Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo vật (1)

Tiểu thuyết gốc · 3334 chữ

Chương 61: Bảo vật (1)

Bước chân hắn khựng lại, khẽ quay đầu lại nhìn, và thấy một kẻ mập mạp mặc y phục màu cam đang bước tới gần. Trên tay y, một cành cây màu xanh lục tỏa ra luồng khí tức mạnh mẽ, không lẫn vào đâu được chính là Hỗn Linh Thảo—một loại dược liệu vô cùng quý hiếm dùng để luyện chế các loại hồn đan Hoàng Cấp. Ánh mắt của hắn chợt lóe lên một tia nghi ngờ, bản năng cảnh giác lập tức trỗi dậy.

Hắn đánh giá người kia, không để lộ vẻ bối rối hay tham lam. Kinh nghiệm phong phú trong những cuộc giao dịch trước đây đã giúp hắn dễ dàng nhận ra những điểm đáng ngờ. Dù vậy, hắn vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, không vội vàng đáp lại y mà chỉ nhẹ nhàng cất tiếng:

- Ngươi có Hỗn Linh Thảo? Nhưng tại sao ngươi lại muốn trao đổi với ta ở đây, chứ không phải bên trong thương hội?

Người kia nghe thấy vậy, có chút lúng túng nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp lại với nụ cười mập mờ:

- Công tử quả là tinh tường. Tuy nhiên, Thảo Nguyên Thương Hội hiện tại không có nhu cầu thu mua Hỗn Linh Thảo, vì vậy ta mới muốn giao dịch với ngài trực tiếp. Nếu công tử hứng thú, ta có thể để lại cho ngài với giá phải chăng.

Hắn lặng im vài giây, ánh mắt thoáng suy tư. Hỗn Linh Thảo quả thật là một thứ đáng giá, nhưng hoàn cảnh này không khỏi khiến hắn cảm thấy không yên tâm. Dù sao, trong thế giới đầy rẫy nguy cơ này, những thứ hiếm hoi như Hỗn Linh Thảo luôn có thể trở thành cái bẫy chết người. Hắn đáp lại với giọng điềm tĩnh, không lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự lo ngại của mình.

- Thế thì tốt, ta sẽ xem xét. Nhưng trước khi giao dịch, ta cần xác thực chất lượng của Hỗn Linh Thảo này trước đã!

Người mập mạp kia thấy vậy, liền gật đầu đồng ý và nhanh chóng đưa Hỗn Linh Thảo tới gần hắn. Nhưng vừa lúc đó, từ phía xa có tiếng động ồn ào vang lên, làm gián đoạn cuộc trao đổi. Một nhóm người từ thương hội lao ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chú về phía hắn và kẻ mập mạp kia.

- Tên to gan này, dám bán thứ giả mạo ngay trước cổng Thảo Nguyên Thương Hội! Bắt hắn lại!

Người mập mạp mặt biến sắc, tay run rẩy, còn hắn thì nhếch mép cười nhạt. Hắn lặng lẽ bước lùi một bước, để tránh khỏi cuộc hỗn loạn đang bùng phát, rồi bình thản nói:

- Xem ra không cần ta phải kiểm tra nữa, thứ ngươi cầm trên tay chỉ là một trò lừa bịp. Thật đáng tiếc.

Kẻ mập mạp kia bị bao vây, không còn đường thoát, trong khi hắn và Tiểu Huệ nhanh chóng rời khỏi thương hội, tránh xa những rắc rối không đáng có. Tiểu Huệ bên cạnh, dù cảm thấy có chút tiếc nuối vì không có được Hỗn Linh Thảo, nhưng nàng cũng không khỏi thán phục sự tinh tế và cẩn trọng của hắn trong việc xử lý tình huống.

Cả hai tiếp tục con đường của mình, trong khi bóng dáng của thương hội và những người tham lam dần mờ nhạt phía sau lưng. Hắn lúc này bước thêm mấy bước thì cảnh tượng tiếp theo nhất thời làm hắn phải sững sờ một phen, tên thanh niên gầy gò kia lúc này đang bị một đám người bao vây lại đấm đá túi bụi, miệng y lúc này liên tục hét lên :

- Đại Hùng Ca Ca, ta biết sai rồi ! làm ơn cho ta ba ngày, ba ngày nữa ta chắc chắn sẽ trả nợ cho huynh a!

Người được gọi là Đại Hùng kia lúc này nghe thấy y nói vậy thì liền ra hiệu cho đám tiểu đệ dừng tay, y lúc này dùng một tay túm lấy tóc y nâng lên, y lúc này đã bị đánh cho thành đầu heo vẫn cố nở một nụ cười khó coi nhìn lấy y lên tiếng :

- Xin huynh cho ta ba ngày, ta nhất định sẽ trả nợ đủ cho huynh mà !

Đại Hùng nghe thấy y nói vậy thì tỏ vẻ không tin, liền lấy tay tát mạnh vào mặt y một cái rồi quát :

- Ngươi nói câu này đã ba lần rồi đấy! hôm nay ngươi không trả đủ tiền thì ông cho mày thành phế vật!

Y nghe thấy vậy thì mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, đầu óc của y lúc này nhanh chóng suy nghĩ tìm cách thoát thân, nhìn qua nhìn lại chỉ phát hiện có mỗi Tiểu Huệ và hắn đang đứng từ xa quan sát, một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu y. Lúc này y nhìn thấy hắn như vị cứu tinh của mình liền tỏ vẻ mừng rỡ nhìn lấy hắn rồi quay sang nói với Đại Hùng:

- Đại Hùng ca ca nhìn xem! Đó là cô gia của ta huynh để ta lại xin tiền trả cho huynh a!

Đại Hùng nghe thấy y nói vậy thì bán tín bán nghi, sau đó liền thả y ra rồi cảnh báo:

- Nếu lần này còn lừa ta thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy!

Hắn ở phía xa nghe thấy y nhận vơ lấy mình thì không nhịn được mà chửi tục một cái :

- Đù má, ta có họ gì với ng..

Hắn chưa phát tiết hết câu thì y đã lao tới như bay lấy tay bịt miệng hắn, y lúc này cố nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nhìn lấy hắn rồi truyền âm:

- Vị công tử đẹp trai, làm ơn mở lòng từ bi cứu ta một mạng a!

Hắn nghe thấy y nói vậy thì thở dài một cái rồi truyền âm lại :

- Ngươi nợ hắn bao nhiêu ?

- Hì hì, đa tạ công tử cứu giúp, ta chỉ nợ y có một trăm Nguyên Kim thôi!

Hắn nghe thấy con số một trăm Nguyên Kim thì khuôn mặt nhất thời đen lại, đùa sao hắn còng lưng luyện đan cả tháng trời giờ lại bỏ ra một trăm Nguyên Kim để đi cứu một tên chẳng quen chẳng biết ? Hắn đâu có bị bệnh, sau đó hắn không do dự mà quay lưng rời đi, y thấy vậy thì hoảng hốt liền quỳ xuống ôm lấy một chân hắn rồi lên tiếng :

- Vị công tử à, ngươi nhất định không thể bỏ mặc ta lúc này được! Nếu ngươi cứu ta, ta hứa sẽ làm bất cứ điều gì để đền đáp, thậm chí bán mạng cho ngươi cũng được!

Hắn nhìn xuống tên thanh niên đang ôm chặt lấy chân mình, ánh mắt lộ rõ vẻ bất mãn. Dù hắn không phải người dễ mềm lòng, nhưng cũng không phải là kẻ hoàn toàn vô tâm. Tuy nhiên, cái giá một trăm Nguyên Kim là quá lớn đối với một kẻ xa lạ như tên này. Hắn hừ lạnh, cố giằng chân ra khỏi tay y:

- Một trăm Nguyên Kim? Ngươi nghĩ tiền là là mít muốn hái bao nhiêu thì hái à? Buông ra, nếu không ta đánh gãy tay ngươi đấy!

Tên thanh niên gầy gò kia thấy không thể lay chuyển được hắn, ánh mắt chuyển sang vẻ tuyệt vọng. Bị bức đến đường cùng, y cắn răng hạ thấp giọng, truyền âm với một giọng đầy sự van xin:

- Công tử, ta không có gì để trả ngươi ngay bây giờ, nhưng ta biết một nơi giấu bảo vật quý hiếm, đủ để đền đáp gấp đôi số tiền này! Chỉ cần ngươi giúp ta trả nợ, ta sẽ dẫn ngươi tới đó. Hãy tin ta lần này, ta không còn đường nào khác!

