Chương 03: Lửa Thử Vàng, Gian Nan Thử Sức
Mặt trời lên cao, ánh nắng len qua từng tán cây trên núi Thiên Sơn, nơi Triệu Thiên Phong đang miệt mài tập luyện. Những bài tập của Lão Vân ngày càng khắc nghiệt: từ leo núi với bao tải đá nặng gấp đôi cơ thể đến tập đánh kiếm trong dòng nước chảy xiết. Tuy nhiên, với ý chí mạnh mẽ và lòng quyết tâm, Thiên Phong dần tiến bộ vượt bậc, thể lực ngày càng sung mãn, nội công bắt đầu có dấu hiệu phát triển.
Nhưng Thiên Phong không biết rằng, phía sau những bài tập đó là sự chuẩn bị cho một thử thách lớn hơn – một bước ngoặt trong cuộc đời cậu.
Một buổi sáng, khi Thiên Phong đang chẻ củi, một người dân trong thôn vội vã chạy đến, thở hổn hển:
“Phong, mau giúp chúng ta! Trong rừng có một toán cướp xuất hiện, chúng đang cướp bóc và bắt người dân!”
Không kịp suy nghĩ, Thiên Phong lập tức chạy theo người dân vào rừng. Trước mắt cậu là cảnh tượng hỗn loạn: một nhóm cướp khoảng năm, sáu tên, tay cầm đao kiếm, đang uy hiếp một gia đình buôn bán trong vùng. Người đàn ông trạc trung niên quỳ trước bọn chúng, van xin:
“Xin các ngài tha mạng! Đây là tất cả gia sản của chúng tôi, xin hãy buông tha vợ con tôi!”
Một tên cướp cười lớn, vung đao định chém xuống người đàn ông. Đúng lúc đó, Thiên Phong lao tới, dùng kiếm gỗ đánh bật thanh đao khỏi tay hắn.
“Thằng nhãi này là ai? Muốn chết à?” – một tên khác quát lên, rút đao xông tới.
Thiên Phong, tuy chưa trải qua trận chiến thực sự nào, nhưng nhờ những bài học của Lão Vân, cậu nhanh chóng né tránh và phản công. Dù chỉ sử dụng kiếm gỗ, cậu tận dụng sự nhanh nhẹn và trí óc để hạ từng tên cướp một.
Khi bọn cướp nhận ra không thể thắng nổi cậu, chúng tháo chạy tán loạn. Người dân xung quanh hò reo vui mừng, cảm ơn rối rít. Nhưng trong lòng Thiên Phong không hề nhẹ nhõm.
Trở về nhà, Thiên Phong kể lại sự việc với Lão Vân, nghĩ rằng mình đã làm điều đúng đắn. Nhưng trái với mong đợi, Lão Vân không hề khen ngợi mà chỉ thở dài:
“Ngươi nghĩ mình đã thắng sao? Ngươi có thấy bản thân đang run rẩy không?”
Thiên Phong nhìn xuống tay mình, phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi, đôi chân vẫn chưa hết run sau trận chiến.
“Phong, hôm nay ngươi may mắn vì đối thủ của ngươi là những tên cướp không có võ công. Nhưng nếu lần sau ngươi gặp phải kẻ mạnh hơn, liệu ngươi có đủ sức bảo vệ mọi người không?”
Thiên Phong cúi đầu, lòng trĩu nặng. Cậu nhận ra rằng sự liều lĩnh của mình không phải là sức mạnh thực sự, mà chỉ là một ngọn lửa bốc đồng, dễ dàng bị dập tắt khi gặp gió lớn.
Lão Vân bước tới, đặt tay lên vai cậu:
“Nhớ lấy, võ công không phải để khoe mẽ hay phô trương, mà là để bảo vệ và sống sót. Từ nay, ta sẽ dạy ngươi cách đối mặt với những kẻ mạnh hơn mình.”
Từ đó, Lão Vân bắt đầu dạy Thiên Phong cách đọc hiểu đối thủ. Ông dạy cậu nhận biết từng động tác nhỏ nhất, cách đọc vị ý đồ qua ánh mắt, bước chân. Đồng thời, Thiên Phong bắt đầu luyện tập “Huyền Phong Bộ” – một loại khinh công cho phép di chuyển nhanh như gió, né tránh và phản công với tốc độ đáng kinh ngạc.
Những bài tập này không chỉ thử thách thể lực mà còn đòi hỏi sự nhạy bén và bình tĩnh. Cậu phải nhảy qua các tảng đá trơn trượt, tránh những nhát kiếm bất ngờ từ Lão Vân, và đôi khi phải đối đầu với cơn đói khi luyện tập liên tục hàng giờ.
Kết quả dần hiện rõ: Thiên Phong trở nên linh hoạt hơn, các chiêu thức của cậu không còn đơn thuần là sức mạnh mà chứa đựng sự tinh tế, chính xác.
Một đêm, khi Thiên Phong đang tập luyện, một bóng đen bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà. Đó là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt đầy vết sẹo, ánh mắt sắc lạnh.
“Lão Vân! Ngươi vẫn sống sót sau chừng đó năm sao?” – hắn nói, giọng lạnh lùng.
Thiên Phong lập tức rút kiếm gỗ, chắn trước Lão Vân. Nhưng Lão Vân chỉ khoát tay:
“Phong, đây là bài học tiếp theo của ngươi. Hắn là một sát thủ giang hồ, và ngươi sẽ phải đối mặt với hắn một mình.”
Người đàn ông cười khẩy:
“Để một thằng nhóc đấu với ta? Ngươi điên rồi, Vân lão!”
Nhưng trong ánh mắt Thiên Phong, không có sự sợ hãi, chỉ có quyết tâm. Cậu biết đây không chỉ là một trận chiến, mà là cơ hội để chứng minh mình đã trưởng thành.
Trận đấu bắt đầu. Người đàn ông sử dụng một thanh đao lớn, vung những đường chém mạnh mẽ và dứt khoát. Thiên Phong, với khinh công mới học được, liên tục né tránh, chờ đợi cơ hội phản công.
Từng đường kiếm của cậu không chỉ nhanh mà còn sắc bén, nhắm vào những điểm yếu của đối thủ. Sau một hồi giằng co, Thiên Phong cuối cùng hạ được hắn bằng một cú phản đòn hiểm hóc, khiến thanh đao rơi khỏi tay đối thủ.
Lão Vân mỉm cười hài lòng, nhìn Thiên Phong thở dốc nhưng ánh mắt rạng rỡ:
“Tốt lắm. Hôm nay, ngươi đã vượt qua nỗi sợ trong lòng mình. Hãy nhớ, không chỉ sức mạnh, mà ý chí và trí tuệ mới là điều làm nên một cao thủ.”
Sau trận chiến đó, Thiên Phong nhận ra một điều quan trọng: mỗi thử thách không chỉ rèn luyện kỹ năng mà còn giúp cậu hiểu rõ bản thân, nhận ra giá trị của chính nghĩa và lòng kiên nhẫn.
Từ một cậu bé nghèo, Thiên Phong đang dần trở thành một kiếm khách đầy tiềm năng, mở đầu cho hành trình đầy gian truân trên con đường trở thành huyền thoại võ lâm
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |