Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang ngọc có tội

Tiểu thuyết gốc · 3254 chữ

Chương 65 : Mang ngọc có tội

Tiểu Huệ tròn mắt ngạc nhiên, nàng chưa từng nghe nói đến việc luyện đan mà không cần Hỏa thuộc tính. Nhưng nhìn thấy nụ cười tự tin của hắn, nàng biết chắc rằng hắn sắp chia sẻ điều gì đó thú vị. Nàng nghe thấy hắn nói như vậy thì liền trở nên tò mò :

- Luyện đan bằng Nguyên Khí đơn thuần?

Hắn gật đầu, chậm rãi giải thích:

- Phương pháp này không phổ biến, nhưng có một số Luyện Đan Sư từ thời thượng cổ đã phát triển được kỹ thuật dùng Nguyên Khí đơn thuần thay thế Hỏa Nguyên Căn hay Dị Hỏa để luyện đan. Quan trọng nhất là phải kiểm soát tốt Nguyên Khí của mình, điều chỉnh nồng độ, nén chúng lại và tạo ra nhiệt độ hợp lý để không làm hỏng dược liệu.

Nói đến đây, hắn nhìn vào Tiểu Huệ, như muốn thăm dò xem nàng có hứng thú học phương pháp này không.

- Nếu ngươi muốn, ta có thể chỉ dạy cho ngươi. Nhưng hãy nhớ, luyện đan bằng Nguyên Khí khó hơn nhiều so với việc dùng Dị Hỏa, ngươi phải cực kỳ kiên nhẫn mới mong có thể thành công được !

Tiểu Huệ nghe thấy vậy, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. Nàng không muốn bị hạn chế bởi việc không sở hữu Hỏa thuộc tính, nên cơ hội này với nàng là vô cùng quý giá. Nàng trả lời dứt khoát trả lời hắn :

-Ta muốn học!

Hắn cười hài lòng, rồi phất tay, Dị Hỏa ngay lập tức biến mất, hắn nhanh chóng ném dược liệu vào bên trong Thiên Đỉnh, sau khi nhận thấy đã đủ số lượng hắn nhanh chóng truyền Nguyên Lực vào bên trong, từng lớp Nguyên Lực xen kẽ đan xen với nhau tạo ra một sức ép khủng khiếp, nhiệt độ cũng từ đó mà bắt đầu phát sinh, bằng mắt thường có thể thấy dược liệu ở trong đang dần tan chảy hóa thành những dòng chất lỏng trôi lơ lửng ở bên trong, Tiểu Huệ nhìn thấy một màn này thì như được khai sáng, nàng cũng không ngồi chơi mà bắt đầu bỏ dược liệu vào đỉnh rồi làm theo hắn.

Tiểu Huệ hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tinh thần để tập trung tối đa. Nàng bắt đầu thu thập Nguyên Lực từ cơ thể mình, cẩn thận điều chỉnh lượng Nguyên Lực rồi chậm rãi truyền vào đỉnh. Mặc dù nàng không có Hỏa thuộc tính, nhưng sự kiên nhẫn và cẩn thận của nàng khiến việc kiểm soát Nguyên Lực dần dần trở nên mượt mà. Từng luồng Nguyên Lực chảy vào đỉnh luyện đan như những dòng nước nhỏ, nhẹ nhàng bao phủ lấy dược liệu bên trong.

Dược liệu dần dần biến đổi dưới sức nóng của Nguyên Lực. Tuy không có ngọn lửa rực cháy như Dị Hỏa, nhưng Tiểu Huệ có thể cảm nhận được nhiệt độ bên trong đỉnh đang tăng lên từng chút một. Đây là một quá trình rất tinh tế, đòi hỏi sự kiên nhẫn và tập trung cao độ.

Hắn quan sát nàng, gật đầu hài lòng. Cách nàng tiếp cận Nguyên Lực tuy còn có chút vụng về, nhưng rõ ràng nàng đã bắt đầu nắm bắt được khái niệm cơ bản của việc luyện đan không cần Hỏa thuộc tính.

- Rất tốt, ngươi đang làm đúng cách rồi. Hãy nhớ kiểm soát từng chút Nguyên Lực, không để quá nhiều hay quá ít. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, dược liệu có thể bị hỏng hoàn toàn.

Tiểu Huệ gật đầu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin. Nàng cảm thấy sự tiến bộ của mình từng bước, từng bước một. Dược liệu bên trong đỉnh dần dần hòa tan thành chất lỏng, tạo thành một hỗn hợp lơ lửng nhẹ nhàng.

Sau một khoảng thời gian chăm chỉ, nàng có thể cảm nhận được đan dược trong đỉnh bắt đầu ngưng tụ lại thành hình. Tiểu Huệ cảm thấy trái tim đập mạnh mẽ hơn, biết rằng mình sắp thành công. Bỗng nhiên, hắn lên tiếng nhắc nhở:

- Đừng vội vàng. Bước cuối cùng này là khó khăn nhất. Hãy giữ vững sự tập trung, từ từ giảm nhiệt độ Nguyên Lực để định hình đan dược.

Tiểu Huệ nghe vậy liền cẩn thận làm theo lời hắn, nhẹ nhàng giảm bớt Nguyên Lực, tập trung toàn bộ tâm trí vào việc ngưng kết đan dược. Cuối cùng, một viên đan dược hoàn chỉnh từ từ xuất hiện bên trong đỉnh, tỏa ra một mùi thơm thanh mát.

Nàng mở nắp đỉnh, nhìn vào viên đan dược sáng bóng trước mắt, không khỏi vui mừng:

- Ta đã làm được! – Nàng thốt lên, đôi mắt sáng lên vì hạnh phúc.

Hắn mỉm cười, gật đầu tán thưởng:

- Ngươi tiến bộ rất nhanh, đây chỉ là bước đầu. Tiếp tục kiên trì, chắc chắn ngươi sẽ trở thành một Luyện Đan Sư xuất sắc mà không cần đến Hỏa Nguyên Căn.

Chớp mắt nửa năm ở bên trong Thiên Cung liền nhanh chóng trôi qua, đống dược liệu mà hắn dùng cả trăm Nguyên Kim để đổi lấy giờ cũng đã hoàn toàn dược hắn và Tiểu Huệ sử dụng. Ở trước mặt hai người lúc này đã xuất hiện ra một chồng đan dược, số lượng lên đến hơn hai trăm viên, tất cả có đẳng cấp giao động từ Tinh Cấp Sơ Phẩm đến Tinh Cấp Thượng Phẩm đủ mọi loại từ đan dược phụ trợ, đan dược gia tăng tu vi, đang dược chữa thương,.. Đặc biệt còn có cả một viên Thăng Nguyên Đan đẳng cấp lên tới Cổ Cấp Sơ Phẩm do chính tay hắn và Tiểu Huệ luyện chế ra. Cũng trong nửa năm qua cả hai người đều đã có sự tiến bộ vượt bậc. Hắn cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể mình. Nguyên Lực bên trong đan điền trở nên dồi dào hơn, tu vi cũng đã đột phá lên Nguyên Sĩ Bát Trọng, Tiểu Quỳnh cũng đã đột phá lên Nguyên Sư Nhất Trọng, tốc độ tu luyện của hai người không khác nào cưỡi tên lửa a.

Về phần Tiểu Huệ, nàng đã hoàn toàn thuần thục phương pháp luyện đan bằng Nguyên Khí. Đối với một người không có Hỏa Nguyên Căn, việc nàng có thể luyện chế ra đan dược Tinh Cấp Thượng Phẩm là một thành tựu phi thường. Đặc biệt, viên Thăng Nguyên Đan Cổ Cấp Sơ Phẩm chính là minh chứng cho sự hợp tác ăn ý và khả năng phi thường của cả hai.

Hai người nhìn chồng đan dược trước mặt, ánh mắt đầy tự hào. Hắn không khỏi nhớ lại quãng thời gian nửa năm qua, từ việc thu thập nguyên liệu, luyện chế từng viên đan dược, đến những thất bại và bài học mà cả hai đã trải qua. Tất cả đã trở thành ký ức đáng quý và kinh nghiệm vô cùng giá trị. Hắn lúc này liền chia đống đan dược ra làm hai nửa rồi lên tiếng :

- Đống đan dược này chúng ta chia đôi, ngươi một nửa ta một nửa, còn về việc sử dụng chúng như thế nào thì là việc của ngươi !

Nàng ta nghe thấy hắn nói vậy thì liền lắc đầu:

- Như vậy không được ! Dược liệu là do công tử mua về, ta cũng nhận được rất nhiều kiến thức luyện đan từ công tử rồi, ta làm sao có thể lấy chúng được cơ chứ !

Hắn nhìn thấy nàng đang dùng ánh mắt kiên quyết nhìn lấy mình, biết chuyện nàng cũng không thể ép nàng, như biết được suy nghĩ của hắn, Tiểu Huệ liền gật đầu cười nói :

- Công tử có thể đưa một phần đan dược cống hiến cho tông môn, ta vẫn cảm thấy hơi hổ thẹn khi được Nhị Trưởng Lão với Thất Trưởng Lão cứu mạng mà vẫn chưa đóng góp gì cho tông môn !

Hắn nghe thấy nàng nói vậy thì cũng liền đồng ý :

- Điều này cũng rất hợp ý ta! Nhưng về nguồn gốc của số đan dược này phải làm sao ? Ta vẫn chưa muốn công khai mình là Luyện Đan Sư ra bên ngoài a!

- Điều này đơn giản ! Công tử cứ giao cho ta là được !

Nghe thấy nàng tự tin như vậy hắn cũng liền gật đầu đồng ý :

- Được nhớ hành sự cẩn thận ! Nếu gặp vấn đề nào cứ dùng ngọc bội truyền âm với ta là được !

- Vâng! Thưa công tử !

Hắn lúc này cũng chạy về phía Lý Thanh Thanh, lần trước với số điểm danh vọng ít ỏi còn sót được hắn cũng miễn cưỡng có được thông tin về một cuốn Bách Trận Thánh Điển đẳng cấp lên đến Cổ Cấp Trung Phẩm, hắn cũng đã lấy giấy ra ghi chép lại rồi giao cho Lý Thanh Thanh nghiên cứu. Hiển nhiên việc để Lý Thanh Thanh ở bên trong Thiên Đỉnh quá lâu cũng sinh ra nhàm chán, với một Luyện Trận Sư như Lý Thanh Thanh mà nói lúc này chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh, và nàng cũng chẳng để hắn thất vọng, trong vòng nửa năm qua nàng cũng đã có tiến bộ không nhỏ.

Hắn bấy giờ phát hiện nàng cũng đang chăm chú lập trận ở một góc Thiên Đỉnh thì cũng đứng từ xa quan sát. Chỉ thấy ở trước mặt Lý Thanh Thanh lúc này là hàng loạt trận văn đang dần dần được ngưng tụ thành những đường nét tinh xảo, lấp lánh ánh sáng. Lý Thanh Thanh tập trung cao độ, từng động tác của nàng nhẹ nhàng nhưng vô cùng chính xác, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ vượt bậc của nàng so với trước kia, từ cách bố trí trận văn đến việc điều phối Nguyên Khí, tất cả đều trở nên mượt mà và uyển chuyển hơn nhiều.

Hắn đứng nhìn một hồi lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng và hài lòng trước những nỗ lực của Lý Thanh Thanh. Nàng không chỉ phát triển về mặt kỹ thuật mà còn tinh thông hơn trong việc thấu hiểu bản chất của Trận Pháp. Khi Lý Thanh Thanh hoàn thành xong trận pháp, nàng thở ra một ngụm trọc khí rồi nhanh chóng điều tức, ít lúc sau nàng ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đang đứng đó. Ánh mắt nàng lóe lên một tia ngạc nhiên, rồi mỉm cười:

- Cuối cùng chàng cũng chịu tới tìm ta rồi sao ?

Hắn bước tới, gật đầu cười đáp lại:

- Tất nhiên rồi, nàng là thê tử của ta, lại còn xinh đẹp như vậy thì sao ta lại không tìm đến cơ chứ ?

Lý Thanh Thanh khẽ cúi đầu cười duyên một cái, ánh mắt nàng lộ rõ sự vui mừng khi nhận được lời khen từ hắn :

- Bách Trận Thánh Điển quả thực không tầm thường, chỉ trong thời gian ngắn mà ta đã cảm thấy mình hiểu sâu hơn về Trận Pháp. Tuy nhiên, con đường phía trước vẫn còn dài, ta sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng kỳ vọng của chàng.

Hắn mỉm cười gật đầu, đồng thời đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng như một lời động viên.

- Đừng gấp gáp, tu luyện là cả một hành trình dài. Nàng đã tiến bộ rất nhiều rồi, cứ tiếp tục duy trì là được.

Lại sau một hồi hàn huyên, hắn sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi Thiên Đỉnh, một đường thẳng tới Thảo Nguyên Thương Hội. Khi đến cổng hắn liền nhanh chóng bước vào, ánh mắt quét qua những kệ hàng đầy ắp bảo vật, không khí náo nhiệt của người người đến giao dịch. Một cảm giác quen thuộc xen lẫn mới mẻ dâng lên trong lòng, hắn đã từng bước chân vào nơi này một lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy mỗi lần đến lại có một cảm giác mới mẻ kỳ lạ.

Tiến tới quầy giao dịch, hắn gặp một người trung niên đứng sau quầy, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự hiếu kỳ khi nhìn thấy hắn.

- Công tử cần giao dịch gì? - Người trung niên hỏi, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng lịch sự.

Hắn lấy ra một hộp ngọc chứa đầy đan dược đã luyện chế, đặt lên quầy:

- Ta muốn bán một số đan dược, đổi lấy dược liệu và một số bảo vật khác.

Người trung niên gật đầu, mở hộp ngọc ra, khi nhìn thấy những viên đan dược hoàn mỹ lấp lánh bên trong, ánh mắt của ông ta lập tức sáng lên. Dường như ông ta nhận ra chất lượng và giá trị của những viên đan dược này.

- Công tử có chắc muốn bán tất cả chỗ này không? Đây đều là đan dược cấp cao, đặc biệt có cả viên Thăng Nguyên Đan đẳng cấp Cổ Cấp Sơ Phẩm... Giá trị của chúng không nhỏ.

Hắn khẽ cười, gật đầu:

- Đúng vậy, ta muốn trao đổi chúng. Ngươi có thể định giá rồi đưa ra những gì phù hợp.

Người trung niên không dám chậm trễ, liền tiến tới kiểm tra, bắt đầu tiến hành đánh giá. Sau một hồi, giá trị đan dược đã được xác định, và người trung niên trở lại với một nụ cười hài lòng:

- Công tử chất lượng của các loại đan dược này rất tốt. Nếu ngài đồng ý, chúng ta sẽ lập tức giao dịch.

Hắn khẽ gật đầu, hài lòng với thái độ chuyên nghiệp của người trung niên. Sau một hồi trao đổi, cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận. Thương Hội đồng ý trả cho hắn mười Nguyên Kim cho mỗi viên Tinh Cấp Sơ Phẩm, năm mươi Nguyên Kim cho mỗi viên Tinh Cấp Trung Phẩm, một trăm Nguyên Kim cho mỗi viên Tinh Cấp Thượng Phẩm, và viên Thăng Nguyên Đan đẳng cấp lên tới Cổ Cấp Sơ Phẩm kia có giá tới năm trăm Nguyên Kim. Sau khi tính toán lại một lần nữa hắn đã có tới bốn ngàn hai trăm năm mươi Nguyên Kim. Hắn lúc này nhìn lấy túi nguyên kim lớn đang được đưa đến trước mặt mình thì lông mày không khỏi giật giật mấy cái, trong lòng thầm mắng :

- Làm Luyện Đan Sư đúng là nhanh phát tài quá a !

Hắn suy nghĩ như vậy cũng có phần đơn giản, một Luyện Đan Sư bình thường muốn luyện chế ra đan dược Tinh Cấp Sơ Phẩm thì giá nguyên liệu đã chiếm đến bốn thành so với đan dược luyện ra, chưa kể xác xuất luyện chế thất bại cũng rất cao, sơ sẩy một chút là có thể mất trắng a. Sở dĩ hắn có thể bán được giá cao như vậy là do độ tinh khiết ở bên trong đan dược là tuyệt đối, điều này làm cho người trung niên không giấu nổi sự hiếu kỳ:

- Không biết công tử có phải là Luyện Đan Sư ?

Hắn dường như đã biết trước được câu hỏi của y, liền không do dự mà đáp :

-Ta không phải là Luyện Đan Sư, ta chỉ là được người khác ủy thác đem những đan dược này đi dao dịch mà thôi !

Y nghe thấy hắn trả lời như vậy thì thất vọng thở dài một cái rồi nói :

- Không biết cao danh của công tử là gì ?

- Ta tên Văn Lang !

- Văn Lang sao? Cái tên này nghe rất hay không biết ngài có hứng thú hợp tác lâu dài với Thảo Nguyên Thương Hội không? Chúng tôi có thể cung cấp dược liệu quý giá mà công tử cần, thậm chí sẽ giảm một thành giá cả cho công tử !

Vừa dứt lời y liền rút từ trong túi áo ra một văn kiện giao dịch, hắn thấy vậy thì cũng không khỏi tò mò mà đọc qua, nội dung ở bên trong cũng hoàn toàn khớp với lời y nói điều kiện là tất cả đan dược mà hắn có sẽ chỉ được cung cấp độc quyền cho riêng Thảo Nguyên Thương Hội mà thôi. Hắn thoáng suy nghĩ, rồi cười nhẹ nhàng đáp :

- Tạm thời thì chưa, nhưng có thể trong tương lai. Nếu ta cần thêm nguyên liệu, chắc chắn sẽ lại tìm đến Thảo Nguyên Thương Hội.

Người trung niên gật đầu, hiểu ý, đồng thời cung kính chắp tay:

- Chúng tôi rất mong chờ cơ hội hợp tác với công tử trong tương lai.

Sau khi rời khỏi đó, hắn liền nhanh chóng trở về lại Lập Nguyên Môn, hắn cũng không dám lơ là, trên người hắn lúc này đang có hơn bốn ngàn Nguyên Kim, hắn đương nhiên hiểu rõ đạo lý "Kẻ mang ngọc có tội", đối với tu sĩ bình thường thì đó là một lượng tài sản trên trời a, hơn nữa cuộc giao dịch vừa rồi cũng không phải bí mật gì, hắn cũng đã để ý có rất nhiều ánh mắt như sói rình mồi nhìn chằm chằm vào túi Nguyên Kim của hắn.

Và đúng như hắn dự đoán trên đường trở về hắn đã bị hai người một nam một nữ chặn lại. Tên nam nhân chặn đường trông cường tráng và dữ dằn, thân hình cao lớn, lưng rộng như vách đá, cơ bắp cuồn cuộn nổi rõ dưới lớp áo dài sẫm màu, trông như một kẻ đã trải qua nhiều trận chiến. Hắn có làn da ngăm đen, gương mặt góc cạnh với vết sẹo dài cắt chéo qua má, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, giống như mắt của một con thú săn mồi. Đôi mắt đó hiện lên sự hung ác, đầy nguy hiểm. Trên tay hắn cầm một thanh đại đao lớn, lưỡi đao sắc bén phản chiếu ánh sáng, trông như chỉ cần một cú vung là có thể xé toạc bất cứ ai cản đường.

Người phụ nữ bên cạnh mang vẻ đẹp sắc sảo nhưng toát lên nét tàn độc, dáng người thanh mảnh và linh hoạt như một con rắn. Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ sẫm, bó sát, tôn lên những đường cong quyến rũ nhưng nguy hiểm. Gương mặt nàng nhỏ nhắn, đôi mắt phượng dài và hẹp, ẩn hiện sự khinh miệt và lạnh lẽo, trong mắt có chút ánh nhìn u tối. Đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười mỉa mai. Trên tay nàng cầm một cây roi da, đầu roi có gắn những lưỡi dao sắc nhọn, trông vừa dẻo dai vừa chết người, sẵn sàng quất mạnh vào kẻ địch bất cứ lúc nào.

Cả hai người lúc này nhìn thấy hắn thì đôi mắt dần trở nên nóng bỏng, nhìn lấy hắn quát lớn :

- Mau giao ra Nguyên Kim, chúng ta sẽ cho ngươi chết toàn thây !

// Dạo này e nhiều việc quá, h mới có tgian trồi lên lại mong các bác thông cảm ":)))

Bạn đang đọc Phi Thăng Thần Giới sáng tác bởi lttthientu

Truyện Phi Thăng Thần Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lttthientu
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.