Hắn khựng lại, mắt hơi nheo lại dò xét tên kia. Việc này có thể là một trò lừa khác, nhưng đồng thời cũng có thể là cơ hội. Với bản lĩnh của mình, hắn không sợ bị kẻ này chơi xỏ, nhưng để cứu một kẻ như vậy liệu có đáng? Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy sự phiền phức càng lúc càng lớn. Tuy nhiên, trước ánh mắt tha thiết của tên thanh niên kia và sự hấp dẫn từ lời hứa về bảo vật, hắn đành chấp nhận thử một lần.

- Được rồi, nhưng nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ tự tay kết liễu ngươi trước cả tên kia, rõ chưa?

Y nghe thấy hắn đồng ý, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, liên tục gật đầu như gà mổ thóc:

- Đa tạ công tử! Đa tạ công tử! Ta xin thề sẽ không lừa dối ngài!

Hắn nhăn mặt, buông tiếng thở dài, rồi lấy ra một trăm Nguyên Kim từ nhẫn trữ vật, đưa cho tên Đại Hùng. Y nhìn số Nguyên Kim trong tay, ánh mắt lóe lên sự thỏa mãn, sau đó gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nhưng cũng không quen trừng mắt lấy y rồi lên tiếng:

- Được, lần này coi như ngươi may mắn, nhưng nhớ đấy, lần sau không có tiền trả nợ đúng hẹn, đừng trách ta độc ác!

Đại Hùng cùng đám thuộc hạ cười khẩy một tiếng rồi rời đi. Tên thanh niên kia lúc này mới buông chân hắn ra, phủi phủi áo quần, rồi cúi đầu tạ lỗi:

- Công tử, ta thật không biết phải nói gì để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Ta là Bạch Lã, tuy không có tài cán gì, nhưng từ nay sẽ nghe theo sự chỉ bảo của công tử!

Hắn nghe vậy chỉ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn giữ nguyên sự cảnh giác. Hắn chưa hoàn toàn tin tưởng kẻ này, nhưng ít nhất, việc bảo vật vẫn còn là một lý do khiến hắn chưa từ bỏ.

- Tốt, Bạch Lã, ta cho ngươi cơ hội. Dẫn ta đến nơi giấu bảo vật của ngươi, nếu đúng như lời ngươi nói, ta sẽ tha cho ngươi. Nhưng nếu có bất cứ điều gì không đúng, ngươi tự biết kết cục rồi đấy.

Bạch Lã gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy sự quyết tâm. Cả ba người bắt đầu rời khỏi khu vực thương hội, tiến về hướng mà Bạch Lã chỉ dẫn, hắn lúc này cũng dùng Hệ Thống xác nhận qua, khi biết y không hề lừa dối mình thì cũng gật đầu yên tâm, lúc này từ khí tức của Bạch Lã phát ra Nguyên Sĩ Thất Trọng, Bạch Lã lúc này cũng phát hiện hắn chỉ là Nguyên Sĩ Nhất Trọng thì cũng không dám xem thường, bởi vì cô gái xinh đẹp kia đi ở phía sau hắn tu vi cao đến mức y không xem thấu nổi. Y lúc này vừa đi vừa suy nghĩ, liệu không biết kẻ trước mặt mình là con ông cháu cha của ai vậy không biết, sau một hồi suy nghĩ liền không nhịn nổi tò mò mà hỏi hắn :

- Không biết vị công tử đây đến từ thế lực nào ?

Hắn nghe thấy y hỏi vậy thì không do dự mà đáp lại :

- Lập Nguyên Môn!

Bạch Lã nghe thấy ba chữ Lập Nguyên Môn phát ra từ miệng hắn thì khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái, y chính là đệ tử cũ của Lập Nguyên Môn, do tông môn quá nghèo nàn nên hắn đã chuộc thân rời khỏi nơi đó để mưu sinh, ấy thế mà tên trước mặt này vung tay đã quăng cả trăm Nguyên Kim để cứu mạng y lại đến từ nơi khỉ ho cò gáy đó, bảo sao y không bất ngờ cho được ? Thấy Bạch Lã khuôn mặt lúc này vẫn còn sưng như đầu heo, Tiểu Huệ lúc này truyền âm cho hắn :

- Công tử, ta chữa trị cho hắn ta được không ? Để bộ dạng như vậy trông có hơi phản cảm a!

- Ừm ! Tùy ý ngươi!

Được sự xác nhận của hắn, Tiểu Huệ lúc này lấy ra kim châm, một tay bắt đầu điều động Nguyên Lực tiến hàng chữa trị cho Bạch Lã, mặc dù Bạch Lã có thể từ chữa trị cho mình nhưng có sự hỗ trợ của nàng vẫn là tốt hơn nhiều a. Sau một lúc khuôn mặt của Bạch Lã đã nguyên vẹn, tuy nửa dưới thân có hơi đau nhức nhưng nhìn tổng thể đã hoàn toàn hồi phục, hắn thấy một màn này thì cũng khá là bất ngờ, không ngờ khả năng châm cứu của Tiểu Huệ lại tốt như vậy. Bạch Lã lúc này cũng cúi đầu cảm tạ lấy nàng rồi lên tiếng :

- Đa tạ ngươi đã ra tay cứu giúp!

- Ngươi không cần phải cảm ơn ta! Người ngươi nên cảm ơn là Văn Lang công tử kìa!

Y nghe thấy vậy thì liền quay về phía hắn cúi người cảm ơn:

- Đa tạ công tử rất nhiều!

- Đừng phí lời nữa, mau dẫn ta đến chỗ bảo vật đi!

- Vâng thưa công tử!

Bạch Lã sau đó dẫn cả ba tiến đến một cái hang động nhỏ, xung quanh những cây cổ thụ mọc che kín cả mặt trời, trước cửa động đang có những cây dây leo che kín, nếu không quan sát kỹ có lẽ chẳng có ai nhận ra nơi đây có một cái hang ẩn giấu. Bạch Lã cẩn thận dùng tay vén những dây leo sang một bên, lộ ra miệng hang tối tăm và ẩm ướt. Hắn đứng trước cửa hang, quan sát kỹ lưỡng rồi ra hiệu cho Tiểu Huệ và Bạch Lã tiến vào trước, còn mình thì đi sau cùng, cẩn thận không để lộ sơ hở nào.

Tiểu Huệ bước vào trước, ngay lập tức cảm nhận được không khí lạnh lẽo và ẩm thấp từ sâu trong lòng hang, nhưng điều này không hề khiến nàng lo lắng. Với khả năng của mình, nàng có thể phát hiện nguy hiểm trước khi chúng xảy ra. Bạch Lã đi phía trước dẫn đường, vẻ mặt hắn căng thẳng nhưng đôi mắt ánh lên sự kiên định.

Cả ba người đi sâu vào hang động, không gian dần trở nên chật hẹp và tối tăm hơn, Tiểu Huệ ngay lập tức điều động Quang Nguyên Lực chiếu rọi phía trước khiến con đường trở nên rõ ràng. Sau một đoạn đường dài và khúc khuỷu, họ đến trước một bức tường đá chắn ngang lối đi. Bạch Lã dừng lại, hít một hơi sâu rồi quay sang hắn nói :

- Công tử, bảo vật mà ta nói chính là ở phía sau bức tường này. Nhưng để mở được nó, cần phải có một lượng Nguyên Lực nhất định để kích hoạt cơ quan, lúc trước ta đã nghiên cứu qua một lượng, phải có nguồn lực ít nhất là của một Nguyên Sư thì may ra mới có thể mở lấy nó.

Hắn nghe thấy vậy, nhìn qua bức tường đá, một chút nghi ngờ lóe lên trong mắt. Tuy nhiên, hắn vẫn duy trì sự thận trọng, dùng Hệ Thống để kiểm tra lần nữa. Khi thấy Bạch Lã không có lừa mình, hắn mới gật đầu, ra hiệu cho Bạch Lã:

- Được, ngươi bắt đầu đi. Ta sẽ hỗ trợ !

Bạch Lã hít sâu một hơi, rồi từ từ đặt tay lên bức tường đá, bắt đầu truyền Nguyên Lực vào, hắn cùng với Tiểu Huệ ở phía sau lúc này cũng đặt một tay lên bức tường đá rồi nhanh chóng làm theo. Ban đầu, chỉ là một ánh sáng mờ mờ hiện lên trên bề mặt, nhưng dần dần, những ký tự cổ xưa khắc trên tường bắt đầu phát sáng, nối liền với nhau tạo thành một trận pháp phức tạp. Lý Thanh Thanh ở bên trong Thiên Đỉnh lúc này trầm ngâm quan sát trận pháp này một phen rồi nhanh chóng đưa ra kết luận :

- Trận pháp này không đơn giản, nó yêu cầu sự kết hợp giữa nhiều yếu tố khác nhau, đòi hỏi người thi triển phải có kiến thức sâu rộng về trận pháp cổ đại.

Sau một loạt các thao tác theo lời của Lý Thanh Thanh, cả ba rút cuộc cũng mở được nó, trận pháp ngay sau đó liền tiêu tán hết lực lượng rồi sụp đổ, để lộ ra một lối đi, cả ba người thấy vậy thì không chần chừ mà liền bước vào, sau một đoạn đường ngắn đập vào mắt bọn hắn là một căn phòng nhỏ được chạm khắc tinh xảo, ánh sáng từ những viên đá quý trên tường phản chiếu lại tạo nên một không gian huyền ảo. Ở giữa phòng, trên một bệ đá, là một chiếc quan tài làm bằng gỗ cũ kỹ nhưng được bảo quản cẩn thận, ở phía trên có cắm lấy một thanh kiếm xuyên qua quan tài, ở bên trên có ghi lấy bốn chữ "Khôi Hồng Nguyên Vương", nhưng thứ khiến cả ba người chú ý đó chính là chiếc hộp ngọc ở bên cạnh thanh kiếm. Bạch Lã đang định hớn hở chạy tới kiểm tra thì liền bị hắn túi lấy cổ áo kéo lại, hắn lúc này nghiêm túc nói :

- Cẩn thận có bẫy !

Hắn vừa dứt lời, không biết từ khi nào xuất hiện ra một cây kim độc phóng thẳng tới chỗ mà Bạch Lã vừa dẫm lên trên. Bạch Lã thấy vậy thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu lúc đó hắn không lôi y lại thì bây giờ chắc chắn thảm a.

Trong lúc bọn hắn đang quan sát giải pháp thì lúc này từ bên ngoài lối vào một đoàn quân khôi lỗi bất ngờ xuất hiện phong tỏa lấy bọn hắn, khiến tình hình trở nên căng thẳng hơn. Đám khôi lỗi này có hình dáng như những chiến binh cổ đại, với áo giáp sắt đã bị hoen gỉ theo thời gian nhưng vẫn toát ra một khí thế uy nghiêm, đôi mắt chúng tràn đầy sát khí nhìn lấy bọn hắn. Mỗi khôi lỗi đều cầm trên tay những kiện vũ khí kém nhất cũng là Hoàng Cấp Sơ Phẩm, thậm chí kẻ cầm đầu còn sở hữu có Hoàng Cấp Thượng Phẩm, từ khí thế mà chúng phát ra lúc này đều là Nguyên Sư Nhất Trọng, riêng con cầm đầu đã đạt đến Nguyên Sư Thất Trọng.

Bạch Lã, vẫn còn hoảng sợ vì suýt nữa rơi vào bẫy, giờ lại phải đối mặt với tình huống này, đũng quần y đã sớm ướt đẫm. Hắn lùi lại một bước, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Tiểu Huệ cũng nhanh chóng đưa tay lên kết ấn chuẩn bị đối phó, ánh mắt nàng tập trung vào những kẻ thù trước mặt.

- Công tử, đây có lẽ là đội quân được Khôi Hồng Nguyên Vương để lại để bảo vệ bảo vật!

Hắn gật đầu, giữ bình tĩnh, quan sát tình hình. Hắn hiểu rằng nếu không xử lý đám khôi lỗi này nhanh chóng, chúng sẽ gây ra phiền toái lớn. Không còn thời gian để do dự, hắn đưa tay lên điều động Nguyên Lực, một vòng sáng bao quanh hắn và hai người còn lại, Dạ Vũ Thần Thương đã sớm xuất hiện trên tay :

- Tiểu Huệ, bảo vệ Bạch Lã, ta sẽ lo phần còn lại.

// Nóng quá ae ạ, chúc cả nhà có một buổi chiều vui vẻ ":)))

Bạn đang đọc Phi Thăng Thần Giới sáng tác bởi lttthientu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lttthientu
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.