Giao dịch
Chương 60 : Giao dịch
Nghe thấy Tiểu Huệ nói như vậy hắn cũng ngại ngùng mà vuốt mũi mấy cái :
- Đúng là nơi này !
Nàng nghe thấy hắn đáp vậy thì đôi mắt liền sáng lên, không nghờ một thiên tài như công tử lại đến từ một nơi "đặc biệt" như thế này. Lúc cả hai người tiến vào bên trong thì lúc này đang có liên tục những tiếng mắng chửi đang liên tục truyền ra :
- Lập Nguyên Môn chó má, mau trả tiền xe cho ta !
- Lập Nguyên Môn chết tiệt, các ngươi đến quán ăn của ta ăn chực mấy năm rồi còn đòi quỵt tiền luôn sao ?
- ...
Tiểu Huệ đứng lặng người, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt phẫn nộ của các chủ quán xung quanh. Nàng không thể tin nổi một môn phái mà công tử của mình là thành viên lại có thể rơi vào cảnh ngộ như thế này. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, và nàng buộc phải chấp nhận điều đó.
Hắn thì lại chẳng mấy quan tâm đến những tiếng mắng chửi xung quanh. Hắn đã quá quen thuộc với cảnh tượng này. Mặc dù hắn đã đoán trước được tình hình của Lập Nguyên Môn, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy cũng khiến hắn cảm thấy không khỏi xấu hổ mà vuốt mũi mấy cái. Không khí đầy căng thẳng, người người chen chúc, đua nhau mắng chửi không ngớt, trong khi những môn nhân của Lập Nguyên Môn lại chỉ biết cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên. Hắn lúc này cũng chỉ thở dài, tất cả chuyện này ngoài xú bà kia gây ra thì còn ai nữa, hắn lúc này liền tiến về phía đám người kia rồi lên tiếng :
- Các vị nghe ta nói, ta sẽ trả hết gốc lẫn lãi cho các vị, xin các vị đừng tiếp tục gây ồn ào nữa !
Nghe thấy hắn nói vậy thì đám đệ tử Lập Nguyên Môn lẫn đám người kia lúc này liền nghi hoặc quay về phía hắn, hắn thấy vậy thì cũng chậm rãi móc từ nhẫn trữ vật ra hơn hai mươi Nguyên Kim ném cho bọn họ :
- Không biết từng này đã đủ chưa ?
Đám người thấy vậy thì trợn tròn mắt ra, liền vội vàng tranh nhau nhặt. Lúc này họ cùng nhau đếm lại thì phát hiện ra hắn một lần ra tay đã tận hai mươi Nguyên Kim thì không khỏi giật mình, đám đệ tử xung quanh nhìn thấy vậy cũng tranh nhau bàn tán. Hắn lúc này lại nhìn đám người kia rồi lên tiếng xác nhận một lần nữa :
- Không biết số tiền này đã đủ trả hết nợ chưa ?
Nghe thấy hắn nói vậy, có một tên trong đám người liền tiến đến mỉm cười đưa lại tiền thừa cho hắn :
- Thưa vị cao nhân đây, số tiền mà ngài đưa là quá nhiều rồi ! Cả gốc lẫn lãi cũng chỉ hơn mười Nguyên Kim thôi, đây là tiền thừa!
Hắn lúc này nhìn thấy y nói vậy thì phất tay nói :
- Văn Lang ta không thích thu lại đồ đã đưa, các người cứ xem như đó là chi phí tổn thất tinh thần đi! Lần sau đừng có đến Lập Nguyên Môn phá hoại nữa là được!
Y nghe thấy hắn nói vậy thì gậ đầu cảm tạ lia lịa rồi nhanh chóng kéo đám người kia rời đi. Trong con mắt ngạc nhiên của các vị đệ tử khác hắn nhanh chóng kéo tiểu Huệ vào bên trong, ở phía xa Đại Trưởng Lão Đỗ Hùng nhìn thấy một màn này thì đưa tay vuốt cằm dùng ánh mắt thích thú nhìn lấy hắn miệng lẩm bẩm:
- Tên này không bình thường!
Ngũ Trưởng Lão Tôn Đạo cũng chẳng biết khi nào đã xuất hiện ở trong đám đệ tử nhìn lấy hắn đầu đang liên tục suy nghĩ ra những điều phức tạp. Trở về phía hắn lúc này cũng không biết sau một màn vừa rồi đã khiến hắn rơi vào tầm ngắm của Đỗ Hùng và Tôn Đạo. Hắn sau một mạch đi qua những dãy nhà cũ nát thì nhanh chóng dẫn Tiểu Huệ vào phòng mình, vừa vào phòng hắn ngay lập tức tạo ra một lớp kết giới, sau đó liền lên tiếng nói với nàng :
- Giao ra linh hồn bổn nguyên, những thứ tiếp theo có liên quan đến bí mật của bản thân ta, không thể để người ngoài biết được!
Tiểu Huệ nghe thấy hắn nói vậy thì không do dự mà ngay lập tức đưa ra linh hồn bổn nguyên của mình về phía hắn, hắn thấy vậy thì không khỏi tặc lưỡi một cái, nàng ta chỉ một câu nói của hắn mà ngay lập tức làm theo, không sợ hắn lật lọng khiến cho nàng ta vạn kiếp bất phục hay sao ? Hắn lại nhìn đôi mắt ngây thơ không chút nghi ngờ của Tiểu Huệ thì cũng lắc đầu bó tay, người như nàng ta tồn tại được đến bây giờ giữa một Nguyên Giới đầy hiểm ác này cũng là cả một kỳ tích a. Thu hồi tạp niệm qua một bên hắn sau đó liền thu lấy linh hồn bổn nguyên của nàng, lúc này từ bên trong Thiên Cung, Lý Thanh Thanh cũng đã xuất hiện, cô dùng ánh mắt thích thú nhìn lấy nàng ta rồi nói :
- Chào ngươi! Ta là Lý Thanh Thanh !
Tiểu Huệ thoáng giật mình khi thấy một người phụ nữ xuất hiện từ hư không, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhìn Lý Thanh Thanh, nàng mỉm cười nhã nhặn và cúi đầu chào:
- Ta là Bắc Cung Ánh Huệ, rất hân hạnh được gặp cô.
Lý Thanh Thanh mỉm cười, ánh mắt đầy sự dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần sắc sảo. Cô quan sát Tiểu Huệ một lúc, cảm nhận được sự thuần khiết trong trong ánh mắt của cô, lúc này cô lại lấy tay che miệng vì bất ngờ, quả thật ngoại hình của Tiểu Huệ giống Tiểu Quỳnh đến tám chín phần. Điều này khiến Lý Thanh Thanh cảm thấy khá bất ngờ. Lúc này hắn cũng tiến đến sau lưng Lý Thanh Thanh rồi lên tiếng :
- Nàng ấy là thê tử của ta, ngươi có thể gọi nàng là Thanh Thanh tỷ tỷ!
Lý Thanh Thanh nghe vậy, trong lòng không khỏi xúc động. Cô khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại có chút phức tạp khi nhìn về phía Văn Lang, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tiểu huệ nghe thấy hắn thông báo như vậy cũng không khỏi bất ngờ, quả thật thiên tài như công tử chắc chắn phải có mỹ nhân đi theo sau a, xét về nhang sắc nàng cũng thuộc hàng nổi trội nhưng đứng trước một mỹ phụ kiều diễm như Lý Thanh Thanh cũng khiến nàng trở nên tự ti a, bỏ qua tạp niệm nàng lúc này cũng cúi người xuống lên tiếng :
- Vâng, thưa công tử. Tham kiến Thanh Thanh tỷ tỷ, mong tỷ chiếu cố!
Thanh Thanh lúc này mỉm cười hài lòng, hắn cũng gật đầu phụ họa. Sau đó, hắn đưa tay chạm nhẹ vào linh hồn bổn nguyên của Tiểu Huệ, khắc lên một dấu ấn đặc biệt, thể hiện sự kết nối giữa hai người. Dấu ấn này không chỉ giúp hắn kiểm soát Tiểu Huệ mà còn bảo vệ nàng khỏi những nguy hiểm không lường trước được. Sau khi hoàn tất, hắn trả lại linh hồn bổn nguyên cho nàng. Nàng ta nhìn thấy một màn này thì cũng bất ngờ liền hỏi lại :
- Tại sao công tử lại trả lại cho nó cho ta?
Hắn nghe thấy nàng hỏi vậy thì cũng chỉ lắc đầu rồi cười nói :
- Coi như đó là sự tin tưởng ta dành cho ngươi đi !
Tiểu Huệ nghe thấy vậy thì cũng hiểu hắn đã công nhận mình, trong lòng vui như mở, hắn lúc này cũng liền thu lấy cả ba vào bên trong Thiên Đỉnh.
Tiểu Huệ vừa bước vào bên trong Thiên Đỉnh, lập tức bị choáng ngợp bởi cảnh tượng sặc sỡ mà cổ kính trước mắt. Trước mắt nàng là những dãy kiến trúc đậm nét cổ phong, mái ngói uốn lượn như rồng bay, từng hàng cột trụ chạm khắc hoa văn tinh xảo, mờ ảo dưới làn sương sớm. Xung quanh, hàng loạt thảo dược quý hiếm đang sinh trưởng mạnh mẽ, được sắp xếp một cách có trật tự, xen kẽ giữa những luống cỏ xanh mướt.
Không khí ở đây như chứa đầy linh lực, mỗi hít thở đều cảm nhận được dòng Nguyên Khí cuồn cuộn chảy vào cơ thể. Khắp nơi, những dải ánh sáng lung linh như ngọc bích phản chiếu từ mặt trời lên các tòa kiến trúc, tạo nên khung cảnh huyền ảo mà trang nghiêm, khiến người nhìn vào không khỏi ngỡ ngàng trước sự thịnh vượng và tráng lệ của Thiên Đỉnh.
Tiểu Huệ ngỡ ngàng thốt lên, không chỉ bởi sự tráng lệ của nơi này, mà còn bởi cảm giác như đang lạc vào một chốn tiên cảnh, nơi mà thiên nhiên và nhân gian hòa quyện trong sự hài hòa tuyệt đối. Nàng cảm thấy như thể mình đang đứng giữa một tòa thiên cung cổ xưa, nơi mà từng phiến đá, từng ngọn cỏ đều thấm đẫm dấu ấn thời gian và lịch sử.
Trong nhận thức của nàng thì một không gian pháp bảo cao cấp nhất cũng chỉ rộng hơn trăm dặm, ấy thế mà ở đây thì nó chẳng khác gì một thế giới hoàn chỉnh, thấy Tiểu Huệ đang dùng ánh mắt thích thú nhìn lấy cảnh vật bên trong hắn lúc này lấy ngón tay búng vào trán nàng ta một cái, cảm nhận được cơn đau phát ra từ trên trán nàng lúc này biết mình đã thất thố liền nhanh chóng nghiêm chỉnh lại bản thân, Lý Thanh Thanh ở bên cạnh thấy vậy thì lấy tay che miệng cười khẽ. Hắn lúc này cũng liền lấy ra Thiên Đỉnh ở bên trong đan điền ra, một tay điều khiển Dị Hỏa một tay chậm rãi bốc dược liệu bỏ vào, từ thu hoạch lần trước ở Vạn Nguyên Sơn Mạch hắn đã tạm thời có được một số nguyên liệu cơ bản đủ đáp ứng việc luyện chế các loại đan dược cấp thấp, Tiểu Huệ ở bên cạnh thấy một màn này thì cũng bất ngờ không thôi, không ngờ ngoài chiến lực khủng bố, hắn lại còn là một Luyện Đan Sư a. Nàng lúc này chăm chú quan sát lấy hắn luyện đan còn Lý Thanh Thanh lúc này thì đang kiếm một góc để nguyên cứu các trận pháp cùng với chăm sóc dược liệu.
Chớp mắt một tháng nhanh chóng trôi qua, trên tay Tiểu Huệ lúc này là một cuốn sổ tay chi chít chữ, hiển nhiên trong một tháng vừa qua nàng đã ghi chép lại toàn bộ động tác của hắn, ngay cả các chi tiết nhỏ nàng cũng không bỏ sót một chữ nào. Hắn lúc này thở nhẹ một hơi, thu lại Thiên Đỉnh vào lại bên trong đan điền, đập trước mặt hắn lúc này là mười viên đan dược Tinh Cấp Trung Phẩm và một viên đan dược Tinh Cấp Thượng Phẩm. Thấy vậy hắn tặc lưỡi một cái :
- Tốc độ này vẫn quá chậm a!
Nghe thấy hắn nói vậy, Tiểu Huệ ở bên cạnh khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái, một luyện đan sư bình thường ở tu vi của hắn dù đã luyện đan cả trăm năm muốn luyện ra một viên đan dược Tinh Cấp Sơ Phẩm đã tốn cả nửa tháng thời gian, ấy thế mà hắn một hơi luyện ra cả chục viên đan dược Tinh Cấp Trung Phẩm, thậm chí có cả Tinh Cấp Thượng Phẩm lại còn chê chậm, nếu đến kẻ khác biết được chắc sẽ tức ói máu mà chết a. Sau một hồi thu xếp hắn lại cùng Tiểu Huệ rời khỏi Lập Nguyên Môn, từ lời của Tiểu Huệ hắn nhanh chóng tiến đến Thảo Nguyên Thương Hội, nơi được cho là thương hội uy tín cũng như lớn mạnh nhất Nguyên Giới, thương hội này còn có mặt ở hầu hết phạm vi Nguyên Giới, thậm chí bốn Thiên Cấp Thế Lực cũng không dám đắc tội Thảo Nguyên Thương Hội. Hắn và Tiểu Huệ lúc này liền đeo mặt nạ rồi nhanh chóng tiến vào bên trong, cùng lúc đó ở bên trong cũng xuất hiện ra một tiếng quát mắng :
- Bạch Lã! Ngươi cút ngay cho ta, đừng để ta thấy mặt ngươi một lần nào nữa!
Sau tiếng quát đó lúc này liền có một tên thanh niên gầy gò, da đen ngâm bước ra, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận xen lẫn tiếc nuối. Hắn mặc dù gầy gò, nhưng ánh mắt lóe lên sự cương nghị, không cam lòng. Người thanh niên này rõ ràng là đã phải chịu một nỗi oan ức nào đó, bởi ánh mắt hắn khi rời khỏi Thảo Nguyên Thương Hội vẫn không hề tỏ ra sợ hãi hay yếu đuối, mà ngược lại còn ẩn chứa một quyết tâm mãnh liệt.
Văn Lang cùng Tiểu Huệ đứng quan sát từ xa, đôi mắt Văn Lang lóe lên một tia hứng thú. Hắn nhạy bén nhận ra tên thanh niên này không phải hạng tầm thường, sự kiên cường trong ánh mắt của người này không phải ai cũng có được. Tiểu Huệ thì không khỏi tò mò, nàng định hỏi hắn về người thanh niên kia, nhưng nhận thấy hắn đang tập trung suy nghĩ, nàng đành im lặng.
Khi người thanh niên kia bước ra khỏi cổng, hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía trong thương hội với ánh mắt đanh thép rồi quay lưng đi. Lúc này, Tiểu Huệ mới khẽ lên tiếng:
- Công tử, người đó là ai? Sao có vẻ như hắn vừa gặp phải chuyện gì rất nghiêm trọng?
Văn Lang nhìn theo bóng dáng của thanh niên gầy gò đang dần khuất xa, rồi nhẹ giọng đáp lại:
- Hắn chắc chắn không phải người thường.
Hắn không nói thêm gì, cùng Tiểu Huệ bước vào trong Thảo Nguyên Thương Hội. Bên trong, khung cảnh bày biện tinh tế và xa hoa, khắp nơi là những gian hàng với đủ loại bảo vật quý hiếm được trưng bày, người người qua lại nhộn nhịp, tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp nhưng cũng không kém phần căng thẳng.
Tiểu Huệ tuy đã từng nghe danh tiếng của Thảo Nguyên Thương Hội nhưng khi tận mắt chứng kiến sự phồn hoa này, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc. Văn Lang cũng không khác mấy, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, tiến thẳng đến quầy giao dịch chính.
Hắn tiến đến quầy và nhẹ nhàng đặt lên bàn một chiếc hộp ngọc chứa đan dược. Nhân viên giao dịch nhìn qua bộ dáng của hắn cùng với Tiểu Huệ, đôi mắt lóe lên sự tò mò và kính nể, rồi cẩn thận mở hộp ra kiểm tra.
- Công tử, đây là... đan dược Tinh Cấp Trung Phẩm và Thượng Phẩm?
Người giao dịch không kìm được sự kinh ngạc, ánh mắt lộ rõ sự kính trọng hơn.
Hắn khẽ gật đầu, ra hiệu cho nhân viên nhanh chóng định giá và giao dịch. Trong khi chờ đợi, hắn âm thầm quan sát xung quanh, cảm nhận những ánh mắt bí mật đổ dồn về phía mình. Dù hắn đã cải trang nhưng vẫn không tránh khỏi sự chú ý của một vài kẻ tò mò trong thương hội.
Người giao dịch lúc này liền lấy ra một miếng ngọc bội truyền tin cho ai đó rồi nhanh chóng qua lại nói với hắn:
- Xin công tử đợi thêm một lại, sẽ có người thẩm định tiến đến kiểm tra chất lượng của đan dược!
Hắn nghe thấy vậy thì cũng gật đầu đồng ý, một lát sau có một lão giả mặc áo tím đến từ phía thay thế cho vị trí của người vừa rồi, y lúc này bắt đầu giới thiệu :
- Chào công tử, lão phu là Tam Đan, là chấp sự của chi nhánh Thảo Nguyên Thương Hội, không biết có thể cho lão phu xem đảng cấp của nó không ?
Hắn nghe thấy vậy thì không do dự, liền lấy một tay hắn không do dự, liền lấy một tay phất nhẹ lên chiếc hộp ngọc. Nắp hộp mở ra, để lộ những viên đan dược lấp lánh ánh sáng. Một mùi hương đậm đà, tinh khiết lập tức tỏa ra khắp phòng, khiến tất cả những người xung quanh phải dừng lại và nhìn về phía hắn với ánh mắt ngạc nhiên và kính trọng.
Cảm nhận được mùi dược liệu nồng đậm phát ra từ chúng. Y lúc này vô thức thốt lên :
- Là Thăng Nguyên Đan của Lập Nguyên Môn ?
Hắn nghe thây y nói vậy thì cũng giật mình, không ngờ chỉ mới ngửi qua y đã nhận thức được ngay loại đan dược. Ngay sau đó y nhanh chóng lấy ra một chiếc kính lúp nhỏ, bắt đầu cẩn thận thẩm định từng viên một. Sau một hồi im lặng, y ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa đựng sự kính phục:
- Công tử, đan dược này thật sự vượt xa mong đợi của lão phu. Tinh Cấp Trung Phẩm đã là rất hiếm, nhưng việc có thể luyện ra một viên Tinh Cấp Thượng Phẩm với chất lượng mười thành thế này quả thật là kỳ tích. Lão phu xin phép hỏi, liệu công tử có hứng thú hợp tác lâu dài với Thảo Nguyên Thương Hội hay không?
Hắn cười nhạt, đáp lại bằng một giọng bình thản :
- Lão trượng quá lời rồi. Ta chỉ là người qua đường, không có ý định ở lại lâu dài. Hôm nay, ta đến đây chỉ để giao dịch và chuẩn bị cho những việc sắp tới. Nếu cần hợp tác, ta sẽ cân nhắc sau.
Tam Đan nghe thấy vậy, tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không dám ép buộc. Y gật đầu, sau đó ra hiệu cho nhân viên nhanh chóng thực hiện giao dịch. Một lượng lớn Nguyên Kim được đưa lên bàn :
- Giá mỗi viên Thăng Nguyên Đan Tinh Cấp Trung Phẩm là ba mươi Nguyên Kim, còn một viên Thăng Nguyên Đan Tinh Cấp Thượng Phẩm là hai trăm Nguyên Kim! Giá cả này đã vừa lòng công tử hay chưa ?
Đám người ở xung quanh nghe thấy y nói vậy thì cũng bắt đầu điên cuồng bàn tán với nhau, chúng dùng ánh mắt tham lam nhìn lấy hắn, nếu không phải đây là Thảo Nguyên Thương Hội chắc chắn bọn chúng sẽ tiến đến cướp đoạt rồi, hắn đương nhiên cũng nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh mình nhưng cũng mặc kệ mà đáp lời :
- Ta đồng ý !
Nói xong hắn liền đưa đan dược cho y, sau đó liền nhận lấy số nguyên kim kia thu vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn lại lấy ra một mảnh giấy, ở bên trên viết chi chít các loại dược liệu rồi đưa cho y, y thấy một màn này thì không khỏi giật mình, ở bên trên đều là các loại dược liêu cao cấp, một số ít ở chi nhánh này cũng không có quá nhiều, y liền nhanh chóng liên hệ cho các chi nhánh khác rồi lên tiếng :
- Xin lỗi công tử, những loại dược liệu ở bên trên hiện đã có người đặt mua trước rồi, xin thứ lỗi!
Hắn nghe thấy vậy cũng chỉ lắc đầu thở dài vài cái, sau khi dùng Nguyên Kim mua các dược liệu khác rồi liền xoay người rời đi. Khi cả hai chuẩn bị rời đi, Tam Đan còn khẽ cúi đầu, tôn trọng tiễn biệt:
- Công tử, nếu sau này có ý định hợp tác, Thảo Nguyên Thương Hội luôn sẵn sàng đón tiếp. Chúc công tử thuận buồm xuôi gió trong mọi chuyện.
Hắn khẽ gật đầu, sau đó cùng Tiểu Huệ rời khỏi thương hội, để lại đằng sau những ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Cả hai bước ra ngoài đường lớn, chuẩn bị tiếp tục hành trình của mình, trong khi Tiểu Huệ không khỏi thầm cảm thấy hãnh diện vì đi cùng một người tài ba như hắn.
Trong lúc tưởng chừng như tất cả mọi chuyện đã chấm dứt thì bất ngờ lúc này từ phía sau lưng hắn bất ngờ truyền ra một tiếng gọi của nam nhân :
- Vị công tử này xin dừng chân, trong tay là đang có Hỗn Linh Thảo!
\ Hôm nay gãy càng up muộn tí
Đăng bởi | lttthientu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |