Chương 13: Đỉnh Thiên Phong và Cơn Lốc Đẫm Máu
Những ngày sau khi chia tay Tề Lão, Triệu Thiên Phong bước đi trên con đường đầy thử thách với hành trang là bí kíp Thiên Phong Kiếm và ý chí không gì lay chuyển. Cậu hướng về phía Đỉnh Thiên Phong, nơi được đồn đại là thử thách cuối cùng của những kẻ khao khát vươn lên đỉnh cao võ lâm.
Đỉnh Thiên Phong nằm giữa một vùng núi đá hiểm trở, được bao quanh bởi những cơn gió cuồng loạn suốt bốn mùa. Theo truyền thuyết, những ai vượt qua được thử thách ở nơi này sẽ khai phá toàn bộ tiềm năng bản thân, trở thành bất khả chiến bại.
Tuy nhiên, không ít cao thủ đã bỏ mạng tại đây vì không chịu nổi áp lực của thiên nhiên và những cạm bẫy bí mật.
Khi đến chân núi, Thiên Phong bắt gặp một bia đá cổ. Trên đó khắc dòng chữ mờ nhạt:
"Kẻ yếu lòng không được bước tiếp. Kẻ mạnh tâm hãy chuẩn bị hy sinh."
Cậu đọc xong, chỉ mỉm cười. Đôi mắt ánh lên sự quyết tâm:
“Ta không đến đây để lùi bước. Nếu phải hy sinh, ta sẽ hy sinh vì chính nghĩa.”
Ngay khi bước vào con đường dẫn lên đỉnh, Thiên Phong bị cuốn vào một cơn lốc dữ dội. Gió rít mạnh như những lưỡi dao vô hình, cắt vào da thịt cậu.
Thiên Phong vận dụng Huyền Phong Bộ, nhưng vẫn khó lòng trụ vững trước cơn cuồng phong. Cậu nhớ lại lời Tề Lão:
“Không đối đầu, hãy hòa quyện.”
Lấy lại bình tĩnh, cậu nhắm mắt, lắng nghe tiếng gió, cảm nhận nhịp điệu của nó. Từng bước chân của cậu trở nên nhẹ nhàng, hòa mình vào dòng chảy của thiên nhiên.
Sau nhiều giờ kiên trì, cậu vượt qua khu vực nguy hiểm, nhưng toàn thân đã rã rời, quần áo rách nát.
Khi gần đến đỉnh núi, Thiên Phong gặp một nhóm người lạ. Họ là những cao thủ từ các môn phái khác nhau, cũng đang thử sức tại Đỉnh Thiên Phong.
Một trong số đó, một thiếu nữ vận áo trắng, bước đến gần cậu. Giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự sắc sảo:
“Ngươi là Triệu Thiên Phong? Ngươi thực sự dám đến đây một mình sao?”
Thiên Phong gật đầu, mắt không rời khỏi thiếu nữ. Cô giới thiệu mình là Lam Tử Yên, đại đệ tử của phái Hoa Sơn.
Lam Tử Yên nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ:
“Ta nghe danh ngươi đã lâu. Nhưng hãy cẩn thận, không chỉ thiên nhiên nơi đây là kẻ thù. Những người khác cũng sẵn sàng ra tay vì mục đích riêng.”
Khi cả nhóm đến được đỉnh núi, họ phát hiện một cánh cửa đá khổng lồ khắc đầy hoa văn kỳ lạ. Trên đó là dòng chữ:
"Chỉ kẻ có tâm sáng như gương, kiếm sắc như gió mới mở được cánh cửa này."
Mỗi người lần lượt thử sức, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích. Khi đến lượt Thiên Phong, cậu rút kiếm, vận dụng tất cả sự tinh tế mà mình học được.
Cậu không tấn công trực diện mà để từng đường kiếm hòa vào gió, tạo nên một âm thanh vang vọng như tiếng nhạc.
Bất ngờ, cánh cửa rung chuyển, rồi từ từ mở ra.
Bên trong cánh cửa là một đấu trường khổng lồ. Từ trên cao, một giọng nói vang lên:
“Chúc mừng các ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng để tiến xa hơn, các ngươi phải chiến đấu với chính nỗi sợ lớn nhất của mình.”
Lập tức, một làn khói đen lan tỏa. Mỗi người trong nhóm nhìn thấy ảo ảnh về những ký ức đau khổ nhất.
Thiên Phong thấy lại cảnh cha mẹ mình bị giết, thấy chính mình nhỏ bé, bất lực trong quá khứ. Nỗi đau xưa kia ùa về, nhưng cậu cắn răng, nhắm mắt để tâm trí không bị xâm chiếm.
Cậu hét lớn:
“Ta đã thề không để quá khứ trói buộc mình! Hãy đến đây, ta không sợ ngươi!”
Lời tuyên thệ ấy khiến ảo ảnh tan biến. Thiên Phong bước lên, sẵn sàng đối mặt với thử thách tiếp theo.
Khi mọi người thoát khỏi ảo ảnh, một nhóm sát thủ từ Hắc Minh Giáo bất ngờ xuất hiện. Chúng đã mai phục từ trước, chờ thời cơ tấn công.
Lần này, Thiên Phong không còn đơn độc. Lam Tử Yên cùng các cao thủ khác sát cánh bên cậu, tạo thành một đội hình phòng thủ vững chắc.
Cuộc chiến diễn ra ác liệt. Thiên Phong sử dụng Thiên Phong Kiếm một cách điêu luyện, phối hợp nhịp nhàng với Lam Tử Yên.
Sau khi hạ gục nhóm sát thủ, Lam Tử Yên nói:
“Chúng ta không thể ở đây lâu. Phía trước còn nhiều hiểm nguy.”
Khi mặt trời lên cao, cả nhóm cuối cùng cũng đến được trung tâm của Đỉnh Thiên Phong. Tại đó, họ phát hiện một thanh kiếm cổ được cắm trên đài đá, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Một giọng nói từ hư không vang lên:
“Kẻ xứng đáng sẽ nhận được thanh kiếm này, nhưng chỉ có một người có thể mang nó đi.”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Thiên Phong. Cậu bước tới, tay chạm vào chuôi kiếm. Lưỡi kiếm rung lên, như cảm nhận được ý chí kiên cường của cậu.
Ngay lúc ấy, một tiếng sét vang rền, đất trời như muốn xé toạc. Thiên Phong cảm nhận luồng sức mạnh kỳ diệu truyền vào cơ thể mình.
Cậu nắm chắc thanh kiếm, nhìn về phía chân trời. Đây không chỉ là một vũ khí, mà còn là biểu tượng của hy vọng và trách nhiệm.
Dưới ánh sáng mặt trời, Thiên Phong cắm thanh kiếm xuống đất, thề:
“Thanh kiếm này sẽ không dùng để phục vụ tham vọng, mà sẽ trở thành ngọn đuốc soi sáng con đường chính nghĩa. Bất kể kẻ thù mạnh mẽ đến đâu, ta sẽ không khuất phục!”
Với lời thề ấy, Thiên Phong chính thức bước vào giai đoạn mới, một hành trình đầy thử thách để bảo vệ võ lâm khỏi bóng tối.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |