Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo vật (2)

Tiểu thuyết gốc · 2858 chữ

Chương 62: Bảo vật (2)

Tiểu Huệ nghe thấy hắn nói vậy thì không chút chần chừ, đứng chắn trước Bạch Lã. Hắn lúc này tập trung vào đám khôi lỗi đang tiến đến gần, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng. Hắn biết rằng đây không phải là lúc để giữ lại sức mạnh. Chênh lệch tu vi giữ hai bên là quá lớn, ngay lập tức mười phân thân xuất hiện đứng chắn trước mặt hắn, Tiểu Huệ và Bạch Lã thấy một màn này thì thầm giật mình khi thấy chúng xuất hiện, bỏ qua việc khí tức của tất cả phân thân này của hắn đều là Nguyên Sĩ Nhất Trọng, điều khiến cả hai người bất ngờ chính là dung mạo của, ngoại trừ khuôn mặt tất cả đều giống nhau thì y phục và khí thế của chúng khiến cả hai người phải hít một ngụm khí lạnh.

Mỗi Thiên Ảnh mà hắn triều hồi tất cả đều mang theo phong thế uy nghiêm, thậm chí cả hai người lúc này bị khí thế của chúng chấn cho không dám nhìn thẳng. Chỉ có đám cương thi vô tri vô giác kia là vẫn đang điên cuồng lao về phía bọn hắn, hắn lúc này liền lùi lại phía sau lưng các Thiên Ảnh, ngay lập tức mỗi Thiên Ảnh bắt đầu điều động Dị Thuộc Tính kết hợp với Nguyên Lực tạo ra những chưởng mạnh mẽ lao thẳng về phía đám cương thi kia, ngay lập tức một số lượng nhỏ bị đánh nát, hắn cũng không ngồi chơi, Dạ Vũ Thần Thương xuất hiện trên tay lao thẳng vào đám cương thi bắt đầu chiến đấu, Bạch Lã và Tiểu Huệ ở sau lưng cũng đã sớm điều động Nguyên Lực tạo ra một lớp kết giới vững chắc.

Với một động tác nhanh như chớp, hắn vung thương về phía trước, tạo ra một luồng Nguyên Lực mạnh mẽ phóng thẳng vào đám khôi lỗi. Luồng Nguyên Lực mạnh mẽ này giống như một cơn bão, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của nó, đẩy lùi đám khôi lỗi và khiến chúng bị chấn động mạnh. Một số khôi lỗi yếu hơn ngay lập tức bị vỡ nát, nhưng vẫn còn nhiều tên khác tiến đến không chút sợ hãi.

Tiểu Huệ cũng không chậm trễ, nàng điều động Quang Nguyên Lực tạo thành một tấm chắn bảo vệ Bạch Lã, đồng thời phóng ra những luồng sáng mạnh mẽ tấn công đám khôi lỗi từ xa. Ánh sáng từ Quang Nguyên Lực của nàng chiếu sáng cả căn phòng, làm lộ rõ từng chi tiết của những khôi lỗi đang tiến đến.

Trận chiến nhanh chóng trở nên khốc liệt. Những khôi lỗi dù đã cũ kỹ nhưng vẫn sở hữu sức mạnh đáng gờm, chúng không biết mệt mỏi hay sợ hãi, chỉ biết tiến lên không ngừng. Hắn và Tiểu Huệ phải phối hợp nhịp nhàng để tiêu diệt từng tên một, nhưng cứ mỗi lần một khôi lỗi bị đánh bại, dường như có thêm hai ba tên khác thay thế tiến lên.

Trong lúc đó, Bạch Lã nhìn quanh phòng, ánh mắt dò xét. Y hiểu rằng nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, sẽ rất khó để sống sót ra khỏi nơi này. Y phải tìm ra điểm yếu của đám khôi lỗi hoặc cơ quan điều khiển chúng. Đúng lúc đó, y phát hiện một biểu tượng nhỏ khắc trên tường, gần nơi chiếc hộp ngọc đang nằm. Biểu tượng đó giống như một loại cơ quan, Bạch Lã ngay lập tức hiểu ra rằng đây có thể là chìa khóa để dừng đám khôi lỗi.

- Công tử, Tiểu Huệ tiểu thư, hãy giữ chân bọn chúng! Ta sẽ cố gắng tìm cách vô hiệu hóa chúng!

Hắn gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Huệ tiếp tục tấn công để tạo khoảng trống cho Bạch Lã. Bạch Lã nhanh chóng chạy đến biểu tượng, cố gắng khởi động cơ quan. Tuy nhiên, biểu tượng này cũng yêu cầu Nguyên Lực để kích hoạt, nhận biết rằng mình không đủ Nguyên Lực để kích hoạt nó, Bạch Lã liền hét lên:

- Công tử, ta cần người giúp một tay !

Tiểu Huệ nghe thấy hắn nói vậy thì liền nhìn hắn gật đầu nói:

- Công tử mau qua hỗ trợ hắn đi, ta vẫn có thể cầm cự được!

Nói xong nàng ngay lập tức vung ra một trượng, Nguyên Lực bên trong cơ thể nàng bùng nổ mãnh liệt tất cả hợp nhất với nhau tạo thành một lớp kết giới vững chắc, hắn lúc này cũng điều động các Thiên Ảnh hỗ trợ lấy nàng, rồi sau đó bản thân liền tiếp về phía Bạch Lã. Trên trán Bạch Lã lúc này đã thấm đẫm lấy mồ hôi nhưng y không dám dừng tay lại một chút nào, vẫn tiếp tục truyền Nguyên Lực, đôi bàn tay y lúc này run lên lẩy bẩy, mặt cắt không còn một chút máu nào, hắn lúc này cũng không dám chậm trễ, lực lượng từ Thiên Đỉnh bùng nổ, lượng Nguyên Lực khổng lồ nhưng thác liên tục được truyền ra. Ngay sau đó phiến đá liền phát sáng rồi bất ngờ phát nổ, cả căn phòng rung chuyển mạnh, và ngay lập tức, đám khôi lỗi bắt đầu dừng lại, từng tên một ngừng cử động, rồi rơi xuống đất như những con rối bị cắt dây.

Không gian trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Bạch Lã, Tiểu Huệ và hắn. Cả ba người nhìn nhau, ánh mắt ánh lên sự nhẹ nhõm nhưng cũng đầy thận trọng.

- Cuối cùng cũng xong rồi... – Bạch Lã thở phào, giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi nhưng cũng pha lẫn niềm vui.

Bỗng lúc này nắm quan tài liền được mở ra, một luồng tàn ảnh mang hình hài của một lão giả xuất hiện, khuôn mặt y có vẻ hiền từ nhưng đôi mắt lại chứa vẻ uy nghiêm, y lúc này nhìn thấy bọn hắn đang thở hổn hển ở phía dưới thì ngạc nhiên cười nói :

- Không ngờ lão phu chờ đợi tận hai vạn năm cuối cùng cũng đã có truyền nhân ! Không chỉ một mà lại có tận ba người sao!

Không để bọn hắn đáp lại, y lúc này liền thả người bay về phía bọn hắn, hắn thấy vậy thì bắt đầu ra thế thủ đề phòng nhìn lấy y. Y thấy hắn làm vậy thì cười nhạt :

- Ngươi không cần phải đề phòng như vậy, thân thể ta đã chết từ lâu rồi, đây chỉ là luồng tàn ảnh còn sót lại mà thôi! À để ta giới thiệu, ta là Hồng Khôi Hải, thiên hạ còn gọi ta là Khôi Hồng Nguyên Vương!

Bạch Lã nghe thấy bốn chữ Khôi Hồng Nguyên Vương thì đôi bàn chân bắt đầu run lẩy bẩy, Bạch Lã lúc này không nhịn được nhìn phía tàn hồn mà gặng hỏi :

- Ngài thật sự là Khôi Hồng Thiên Vương của Nam Thiên Môn, một trong Tứ Đại Nguyên Vương tại Nam Châu ?

Y nghe thấy Bạch Lã nói vậy thì lấy một tay vuốt râu cười nói :

- Không ngờ vô số năm như vậy vẫn còn có người nhớ đến lão ! Đúng rồi tình hình của Nam Thiên Môn như thế nào rồi ?

Bạch Lã nghe thấy y nói vậy thì nhất thời ấp úng, có đôi lời muốn nói nhưng lại không thể nói được. Tiểu Huệ ở sau lưng lúc này cũng tiến lên đáp lại :

- Nam Thiên Môn sau khi không còn được ngài bảo hộ nữa đã bị Bạch Nguyên Tông tàn sát sạch sẽ chó gà không tha, chúng còn chặt đầu thị uy trước cổng Nam Thiên Môn! Sử sách còn có ghi con gái của ngài vì bảo vệ cho hậu duệ của Hồng Gia mà đã tử thủ để cho hậu nhân trốn thoát, nhưng kết cục của nàng sau đó thì..

Y nghe nàng kể đến đây thì không nhịn được nữa mà gầm lên:

- Được rồi không cần kể nữa!

Y ngay sau đó quay lưng lại, hít một hơi thật sâu, y lúc này đang tự trách mình, nếu năm xưa y không có lòng tham mà cướp đoạt lấy bảo vật của Bạch Nguyên Môn thì Nam Thiên Môn của y đâu có thảm kịch như vậy? Nhưng tất cả đã quá muộn, trên đời này không có thuốc hối hận, sai lầm của y đã khiến cho Nam Thiên Môn máu chảy thành sông. Bọn hắn thấy y biểu hiện như vậy thì cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể lặng lẽ theo dõi.

Một lúc sau y lúc này bất ngờ quay về phía bọn hắn lên tiếng :

- Cảm ơn đã cho ta biết! Bây giờ các ngươi sẽ trở thành truyền nhân của ta!

Hắn nhìn sâu vào ánh mắt của Hồng Khôi Hải, cảm nhận được trong đó có sự nặng nề của quá khứ và sự nuối tiếc vô hạn.

- Nếu chúng ta trở thành truyền nhân của ngài, điều đó có nghĩa là gì?

Hồng Khôi Hải nhẹ nhàng vuốt chòm râu, vẻ mặt trầm tư. Y không vội trả lời ngay mà dường như đang suy nghĩ sâu xa về điều gì đó. Sau một lúc, y mới chậm rãi lên tiếng:

- Trở thành truyền nhân của ta, nghĩa là các ngươi sẽ thừa hưởng toàn bộ công pháp, bí thuật và bảo vật mà ta đã tích lũy suốt cuộc đời. Nhưng đồng thời, các ngươi cũng sẽ gánh trên vai trách nhiệm khôi phục lại Nam Thiên Môn. Hơn thế nữa, các ngươi sẽ phải đối mặt với những kẻ thù mà Nam Thiên Môn từng có, đặc biệt là Bạch Nguyên Tông.

Lời nói của lão khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn. Tiểu Huệ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Việc khôi phục Nam Thiên Môn đồng nghĩa với việc phải đối đầu với thế lực khủng bố như Bạch Nguyên Tông, điều này không phải là chuyện đơn giản. Nhưng nàng hiểu rằng, nếu không chấp nhận lời đề nghị này, cơ hội bước vào con đường tu luyện đỉnh cao sẽ không bao giờ đến.

Bạch Lã hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Y hiểu rằng đây là một cơ hội hiếm có, nhưng cũng là một thử thách khủng khiếp. Y lên tiếng:

- Khôi Hồng Nguyên Vương, chúng ta sẵn sàng tiếp nhận thử thách này. Nhưng trước khi chấp nhận, chúng ta cần biết rõ hơn về những gì chúng ta sẽ phải đối mặt. Ngài có thể cho chúng ta biết thêm về những bảo vật mà chúng ta sẽ thừa hưởng chứ?

Hồng Khôi Hải gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Y khẽ vẫy tay, từ trong không trung xuất hiện ba quyển sách cổ và ba viên đan dược kỳ lạ lơ lửng trước mặt bọn họ.

- Đây là ba quyển công pháp ta tâm đắc nhất, mỗi người các ngươi hãy chọn một quyển. Mỗi quyển chứa đựng một loại bí thuật và công pháp riêng biệt, tương ứng với thể chất và sở trường của các ngươi. Còn ba viên đan dược này chứa đựng Nguyên Lực tinh thuần của ta, hấp thụ chúng sẽ giúp các ngươi đột phá và gia tăng sức mạnh, nên nhớ các ngươi nên đột phá đến Nguyên Sư hẳng dùng nó, Linh Sĩ của các ngươi chịu không nổi năng lượng của nó đâu!

Hắn nhìn ba quyển sách cổ trước mặt, ánh mắt đầy thận trọng. Mỗi quyển sách đều phát ra một loại khí tức khác nhau: một quyển mang theo hàn khí lạnh lẽo, một quyển tỏa ra hơi thở nóng bỏng như lửa, và quyển cuối cùng lại tĩnh lặng, nhưng ẩn chứa sức mạnh bí ẩn của thiên địa. Hắn cẩn thận lựa chọn quyển sách mang theo khí tức của hàn khí, cảm nhận rõ ràng sự tương hợp với cơ thể mình.

Tiểu Huệ chọn quyển sách tỏa ra hơi thở nóng bỏng, ánh mắt nàng ánh lên sự kiên quyết và quyết tâm. Bạch Lã, sau một lúc suy nghĩ, chọn quyển sách cuối cùng, quyển sách trông có vẻ bí ẩn nhất.

Hồng Khôi Hải thấy bọn họ đã lựa chọn xong thì gật đầu hài lòng:

- Tốt lắm. Ta sẽ truyền cho các ngươi những tri thức cơ bản để bắt đầu luyện tập các công pháp này. Nhưng hãy nhớ rằng, con đường phía trước đầy chông gai, và mỗi quyết định các ngươi đưa ra đều sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của bản thân và những người xung quanh.

Với lời nói ấy, một luồng ánh sáng từ viên ngọc trong tay Hồng Khôi Hải bắn ra, bao trùm lấy ba người bọn họ. Một cơn lốc thông tin khổng lồ truyền thẳng vào đầu, khiến mỗi người cảm nhận được lượng tri thức vô tận từ vị Nguyên Vương quá cố. Cảm giác sức mạnh bùng nổ dần trong cơ thể, cùng với đó là sự hiểu biết sâu sắc về con đường tu luyện mà mỗi người đã chọn.

Y lúc này cũng bất ngờ xuất hiện ra một tấm lệnh bài đưa cho bọn hắn rồi lên tiếng :

- Đây là Hồng Tâm Lệnh, kẻ nào nắm giữ lấy nó chính là Môn Chủ của Nam Thiên Môn! Nhìn thấy miếng lệnh bài bất kỳ đệ tử nào của Nam Thiên Môn cũng phải nghe theo!

Hắn nghe thấy vậy thì cũng liền đưa tay nhận lấy nó, ánh mắt nghiêm túc nhìn lấy y rồi lên tiếng:

- Đa tạ Khôi Hồng tiền bối! Ta nhất định sẽ không phụ lòng của người, nhất định ta sẽ vực dậy lại Nam Thiên Môn !

Nghe thấy hắn khẳng định như vậy thì y cũng nở một nụ cười hài lòng, sau đó tàn hồn mong manh của y cũng dần hóa thành hư vô hòa cùng với dòng sông lịch sử. Cả ba người bọn hắn thấy vậy thì cũng chỉ cúi đầu mặc niệm nhìn lấy bóng dánh y dần dần biến mất, một lúc sau cả ba người liền bắt đầu kiểm kê lấy vũ kỹ của mình, Tiểu Huệ nhận được một cuốn vũ kỹ Cổ Cấp Sơ Phẩm : Toái Thiên Thanh Thi, là một loại vũ kỹ phù hợp cho các tu sĩ chuyên tu luyện Quang Hệ và Sinh Mệnh Hệ, giúp gia tăng khả năng điều khiển Quang Thuộc Tính, hơn nữa công pháp này có khả năng tác động, thậm chí phá hủy liên kết giữa chủ nhân của với các khôi lỗi.

Công pháp của hắn là Hóa Thể Tu Thi cũng là một vũ kỹ Cổ Cấp Sơ Phẩm, là một vũ kỹ phù hợp cho những tu sĩ sử dụng Ám Hệ và Tử Vọng Hệ, có tác dụng biết thi thể của một loại yêu thú hay nhân loại trở thành một khôi lỗi, điểm hạn chế là tu vi của không lỗi tạo thành sẽ có tu vi thấp hơn thời điểm còn sống một khoảng không nhỏ, hắn nghe thấy vậy thì cũng chỉ biết gật đầu đồng ý mà thôi, dù sao thì việc luyện chế khôi lỗi tốn không ít nguyên liệu cũng như vật dẫn, việc có công pháp giúp trực tiếp luyện chế không thông qua các điều kiện trên thì việc thụt lùi tu vi của các khôi lỗi là điều hiển nhiên.

Về công pháp của Bạch Lã là một cuốn hồn kỹ có đẳng cấp lên tới Cổ Cấp Trung Phẩm, nó có tên là Dụng Thi Thuật, khi thi triển thì trên cánh tay của tu sĩ sẽ xuất hiện lấy một số sợi tơ vô hình nối lấy linh hồn những kẻ có tu vi thấp hơn, kẻ bị dính phải nó sẽ bị điều khiển không khác gì một coi rối, tất cả đều phải nghe theo, thậm chí là cả việc tự bạo cơ thể. Bạch Lã nhận được luồng thông tin này thì không nhịn được mà hít lấy một ngụm khí lạnh, quả nhiên là công pháp Cổ Cấp a.

Cả ba sau đó liền nhanh chóng thu xếp rời khỏi hang, nhưng cảnh tượng tiếp theo nhất thời khiến tất cả phải dừng lại, chẳng biết từ khi nào Đại Hùng đã gọi theo hơn chục người bao vây lấy miệng hang, tất cả đang dùng ánh mắt đắc ý nhìn lấy bọn hắn :

- Giao bảo vật ra đây, ta cho các ngươi một con đường sống !

\ Cũng muốn viết nhiều cho ae đọc nh mà dạo này không có nổi tgian rảnh để viết, mong các bác thông cảm ":(((

Bạn đang đọc Phi Thăng Thần Giới sáng tác bởi lttthientu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lttthientu
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.