Quyết định - Khảo nghiệm
Chương 42 : Quyết định - Khảo nghiệm
Hắn lúc này ngại ngùng đến cực điểm, hận không kiếm được cái lỗ nào để chui xuống. Vậy là khi hắn nhận ra mình đã hôn nhầm nhạc mẫu, cảm giác ngượng ngùng càng thêm gấp bội. Hắn lắp bắp, không biết phải nói gì để giải thích cho tình huống này.
Lý Thanh Thanh nhìn hắn với vẻ mặt không rõ cảm xúc, đôi mắt nàng phản ánh sự bất ngờ . Tuy vậy, nàng không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn với sự kiên nhẫn đáng ngưỡng mộ.
- Ta... ta xin lỗi, không phải như thế đâu, ta chỉ...
Hắn lắp bắp, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Lý Thanh Thanh khẽ thở dài, ánh mắt nàng dần trở nên mềm mại hơn. Nàng nhẹ nhàng đưa tay vỗ về, cố gắng xoa dịu tình huống:
- Không cần phải xin lỗi. Ta hiểu, chuyện này không phải lỗi của ngươi.
Nàng nói, giọng nói ấm áp nhưng có phần tiếc nuối. Hắn cảm thấy một phần gánh nặng trong lòng dần tan biến. Tuy vậy, hắn vẫn không thể che giấu sự hối hận và lo lắng. Bà là mẹ của Nhật Linh, và việc này chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện thêm phức tạp. Hắn bắt đầu nói lời xin lỗi, nhưng không biết nên nói như thế nào.
- Chúng ta hãy về đi.
Lý Thanh Thanh cắt ngang, đưa tay mời hắn trở về ngôi nhà.
- Nhật Linh đang đợi. Có lẽ con nên gặp nàng ấy một lần nữa.
Hắn gật đầu, theo bà trở về lại túp lều. Bước đi bên cạnh Lý Thanh Thanh, hắn cảm nhận được sự thanh thản, nhưng lòng vẫn nặng trĩu với những suy nghĩ về tương lai và tình cảm của mình.Hắn thấy ánh mắt nàng, cảm giác như một lưỡi dao cứa vào trái tim mình. Hắn bước lên, không biết nên mở lời như thế nào. Hắn nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Nhật Linh, cảm thấy nỗi đau của nàng, và cảm nhận sự hối hận sâu sắc.
- Nhật Linh, ta không biết phải nói gì để xin lỗi cho hành động của mình.
Hắn nói, giọng run rẩy, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào nàng.
- Ta thật sự không cố ý, và không có ý làm tổn thương nàng.
Nhật Linh quay mặt đi, không muốn để hắn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má. Lý Thanh Thanh, đứng bên cạnh, nhận ra tình huống căng thẳng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con gái mình, như một động tác an ủi.
- Nhật Linh, mẹ biết con đang rất đau lòng, nhưng có lẽ giờ là lúc để con và hắn cùng nhau giải quyết vấn đề này.
Nhật Linh quay lại, đôi mắt nàng gặp ánh mắt của hắn. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng không thể giấu nổi sự tổn thương trong ánh mắt mình. Nàng hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- Nếu ngươi thực sự quan tâm đến ta, thì hãy thành thật với chính mình và với ta.
Nhật Linh nói, giọng nàng có phần lạnh lùng nhưng đầy sự chân thành, hắn lúc này đặt lên vai nàng nói :
- Nhật Linh, ta không giấu nàng ta thực sự cũng có tình cảm với cả nàng lẫn Tiểu Quỳnh, dù ta có muốn ngả về bên nào đi chăng nữa thì nó đều không thể nào trọn vẹn được !
Thấy nàng không có chút phản ứng nào, hắn tiếp tục nói :
- Cả đời này ta chưa cầu xin một ai bao giờ, nhưng lần này ta xin được ích kỷ một lần ! Ta muốn lấy cả hai nàng làm thê !
Lý Nhật Linh ngạc nhiên khi nghe thấy lời thổ lộ chân thành của hắn. Nàng quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Nàng biết tình cảm của hắn đối với mình là thật, nhưng việc chia sẻ người yêu với người khác là điều nàng chưa từng nghĩ đến.
- Ta...
Nhật Linh mở lời, giọng nàng run run, nhưng chưa kịp nói tiếp thì từ phía sau tấm rèm, Tiểu Quỳnh bước ra, nước mắt lăn dài trên má.
- Ta nghe hết rồi.
Tiểu Quỳnh nói, giọng nàng nghẹn ngào.
- Ta cũng yêu chàng, nhưng ta không muốn thấy Nhật Linh đau khổ.
Nhìn thấy Tiểu Quỳnh, Nhật Linh cảm thấy một nỗi đau nhói trong tim. Nàng nhận ra rằng, tình cảm của Tiểu Quỳnh đối với hắn cũng sâu đậm không kém gì mình. Nàng không biết phải làm thế nào để giải quyết tình huống này, nhưng nàng biết rằng chỉ có một con đường duy nhất.
- Ta hiểu rồi.
Nhật Linh nói, giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng kiên định.
- Nếu như đó là quyết định của chàng, ta sẽ chấp nhận. Nhưng ta cần thời gian để làm quen với ý nghĩ này.
Hắn cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy lời nói của Nhật Linh, nhưng cũng không kém phần lo lắng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn nhìn Tiểu Quỳnh, rồi quay lại nhìn Nhật Linh, cảm thấy tình cảm của cả hai người con gái này đối với mình là vô cùng quý giá.
- Ta hứa sẽ làm mọi điều có thể để bảo vệ và yêu thương cả hai nàng. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và thử thách phía trước.
Nhật Linh và Tiểu Quỳnh nhìn nhau, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của hắn. Dù biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng họ quyết định cùng nhau đối mặt với nó. Lý Thanh Thanh ở phía xa nhìn thấy kết cục như vậy cũng nở một nụ cười mãn nguyện, nàng lúc này vô thức đưa bàn tay chạm nhẹ lên môi mình trong lòng hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó, trong lòng đầy suy nghĩ phức tạp...
Một đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau hắn cũng mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt hắn thấy Nhật Linh và Tiểu Quỳnh đang cùng nhau chia ra nấu nướng. Hắn thấy một màn này trong lòng như được nếm mật, vì một câu nói ấy của hắn mà hai nàng chấp nhận bỏ qua cái tôi của bản thân và chia sẻ tình cảm của mình, điều đó bảo sao hắn lại không xúc động?
Lý Thanh Thanh cũng hiểu ý mà không tham dự vào, để cho hai nữ tử có cơ hội gắn kết và hiểu nhau hơn. Hắn nhìn Nhật Linh đang cẩn thận gọt trái cây, đôi mắt nàng ánh lên sự chăm chú và dịu dàng. Bên kia, Tiểu Quỳnh cũng bận rộn với việc chuẩn bị bữa sáng, đôi mắt nàng thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hắn, nụ cười thoáng qua trên môi.
Hắn khẽ cười, bước lại gần hai nàng, giọng nói nhẹ nhàng:
- Các nàng không cần phải làm tất cả việc này đâu, để ta giúp một tay.
Nhật Linh quay lại, nụ cười nhẹ nở trên môi:
- Chàng chỉ cần ngồi yên mà thưởng thức là được rồi, chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi.
Tiểu Quỳnh cũng góp lời, giọng nói mang chút trêu chọc:
- Đúng vậy, hôm nay là ngày để công tử nghỉ ngơi, không phải làm gì cả.
Hắn nhìn hai nàng, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Hắn không nói thêm lời nào mà cứ thế nhập tâm vào khung cảnh yên bình này...
Một tháng sau, hắn lúc này cũng đã trở về lại mật thất của sư phụ mình, trở lại nơi đây nhưng lúc này đã không còn hơi ấm của Bách Liễu nữa khiến hắn nhất thời hụt hẫng một phen. Hắn nắm chặt tay, trong lòng gợi lên sự quyết tâm, hắn cũng từ lời Bách Trấn Thiên hiểu được gia tộc đứng sau lưng Bách Liễu khủng bố như thế nào. Lúc này hắn cũng nhớ đến phần thưởng lần trước, liền ra lệnh:
- Mở ra phần thưởng đi!
- Tinh! Xác nhận mở ra phần thưởng Nhiệm vụ Thần Cấp: Thiên Tử Chi Uy!
Từ không gian, một quyển trục màu đỏ xuất hiện, trên nó có những chi tiết hoa văn như trên Thiên Đỉnh. Hai bên quyển trục là những trận văn phức tạp và thâm thúy. Hắn muốn nhìn vào trận văn để xem thử, nhưng sau một hồi, đại não hắn trở nên đau nhức không thể tải nổi thông tin, nên đành tạm bỏ qua. Hắn xuất một giọt huyết tinh vào quyển trục, ngay lập tức quyển trục phát sáng.
Ngay sau đó, hắn phát hiện bản thân mình được kéo vào một không gian vô tận. Vừa mở mắt ra, trước mắt hắn là hai mươi pho tượng có khuôn mặt y như đúc hắn. Nhưng mỗi pho tượng mang theo những sắc thái khác nhau, ngoài trừ khuôn mặt ra, tất cả những thứ khác như trang phục, tóc tai đều khác biệt. Pho tượng này mặc giáp trụ vàng chói lóa, pho tượng kia khoác áo bào trắng tinh khôi, pho tượng khác nữa thì có dáng vẻ u ám với bộ trang phục đen kịt.
Hắn cảm thấy một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ từ các pho tượng này, mỗi pho tượng dường như đại diện cho một khía cạnh khác nhau của chính hắn, từ sự quả cảm, trí tuệ, đến sự u tối và lạnh lùng. Các pho tượng này không chỉ là những khối đá vô tri vô giác, mà dường như còn chứa đựng ý thức, đang quan sát và đánh giá hắn. Lúc này hắn cũng phát hiện ở dưới mỗi pho tượng có khắc lên hai chữ lần lượt là :
"Kim Ảnh
Mộc Ảnh
Thủy Ảnh
Hỏa Ảnh
Thổ Ảnh
Băng Ảnh
Phong Ảnh
Lôi Ảnh
Quang Ảnh
Ám Ảnh
Không Ảnh
Thời Ảnh
Huyết Ảnh
Độc Ảnh
Hư Ảnh
Sinh Ảnh
Tử Ảnh
Âm Ảnh
Họa Ảnh
Mị Ảnh"
Mỗi pho tượng mang theo một uy áp riêng biệt, tỏa ra từ nguyên tố hoặc khía cạnh mà nó đại diện. Hắn cảm nhận được sức mạnh và sự bí ẩn của từng pho tượng, như thể chúng đang thách thức hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác áp lực ngày càng lớn khi đứng trước những chúng. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một sự quyết tâm mãnh liệt, biết rằng đây là cơ hội để hắn chứng minh bản thân và khám phá những tiềm năng tiềm ẩn của mình.
Trong lúc hắn đang quan sát thì bất ngờ có một giọng nói vang lên trong không gian:
- Chào mừng ngươi, Thiên Tử. Ngươi đã sẵn sàng chấp nhận thử thách để chứng minh uy lực của ngươi chưa?
Hắn hít một hơi sâu, trong lòng biết rằng đây là một cơ hội hiếm có để nâng cao thực lực của mình, và cũng là để chứng minh bản thân xứng đáng với danh hiệu Thiên Tử. Hắn gật đầu, kiên định đáp:
- Ta đã sẵn sàng!
Hắn vừa dứt lời, ngay lập tức pho tượng Kim Ảnh hóa thành người bằng da bằng thịt, y phục của Kim Ảnh mang theo uy nghiêm của một bậc chí tôn, với áo giáp vàng sáng chói lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của không gian. Kim Ảnh bước tới, mỗi bước chân phát ra âm thanh kim loại va chạm, tạo nên một áp lực khủng khiếp.
- Hãy chuẩn bị tinh thần, Thiên Tử.
Kim Ảnh cất giọng, âm thanh vang vọng như tiếng sấm, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn. Hắn hít một hơi sâu, triệu hồi sức mạnh của mình, ánh sáng từ các linh căn bắt đầu tỏa ra quanh thân. Kim Ảnh không chờ đợi lâu, ngay lập tức lao tới với tốc độ nhanh như chớp. Cú đấm đầu tiên của Kim Ảnh mang theo sức mạnh khủng khiếp, đánh thẳng vào hắn. Hắn nghiến răng, giơ tay lên đỡ đòn, sức mạnh từ cú đấm khiến hắn lùi lại vài bước, nhưng không ngã lúc này hắn cũng giật mình, chẳng biết từ khi nào đôi bàn tay của hắn đã bị một đòn vừa rồi đánh nát, vội vận dụng Trường Sinh Vô Âm Mộc với Hoàn Sinh Trọng Thủy ra nhanh chóng trị thương. Hắn cảm nhận được sự uy lực của Kim Ảnh, nhưng trong lòng lại càng thêm quyết tâm.
-Ngươi mạnh, nhưng ta sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
Hắn hét lên, ánh mắt kiên định nhìn vào Kim Ảnh. Lập tức, hắn triển khai sức mạnh của các linh căn, từ Thiên Đỉnh những tia sáng màu vàng, xanh, xanh lục, đỏ và trắng đan xen lẫn nhau, tạo nên một luồng sức mạnh khổng lồ. Hắn lao tới, tay phải bùng nổ sức mạnh của Kim Linh Căn, tạo ra một cú đấm vàng rực rỡ, nhắm thẳng vào Kim Ảnh. Kim Ảnh cười nhạt, đỡ cú đấm của hắn một cách dễ dàng, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ ngạc nhiên. Cú đấm của hắn mang theo sức mạnh mà Kim Ảnh không thể xem thường. Trận chiến tiếp tục, hai bên không ngừng trao đổi những cú đấm, những đòn tấn công mạnh mẽ khiến không gian rung chuyển. Hắn nhận ra rằng, để đánh bại Kim Ảnh, hắn không chỉ cần sức mạnh mà còn cần sự khéo léo và trí tuệ. Hắn thay đổi chiến thuật, không chỉ sử dụng sức mạnh mà còn sử dụng cả sự nhanh nhẹn và linh hoạt. Mỗi đòn tấn công của hắn đều mang theo sự tinh tế và tính toán kỹ lưỡng. Kim Ảnh dần dần bị đẩy lùi, những đòn tấn công của hắn trở nên hiệu quả hơn, từng cú đấm đều mang theo sự quyết tâm và ý chí không thể bị đánh bại. Cuối cùng, một cú đấm mạnh mẽ từ hắn đánh trúng vào điểm yếu của Kim Ảnh. Y lúc này cũng lùi lại mấy bước, từ trên tay xuất hiện ra hai chiếc liềm màu vàng kim, sáng lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. Cán của mỗi chiếc liềm được chạm khắc tỉ mỉ với những hoa văn phức tạp, tạo nên vẻ uy nghiêm và cổ xưa. Hai sợi xích dài màu bạc nối liền với cán liềm, mỗi khi di chuyển phát ra âm thanh kim loại va chạm nghe thật rùng rợn. Lưỡi liềm sắc bén, sáng loáng như gương, phản chiếu ánh sáng một cách hoàn hảo. Những đường nét cong cong của lưỡi liềm tạo nên một cảm giác chết chóc, như chỉ cần một đường quét nhẹ cũng đủ để cắt đứt mọi thứ trên đường đi của nó. Kim Ảnh xoay tròn hai chiếc liềm trong tay, sợi xích va vào nhau phát ra những tiếng kêu lanh lảnh, tạo nên một âm thanh đầy uy lực và đáng sợ. Y tiến tới, từng bước chân nặng nề nhưng vững chãi, lưỡi liềm trong tay như hai con rắn độc đang chuẩn bị tấn công. Hắn nhìn một màn này thì chợt giật mình, dù không biết đẳng cấp của chúng nhưng hắn khẳng định chúng chắc chắn bất phàm, Kim Ảnh lúc này tiến đến hét lên :
- Tới đi, hãy chứng minh cho ta thấy ngươi có xứng đáng để ta nhận chủ không ?
Hnay up sớm xíu ko tí lại có mấy bạn vào hối ":)))
Đăng bởi | lttthientu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 13 |