Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12: Con Đường Máu Và Lời Dạy Bí Truyền

Tiểu thuyết gốc · 1009 chữ

Ánh sáng của ngày mới chiếu lên những vách núi quanh Vạn Kiếm Sơn Trang, nhưng trong lòng Triệu Thiên Phong chỉ còn lại bóng tối. Sau trận chiến đầy nguy hiểm đêm qua, cậu hiểu rằng mình còn quá yếu để đối mặt với những âm mưu lớn đang bao trùm giang hồ.

Những vết thương trên người cậu vẫn đau nhức, nhưng trái tim Thiên Phong thì không ngừng đập mạnh. Lời thề dưới ánh trăng đêm trước như ngọn lửa trong lòng, thôi thúc cậu tiếp tục tiến bước trên con đường trở thành cao thủ võ lâm.

Khi Thiên Phong đang suy nghĩ về bước đi tiếp theo, một bóng người xuất hiện trước cổng nơi cậu trú ẩn. Đó là một ông lão gầy gò, mái tóc bạc phơ nhưng ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Ông lão nói với giọng khàn khàn nhưng đầy uy lực:

“Ngươi chính là Triệu Thiên Phong?”

Thiên Phong cảnh giác:

“Là ta. Nhưng ông là ai?”

Ông lão mỉm cười, rồi rút từ trong tay áo ra một mảnh ngọc bội màu xanh lục khắc hình con hạc đang bay. Mắt Thiên Phong sáng lên:

“Đây là... biểu tượng của Vô Ảnh Thần Kiếm! Ông là…”

“Là Tề Lão, đệ tử cuối cùng của Vô Ảnh Thần Kiếm. Ta đến đây vì biết ngươi đang giữ bí kíp Thiên Phong Kiếm. Nhưng yên tâm, ta không đến để cướp nó. Ta đến để dạy ngươi cách phát huy sức mạnh thực sự của nó.”

Tề Lão dẫn Thiên Phong vào một cánh rừng rậm, nơi được bao phủ bởi sương mù dày đặc. Ông chỉ về phía một tảng đá lớn giữa rừng, nói:

“Nếu ngươi muốn học được võ công thực sự, trước tiên phải hiểu rõ tâm mình. Hãy phá tan tảng đá này mà không làm tổn thương những cây cỏ xung quanh.”

Thiên Phong nhíu mày. Nhiệm vụ này nghe có vẻ đơn giản, nhưng khi cậu vung kiếm lên, mỗi chiêu thức đều làm rung động cả khu vực. Cành lá, bụi cỏ bị cắt ngang, đất đá văng tung tóe.

Tề Lão lắc đầu:

“Ngươi vẫn còn thiếu sự tinh tế. Võ công không chỉ là sức mạnh. Nó là sự hòa quyện giữa tâm trí và cơ thể, giữa kiếm và thiên nhiên.”

Suốt ba ngày liền, Thiên Phong tập luyện không ngừng, cố gắng làm chủ từng đường kiếm. Mỗi lần thất bại, cậu lại ngồi thiền dưới gốc cây, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập của thiên nhiên.

Đến ngày thứ tư, cuối cùng cậu cũng thực hiện được. Một chiêu Phong Lôi Trảm mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng như gió đã chia đôi tảng đá mà không làm lay động bất kỳ nhánh cỏ nào xung quanh.

Tề Lão gật đầu hài lòng:

“Ngươi đã hiểu. Hãy nhớ rằng, sức mạnh thật sự không đến từ kiếm, mà từ tâm.”

Trong khi Thiên Phong đang tập luyện, Hắc Minh Giáo và Vạn Kiếm Sơn Trang bắt đầu hành động. Những sát thủ được cử đi, quyết tâm truy sát Thiên Phong để giành lại bí kíp.

Một đêm, khi Thiên Phong đang ngồi thiền, một tiếng động lạ vang lên trong rừng. Cậu mở mắt, cảm nhận được sát khí đang đến gần.

Một nhóm sát thủ vận áo đen, bịt kín mặt, xuất hiện. Kẻ cầm đầu lên tiếng:

“Triệu Thiên Phong, giao bí kíp ra đây, ngươi có thể giữ mạng.”

Thiên Phong đứng dậy, ánh mắt kiên định:

“Nếu các ngươi muốn lấy nó, hãy bước qua xác ta trước.”

Trận chiến ngay lập tức nổ ra. Thiên Phong tận dụng những gì vừa học được từ Tề Lão, dùng những chiêu thức tinh tế để hóa giải các đòn tấn công ác liệt.

Tuy nhiên, kẻ địch quá đông, và cậu dần rơi vào thế yếu. Đúng lúc ấy, Tề Lão xuất hiện, chỉ một chiêu đã hạ gục ba tên sát thủ. Ông nói với giọng lạnh lùng:

“Các ngươi muốn chết, hãy ở lại. Còn muốn sống, hãy cút đi!”

Nhóm sát thủ kinh hãi, lập tức bỏ chạy.

Sau trận chiến, Thiên Phong nhìn Tề Lão với ánh mắt đầy kính phục:

“Võ công của tiền bối thực sự phi phàm. Nhưng tại sao ông lại chọn giúp một kẻ như ta?”

Tề Lão trầm ngâm một lúc, rồi đáp:

“Vì ngươi chính là hy vọng cuối cùng của võ lâm. Năm xưa, Vô Ảnh Thần Kiếm từng giao đấu với tổ sư của Hắc Minh Giáo. Dù chiến thắng, ông ấy cũng bị trọng thương và phải rút lui khỏi giang hồ. Nhưng trước khi qua đời, ông ấy để lại lời tiên tri rằng: ‘Sẽ có một người trẻ tuổi xuất hiện, mang theo ánh sáng xóa tan bóng tối.’ Ta tin, người đó chính là ngươi.”

Thiên Phong cảm thấy một áp lực vô hình đang đè lên vai mình, nhưng cậu không lùi bước.

Trước khi rời đi, Tề Lão để lại cho Thiên Phong một quyển sách nhỏ. Ông nói:

“Đây là phần cuối của bí kíp Thiên Phong Kiếm. Nhưng hãy nhớ, võ công không phải là tất cả. Tâm phải vững, ý phải bền. Nếu ngươi để lòng tham hoặc hận thù chi phối, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.”

Thiên Phong cúi đầu cảm tạ, hứa sẽ không làm phụ lòng Tề Lão.

Cầm quyển sách trong tay, Thiên Phong nhìn về phía chân trời. Cậu biết con đường phía trước còn đầy gian nan, nhưng lòng cậu không còn sợ hãi.

“Lăng Bạch Dương, Hắc Minh Giáo… các ngươi hãy chờ đấy. Ta sẽ không dừng lại cho đến khi giang hồ được trả lại sự công bằng.”

Với tâm thế vững vàng và kỹ năng ngày càng tiến bộ, Thiên Phong tiếp tục hành trình, bước vào một giai đoạn mới đầy thử thách nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

Bạn đang đọc Phong Hàn Cửu Thiên sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.