắn, đôi mắt nàng ánh lên sự kiên quyết:
- Người không nên coi thường vết thương. Nếu không nghỉ ngơi đầy đủ, nó có thể trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn gật đầu, biết rằng nàng nói đúng. Dù sao, hắn cũng cần phải chăm sóc bản thân để có thể tiếp tục đối mặt với những thử thách sắp tới. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay nàng.
Cảm ơn ngươi, Tiểu Quỳnh. Ngươi đã luôn bên cạnh ta, chăm sóc và lo lắng cho ta.
Hắn nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm kích. Tiểu Quỳnh khẽ cười, đôi mắt nàng ánh lên sự dịu dàng nhìn lấy hắn. Bất ngờ lúc này, Tiểu Quỳnh lấy đôi bàn tay đặt lên hai bên tai hắn rồi nhón người lên hôn lấy bờ môi của hắn. Hắn bị một màn này làm cho cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào. Hơi thở của nàng phả lên mặt hắn, khiến tim hắn đập nhanh hơn bình thường.
Một lúc sau, nàng từ từ rời khỏi bờ môi của hắn, ánh mắt nàng trở nên ngại ngùng nhưng đầy quyết tâm. Nàng nói nhỏ, giọng nói run rẩy nhưng chân thành:
- Lục Thiên Tử, ta... ta thích người. Từ lâu ta đã muốn nói điều này, nhưng không dám. Bây giờ, dù chuyện gì xảy ra, ta cũng không hối hận.
Hắn nhìn nàng, trong lòng tràn ngập sự bất ngờ và bối rối. Hắn chưa từng nghĩ rằng Tiểu Quỳnh lại có tình cảm đặc biệt với mình. Hắn cảm thấy trái tim mình như bị khuấy động, những lời nàng nói khiến hắn không thể bình tĩnh lại được.
Tiểu Quỳnh, ta... - Hắn lắp bắp, không biết phải nói gì.
Nàng nhìn hắn, đôi mắt nàng ánh lên sự mong đợi và lo lắng. Hắn biết rằng nàng đang chờ đợi câu trả lời từ hắn, nhưng bản thân hắn cũng chưa rõ cảm xúc của mình. Hắn chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, hắn không muốn làm tổn thương nàng.
- Tiểu Quỳnh, ta... ta không biết nói sao, nhưng ta thật sự cảm kích và quý mến ngươi.
Hắn nói, cố gắng lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận.
- Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, và ngươi luôn ở bên cạnh ta. Ta cần thời gian để suy nghĩ về những gì ngươi nói.
Tiểu Quỳnh khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng nàng không khỏi buồn bã. Nhưng nàng hiểu rằng tình cảm là điều không thể ép buộc, và nàng sẵn lòng chờ đợi hắn. Nàng chỉ mong rằng, dù kết quả ra sao, nàng và hắn vẫn có thể ở bên nhau, chiến đấu và chia sẻ những khó khăn.
Ta hiểu rồi công tử. Ngươi không cần phải trả lời ngay bây giờ. Chúng ta còn nhiều thời gian, và ta sẽ luôn ở bên ngươi. - Nàng nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Chẳng biết từ khi nào, Lý Nhật Linh ở phía xa đã trông thấy hết một màn vừa rồi, khuôn mặt nàng nhất thời tối sầm lại. Hắn lúc này quay người lại thì cũng phát hiện ra nàng đang quan sát lấy mình. Ánh mắt nàng trống rỗng và đầy phức tạp, khiến hắn cảm thấy một chút khó xử và lúng túng.
- Nhật Linh... - Hắn gọi nhỏ, không biết phải nói gì thêm.
Đợi cho đến khi Tiểu Quỳnh rời đi, Lý Nhật Linh mới tiến đến gần hắn, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng lại run rẩy. Nàng nhìn hắn, ánh mắt nàng đầy sự tổn thương và giận dữ :
- Lục Thiên Tử, chàng có thể giải thích cho ta chuyện gì đang xảy ra không?
Giọng nàng lạnh lẽo, không hề che giấu sự phẫn nộ. Hắn thở dài, biết rằng không thể né tránh được tình huống này. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Nhật Linh, ta xin lỗi. Chuyện này... ta cũng không ngờ đến. Tiểu Quỳnh... nàng ấy đã bày tỏ tình cảm với ta. Ta thực sự rất quý trọng nàng ấy, nhưng ta cần thời gian để suy nghĩ về tất cả mọi thứ.
Hắn nói, cố gắng giải thích một cách chân thành. Lý Nhật Linh nhìn hắn, ánh mắt nàng dần trở nên dịu lại, nhưng vẫn còn sự tổn thương rõ rệt. Nàng thở dài, cảm thấy lòng mình lúc này như bị xé rách, là hôn thê của hắn, nàng nguyện cả đời này lấy hắn, ấy vậy mà lúc này nụ hôn đầu của hắn lại bị người con gái khác lấy mất, hỏi thử rằng liệu ai có thể chịu nổi khi thấy một màn này ?
- Lục Thiên Tử, ta hiểu rằng chàng có nhiều trách nhiệm và áp lực. Nhưng ta không thể phủ nhận rằng ta cảm thấy rất đau lòng khi chứng kiến cảnh đó.
Nàng nói, giọng nàng trở nên yếu ớt hơn. Hắn tiến đến gần nàng, đặt tay lên vai nàng như để an ủi.
- Nhật Linh, ta không muốn làm tổn thương nàng hay Tiểu Quỳnh. Ta cần thời gian để suy nghĩ về tình cảm của mình và những gì ta thực sự muốn. Ngươi luôn là người bạn đồng hành quan trọng đối với ta, và ta không muốn mất ngươi.
Lý Nhật Linh khẽ gật đầu nhưng nước mắt không tự chủ được mà bắt đầu trào ra. Nàng biết rằng, dù hắn có quyết định thế nào, tình cảm của nàng đối với hắn vẫn không thay đổi. Nàng chỉ mong rằng, hắn sẽ tìm ra câu trả lời đúng đắn cho bản thân mình và cho cả những người xung quanh.
Tối hôm đó, hắn không còn tâm trạng để ăn mừng chiến thắng. Bữa tiệc mừng chiến thắng bị bỏ qua, và không khí trong đại sảnh trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết. Hắn tìm một góc yên tĩnh, nơi chỉ có ánh đèn mờ ảo và những tiếng thở dài của chính mình.
Những hình ảnh của Tiểu Quỳnh và Lý Nhật Linh cứ hiện lên trong đầu hắn như những mảnh ghép không thể xếp thành một bức tranh hoàn chỉnh. Tiểu Quỳnh đã luôn bên hắn, luôn sẵn sàng chăm sóc và lo lắng cho hắn trong suốt thời gian qua. Nàng là người đã bày tỏ tình cảm chân thành, và có thể, nàng cũng đã đặt mọi hy vọng vào hắn. Nhưng hắn không thể phủ nhận rằng cảm xúc dành cho Lý Nhật Linh cũng rất sâu sắc, và sự tổn thương của nàng khi thấy cảnh vừa rồi là điều mà hắn không thể dễ dàng bỏ qua.
Hắn ngồi đó, đầu óc quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ. Hắn cảm thấy như bị mắc kẹt giữa hai ngã rẽ quan trọng trong đời mình. Tiểu Quỳnh hay Nhật Linh? Một bên là tình cảm chân thành đã được bày tỏ, một bên là mối quan hệ lâu dài và sự hi sinh mà Lý Nhật Linh đã dành cho hắn.
Ta phải làm gì đây?
Hắn tự hỏi, giọng nói thì thầm trong bóng tối. Ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Mỗi ngôi sao như là một câu hỏi chưa có lời đáp, và hắn cảm thấy mình đang lạc lối trong chính con đường mà mình đã chọn.
Trong lúc này, hắn cần phải tìm một cách giải quyết hợp lý cho những cảm xúc rối ren này. Hắn cần phải đối diện với cả hai người và làm rõ chính cảm xúc của mình. Nhưng trước tiên, hắn cần phải hiểu rõ bản thân mình, để từ đó đưa ra quyết định mà không làm tổn thương thêm những người mà hắn yêu thương.
Hắn đứng dậy, ánh mắt kiên định hơn, quyết định rằng cần phải có một cuộc trò chuyện thẳng thắn với cả Tiểu Quỳnh và Nhật Linh. Dù biết rằng việc này sẽ không dễ dàng và có thể gây ra thêm nhiều đau khổ, nhưng hắn hiểu rằng đây là cách duy nhất để giải quyết vấn đề và tìm ra câu trả lời đúng đắn cho cả ba người.
Hắn lúc này cũng hít thật sâu lấy một ngụm khí trấn tĩnh bản thân, hắn lúc này liền tiến đến nơi ở của Nhật Linh. Vẫn như lúc còn ở Bình An Đảo, căn nhà của Lý Nhật Linh vẫn chỉ là một túp lều tranh đơn sơ , ánh trăng rằm ngoài trời chiếu qua những kẽ lá, tạo ra những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất. Túp lều nằm giữa khu rừng thưa, xung quanh là những cây cối rậm rạp. Ánh trăng nhẹ nhàng len lỏi qua tán lá, làm cho cảnh vật trở nên mờ ảo và huyền bí.
Tiếng gió thổi qua những ngọn cây tạo nên những âm thanh xào xạc dịu dàng, hòa quyện cùng tiếng côn trùng rả rích trong đêm. Những chiếc lá rụng xuống, nhẹ nhàng rơi từng chiếc một, như những ngôi sao nhỏ lấp lánh trong ánh trăng.
Bên ngoài túp lều, một con đường mòn nhỏ dẫn vào rừng, hai bên đường được viền bởi những bụi cỏ cao và những bông hoa dại. Những cánh hoa màu trắng, tím và vàng như đang nhảy múa dưới ánh trăng, tạo nên một khung cảnh yên bình và thơ mộng.
Hắn có thể nghe thấy tiếng suối róc rách từ xa, dòng nước trong xanh chảy qua những tảng đá, phản chiếu ánh trăng lấp lánh. Không gian tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của tự nhiên và cảm giác thanh bình bao trùm.
Căn nhà của Lý Nhật Linh, dù đơn sơ nhưng lại toát lên vẻ ấm cúng và bình yên. Bên trong, ánh đèn dầu nhỏ nhắn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, làm cho không gian trở nên gần gũi và thân thuộc hơn. Chiếc đệm cỏ và tấm chăn đơn giản được xếp gọn gàng, tạo nên cảm giác ấm áp và dễ chịu.
Quang cảnh xung quanh ngôi nhà của Lý Nhật Linh, dù giản dị nhưng lại mang đậm chất thơ và sự thanh bình của vùng quê. Trong ánh trăng rằm, mọi thứ trở nên huyền ảo và đẹp đẽ, tạo nên một khung cảnh mà bất cứ ai cũng có thể tìm thấy sự an lành và yên tĩnh trong lòng.
Lúc này hắn liền tiến đến phía bờ suối, phát hiện đang có một thân ảnh đang ngồi hững hờ bên bờ suối. Ánh trăng chiếu xuống, làm cho làn nước suối lấp lánh, hơi nước bốc lên tạo ra một làn sương mờ ảo quanh thân hình người con gái ấy. Hắn cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt khi nhận ra rằng đó chính là Nhật Linh. Trong phút giây yếu lòng, hắn không thể kiềm chế được sự xao động trong lòng mình.
Hắn bước tới gần, không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ ôm lấy thân thể nàng từ phía sau. Bờ vai của nàng run lên nhẹ nhàng, và ngay khi hắn đặt tay lên, nàng đã giật mình và quay đầu lại. Ánh mắt của nàng phản chiếu ánh trăng, như những viên ngọc bích lấp lánh. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể nàng, như một nguồn ánh sáng trong đêm tối.
Khi hắn cảm thấy nỗi đau và sự mệt mỏi trong lòng mình dâng lên, hắn không thể kiềm chế được nữa. Hắn cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nàng mà không hề hay biết rằng đó là một sai lầm nghiêm trọng. Tiếng thở của nàng bắt đầu nhanh hơn, nàng cố gắng phản kháng, nhưng khi cảm nhận được sự ấm áp và nồng nàn từ hơi thở của hắn, nàng dần dừng lại, để bản thân đắm chìm trong nụ hôn ấy.
Khi hắn mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn chết lặng. Hắn không đang ôm Nhật Linh, mà là Lý Thanh Thanh. Hắn lúc này thì khuôn mặt nhất thời cứng đờ :
- Ăn l*n rồi !
Hôm nay khá rảnh nên e up sớm xíu ":))
Đăng bởi | lttthientu |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |