Chương 02: Lời Thề Dưới Ánh Trăng
Ba tháng trôi qua, những ngày tập luyện gian khổ dưới sự chỉ dạy của Lão Vân đã biến Triệu Thiên Phong từ một cậu bé gầy gò thành một thiếu niên rắn rỏi. Tuy nhiên, những bài học ban đầu chỉ tập trung vào rèn luyện sức bền, sự kiên nhẫn và tinh thần thép, khiến Thiên Phong đôi lúc tự hỏi: “Liệu đây có thực sự là võ công không?”
Một buổi tối, khi ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, Lão Vân gọi Thiên Phong ra sân. Trên tay ông là một thanh kiếm gỗ cũ kỹ, nhưng trong ánh mắt ông ánh lên sự nghiêm nghị khác thường.
“Tiểu tử, hôm nay ta sẽ dạy ngươi điều đầu tiên về kiếm đạo,” Lão Vân nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực. “Kiếm không chỉ là vũ khí. Nó là sự kéo dài của tâm trí ngươi. Nếu tâm ngươi bất định, kiếm sẽ vô dụng. Nếu tâm ngươi kiên định, kiếm sẽ trở thành sức mạnh bảo vệ những gì ngươi trân quý.”
Lão Vân vẽ một vòng tròn trên mặt đất, đặt một cây nến nhỏ ở giữa. Ông nói:
“Ngươi có thể chém ngọn nến này mà không làm tắt lửa không?”
Thiên Phong nhìn ông đầy kinh ngạc, nhưng rồi cậu cầm kiếm gỗ lên, tập trung cao độ. Cậu vung kiếm thật nhẹ, cố gắng giữ cho ngọn lửa không tắt. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu lần, mỗi nhát chém của cậu đều làm lửa vụt tắt.
“Con đã thất bại rồi, thưa sư phụ…” – Thiên Phong cúi đầu, giọng đầy tiếc nuối.
Lão Vân cười nhẹ: “Không sao. Đừng nghĩ quá nhiều về ngọn lửa. Hãy cảm nhận. Hãy để kiếm trở thành một phần của ngươi.”
Những ngày tiếp theo, Thiên Phong miệt mài luyện tập. Cậu không chỉ học cách cầm kiếm mà còn học cách hòa mình với thiên nhiên. Cậu lắng nghe tiếng gió, cảm nhận nhịp điệu của mọi thứ xung quanh. Và cuối cùng, vào một đêm, nhát kiếm của cậu nhẹ như gió, ngọn nến vẫn cháy sáng rực rỡ.
Lão Vân nhìn cậu, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn bao giờ hết:
“Rất tốt. Ngươi đã bắt đầu hiểu kiếm đạo là gì. Nhưng đừng quên, đây chỉ là khởi đầu.”
Một hôm, khi Thiên Phong đang luyện tập, cậu tình cờ nghe thấy tiếng người lạ đến nhà. Cậu lặng lẽ núp sau cánh cửa, nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt trong bộ y phục màu đen. Một người nói với Lão Vân bằng giọng đầy uy hiếp:
“Vân lão, ngài đã ẩn cư quá lâu rồi. Giáo chủ của chúng ta không cho phép điều đó. Ngài mau giao ‘Huyền Kiếm Bảo Điển’ ra đây, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác!”
Lão Vân vẫn bình tĩnh, đôi mắt sắc như kiếm nhìn thẳng vào họ:
“Nếu các ngươi muốn, hãy thử bước qua xác ta.”
Hai người kia rút kiếm lao tới, nhưng chỉ trong chớp mắt, Lão Vân đã hạ gục cả hai bằng những chiêu thức nhanh như chớp. Thiên Phong nhìn thấy tất cả, lòng đầy khâm phục nhưng cũng nặng trĩu nỗi lo: “Sư phụ ta rốt cuộc là ai? Vì sao họ lại muốn hại ông?”
Đêm đó, Thiên Phong không kìm được tò mò, hỏi Lão Vân:
“Thưa sư phụ, vì sao họ muốn hại người? Và tại sao người không rời khỏi đây để tránh nguy hiểm?”
Lão Vân thở dài, ánh mắt xa xăm:
“Phong à, giang hồ không bao giờ là yên bình. Khi xưa, ta từng là một kiếm khách lừng danh, nhưng cũng vì mang danh hiệu đó mà ta bị cuốn vào những trận tranh đấu vô nghĩa. Ta từng mất tất cả: bạn bè, người thân, thậm chí cả lý tưởng. Ta ẩn cư không phải để trốn tránh, mà để tìm lại chính mình. Nhưng xem ra, những gì ta muốn thoát khỏi vẫn không chịu buông tha.”
Ông đặt tay lên vai Thiên Phong, ánh mắt nghiêm nghị:
“Ta dạy ngươi không phải để ngươi trở thành kẻ mạnh nhất, mà để ngươi biết cách sống đúng với trái tim mình. Hãy nhớ, võ công không phải công cụ để trả thù hay thể hiện bản thân, mà là cách để bảo vệ những gì đáng quý nhất. Ngươi có hiểu không?”
Thiên Phong gật đầu thật mạnh, ánh mắt bừng sáng:
“Con hứa, dù có ra sao, con sẽ không bao giờ phản bội lời dạy của người. Con sẽ dùng võ công để bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ người yếu thế!”
Dưới ánh trăng sáng, lời thề của Thiên Phong vang vọng như một lời tuyên chiến với số phận. Cậu không biết rằng, những lời này sẽ trở thành ánh sáng dẫn đường cho hành trình gian nan phía trước, nơi cậu phải đối mặt với cả những kẻ thù nguy hiểm lẫn bóng tối trong chính trái tim mình.
Hành trình từ một cậu bé nghèo đến một cao thủ võ lâm bắt đầu từ đây, và mỗi bước đi đều khắc sâu trong ký ức giang hồ.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |