Chương 01: Dưới Chân Núi Thiên Sơn
Ánh bình minh le lói chiếu xuống chân núi Thiên Sơn, nơi những căn nhà tranh rách nát nằm chen chúc giữa cánh rừng u tịch. Ở đây, cuộc sống của người dân trôi qua bình lặng nhưng cũng đầy cơ cực. Trong số đó, có một cậu bé gầy gò với đôi mắt sáng ngời, đang chăm chỉ bổ củi dưới tán cây cổ thụ.
Cậu là Triệu Thiên Phong, 12 tuổi, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Cha cậu từng là một người thợ săn giỏi nhất vùng nhưng đã mất trong một trận săn gấu dữ. Mẹ cậu, vì thương nhớ chồng mà lâm bệnh, chẳng bao lâu cũng rời xa cậu. Từ đó, Thiên Phong một mình sống lay lắt bằng nghề chặt củi, săn bắt lặt vặt, nhưng trong lòng luôn cháy bỏng một khát khao: vượt qua số phận.
“Phong à, củi sáng nay đủ rồi, con mau vào ăn chút cơm đi!” – giọng nói khàn khàn của bà Lý, người hàng xóm già, vang lên từ xa.
“Con ra thêm ít củi nữa, bà ạ! Hôm nay có phiên chợ, biết đâu bán được thêm vài xu!” – Thiên Phong đáp, lau mồ hôi trên trán.
Dù cơ cực nhưng Thiên Phong chưa bao giờ than vãn. Cậu luôn cố gắng nhiều hơn để không phải trở thành gánh nặng cho ai.
Buổi chiều hôm đó, khi Thiên Phong đang gùi củi xuống chợ, cậu bỗng nghe tiếng kêu cứu yếu ớt từ trong rừng sâu. Bản tính tò mò và lòng nhân hậu thôi thúc cậu men theo âm thanh đó.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu không khỏi sửng sốt: một ông lão râu tóc bạc trắng, toàn thân đẫm máu, đang tựa vào gốc cây. Xung quanh ông lão là những vết chém sâu hoắm, chứng tỏ vừa xảy ra một trận giao tranh khốc liệt.
“Ông ơi, ông có sao không?!” – Thiên Phong vội vàng chạy đến đỡ ông lão dậy.
Ông lão mở đôi mắt mệt mỏi, nhìn cậu một lúc rồi nói khẽ:
“Tiểu tử... mau đi đi... bọn chúng sẽ quay lại...”
Nhưng thay vì bỏ chạy, Thiên Phong cắn răng cõng ông lão về căn nhà nhỏ của mình. Cậu không biết rằng quyết định đó sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.
Sau vài ngày chăm sóc, ông lão dần hồi phục. Ông lặng lẽ quan sát cậu bé nghèo mà kiên cường này, lòng thầm cảm kích. Ông lão tự xưng là Lão Vân, một kẻ lang bạt giang hồ. Tuy nhiên, trong ánh mắt sắc bén và phong thái trầm ổn của ông, không khó để nhận ra ông không phải người thường.
Một tối nọ, khi ánh trăng treo lơ lửng trên đỉnh núi, Lão Vân bất ngờ hỏi Thiên Phong:
“Tiểu tử, ngươi có muốn học võ không?”
Thiên Phong ngỡ ngàng, đôi mắt sáng rực lên:
“Học võ ư? Để trở thành người mạnh mẽ sao?”
“Đúng vậy. Nhưng võ công không chỉ để mạnh mẽ. Nếu không có tâm chính nghĩa, người học võ sẽ chỉ là một kẻ tàn bạo, làm hại giang hồ. Ngươi có dám hứa với ta, nếu học võ, cả đời này sẽ không phản bội chính nghĩa?”
Câu hỏi của Lão Vân như ngọn lửa thắp lên trong lòng Thiên Phong. Cậu đáp không chút do dự:
“Con hứa! Nếu có thể mạnh mẽ hơn, con sẽ dùng sức mạnh đó để bảo vệ người khác!”
Lão Vân bật cười, một nụ cười đầy hài lòng nhưng ẩn chứa chút ưu tư:
“Tốt lắm. Nhưng đừng nghĩ học võ là chuyện dễ dàng. Ngày mai, ta sẽ dạy ngươi bài học đầu tiên.”
Ngày hôm sau, bài học không phải là quyền cước hay kiếm pháp như Thiên Phong mong đợi. Lão Vân đưa cho cậu một chiếc bao tải lớn, ra lệnh cậu gùi nó lên đỉnh núi Thiên Sơn.
“Trong bao tải này là đá. Ngươi phải gùi lên đỉnh núi rồi mang xuống mà không được nghỉ giữa chừng. Đây là bài học về sức bền và ý chí.”
Dưới cái nắng gắt, Thiên Phong gắng sức leo lên từng bước. Đôi chân cậu run rẩy, đôi vai rát bỏng vì sức nặng, nhưng cậu không hề than vãn. Mỗi lần tưởng như gục ngã, cậu lại nhớ đến lời hứa với chính mình: phải mạnh mẽ để thay đổi số phận.
Khi cậu trở về, mồ hôi nhễ nhại, đôi tay trầy xước, Lão Vân chỉ lặng lẽ gật đầu:
“Tốt lắm. Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu. Nếu ngươi không bỏ cuộc, ta sẽ truyền cho ngươi những tuyệt học mà giang hồ phải thèm khát.”
Những ngày tháng khổ luyện của Thiên Phong bắt đầu từ đó, mở ra hành trình vươn mình từ một cậu bé nghèo khó thành một huyền thoại võ lâm.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |