Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Khố

5252 chữ

Long Chiến Thần không nói gì, âm thầm truyền âm cho Thái Hư Cổ Long. Nghe được những gì hắn nói, vẻ hứng thú trên mặt thanh niên càng đậm hơn, hằn nhìn Dương Thiên cười nói:

- Tiểu tử, kẻ như ngươi giết đi thì thật đáng tiếc, có muốn trở thành thuộc hạ của ta hay không?

Dương Thiên có đôi chút bất ngờ, không nghĩ đến Thái Hư Cổ Long lại nói ra điều này. Hắn giả vờ do dự:

- Trở thành thuộc hạ của ngươi ta có lợi gì?

Thanh niên thản nhiên:

- Trước tiên không nói đến lợi ích, ít nhất ngươi sẽ giữ được mạng sống của mình.

Dương Thiên lùi ra phía sau vài bước, vẻ mặt hoảng hốt:

- Ngươi muốn giết ta?

Thanh niên khẽ lắc đầu:

- Không cần giả vờ trước mặt ta, ngươi bên ngoài sợ hãi nhưng nội tâm lại rất bình tĩnh. Nhân loại các ngươi vẫn luôn ưa thích giả dối như vậy, một kẻ cũng không đáng tin.

Đứng ở bên cạnh, Long Chiến Thần kinh ngạc hô lên:

- Thái Hư đại nhân, ngươi nói hắn thuộc Nhân Tộc? Không thể nào, khí tức trên người chính là của Long Tộc, hơn nữa chính là Liệt Thiên Đế Viêm Long bọn ta.

Thanh niên phẩy tay:

- Hắn sử dụng một bộ bí pháp rất lợi hại. Biểu hiện đúng là so với Long Tộc không có gì khác biệt. Kẻ sáng tạo ra bí pháp này rất lợi hại. Đáng tiếc, hắn quên mất một chuyện quan trọng.

Dương Thiên hứng thú hỏi:

- Là chuyện gì?

Thanh niên cười, chỉ tay vào hai con mắt của mình:

- Thái Hư Cổ Long bọn ta có Thái Hư Thần Nhãn, có thể nhìn rõ chân tướng mọi thứ. Chút bí pháp cỏn con cũng muốn qua mặt ta?

Dương Thiên đưa tay vỗ nhẹ trán:

- Ài, thất sách. Lại quên mất các ngươi còn có một trò này.

Nghe được Dương Thiên xác nhận, Long Chiến Thần phẫn nộ nói:

- Vốn ta đã có chút nghi ngờ ngươi có điểm không bình thường, không nghĩ đến thực sự là nội gián được Nhân Tộc phái đến đây. Phân thân của ta chín phần mười chính là do ngươi phá hủy. Tàn Long Sơn chỉ phong bế linh lực của Long Tộc, thảo nào khôi lỗi ta phái đi lại không diệt trừ được ngươi.

Dương Thiên bật cười:

- Ây, cũng không ngốc lắm, có thể xem là vậy đi. Phải rồi, ta cảm thấy ngươi có chút yếu hơn lần trước chúng ta gặp nhau. Nói cách khác, ngươi không phải là bản thể của Long Chiến Thần?

Lần trước mà Dương Thiên nói chính là lúc mà Long Chiến Thần giả dạng Long Chiến Thiên ra nhiệm vụ cho hắn và Long Tích Nguyệt. Tuy lúc đó Dương Thiên tu vị còn thấp, nhưng hắn vẫn phán đoán được phần nào thực lực của Long Chiến Thần, chính là Độ Kiếp Ngũ Chuyển. So với Long Chiến Thiên cũng chỉ yếu hơn một chút mà thôi. Còn tên Long Chiến Thần trước mặt, nhiều nhất chỉ đạt đến Độ Kiếp Tứ Chuyển đỉnh phong. Cho nên Dương Thiên mới đưa ra kết luận, kẻ trước mặt hắn chỉ là một phân thân.

Bất quá, Long Chiến Thần có thể tu luyện phân thân gần như đạt đến cấp độ của bản thể, có thể xem như tuyệt thế thiên tài. Nếu hắn và Long Chiến Thiên đồng lòng, Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc sẽ hùng mạnh đến mức nào? Đúng như Long Vân đã nói, sự đố kỵ thực sự rất đáng sợ, giống như một ngọn lửa cháy âm ỉ, khi bùng cháy sẽ thiêu hủy tất cả.

Long Chiến Thần không phủ nhận:

- Bản thể của ta đã cùng Long Chiến Thiên tấn công Tàn Long Sơn Mạch, lúc này hẳn là đang bị vây khốn chung với hắn tại Hỏa Long Quật.

Dương Thiên tán thưởng:

- Ngươi biết nếu dùng phân thân sẽ khiến Long Chiến Thiên nghi ngờ nên trực tiếp để bản thể cùng tham gia cuộc chiến, còn phân thân ở lại làm nội ứng giúp đỡ Thái Hư Cổ Long chiếm đoạt Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Con người ngươi tu vị không được, thế nhưng tâm cơ rất cao, ẩn nhẫn cũng thật sâu a. Ai mà biết được, ngươi tạo ra cái phân thân này, để cho tu vị nó gần như ngang bằng với bản thể cần tiêu tốn bao nhiêu thời gian và công sức. Ta đoán ngươi đã có kế hoạch phản bội từ cách đây rất lâu đi?

Long Chiến Thần cười:

- Tiểu tử, ngươi nói không sai. Ta cùng Long Chiến Thiên từ khi sinh ra thiên tư sai biệt không nhiều. Ta dốc lòng tu luyện để không thua kém hắn. Đến khi quyết đấu tranh đoạt ngôi vị tộc trưởng Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, ta và hắn cũng chỉ ngang nhau mà thôi. Thế nhưng, hắn dựa vào ưu thế huynh trưởng, đường hoàng ngồi vào vị trí tộc trưởng. Sau đó dưới tài nguyên vô tận mà gia tộc cung cấp, ta mãi mãi không cách nào theo kịp hắn nữa.

- Ngươi có biết, ta ra đời sau hắn chỉ 3 phút, nhưng chỉ 3 phút đó lại khiến ta phải đứng sau lưng hắn cả đời, trở thành cái bóng của hắn, âm thầm ở trong bóng tối thực hiện mọi mệnh lệnh mà hắn giao cho, thậm chí giả dạng làm hắn khi cần thiết. Chỉ vì 3 phút mà ta phải sống cuộc sống đó hàng vạn năm, có công bằng hay sao?

Dương Thiên lắc đầu:

- Cuộc sống này vốn không công bằng. Công bằng là do kẻ mạnh quyết định. Nếu như ngươi đủ mạnh, lời ngươi nói chính là lý lẽ, ngươi nói cái gì công bằng, cái đó chính là công bằng.

Long Chiến Thần đột nhiên cười to:

- Công bằng là do kẻ mạnh quyết định? Ha ha, câu nói này rất đúng ý ta. Ta biết nếu tiếp tục làm cái bóng của Long Chiến Thiên, cả đời này ta cũng đừng mong vượt qua hắn, đừng mong có tư cách nắm giữ công bằng. Vì vậy, ta đã âm thầm liên lạc với đám Long Tộc bên trong Tàn Long Sơn Mạch thực hiện kế hoạch này. Hiện tại ta thành công, Long Chiến Thiên chắc chắn phải chết, Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc là của ta, kể cả Long Giới, sớm muộn cũng sẽ nằm trong tay ta.

Thanh niên lúc này cũng lên tiếng:

- Tham vọng của hắn ta rất lớn. Ta ưa thích dùng những kẻ như vậy, chỉ có những kẻ có tham vọng mới dám liều mình làm tất cả mọi chuyện.

Dương Thiên gật đầu:

- Nói không sai, chỉ là loại người này sau khi hết giá trị sử dụng nhất định phải loại bỏ, bằng không không biết lúc nào hắn sẽ quay lại cắn ngươi một cái.

Vẻ mặt Long Chiến Thần thay đổi, nhìn sang Thái Hư Cổ Long. Thanh niên khẽ cười:

- Kế ly gián hạ cấp mà thôi. Ta và hắn là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, sau khi xong việc ta sẽ trở về Tiên Giới, chuyện ở Long Giới ta không có tâm sức để quản. Những lời này của ngươi sẽ không đạt được hiệu quả gì.

Dương Thiên thản nhiên:

- Chẳng qua ta đang cùng ngươi giảng đạo lý mà thôi. Quan hệ giữa các ngươi xấu cũng được, tốt cũng được, không liên quan gì đến ta.

Thanh niên tiếp tục:

- Nói nhiều như vậy, ngươi vẫn chưa cho ta câu trả lời. Ngươi có đồng ý trở thành thuộc hạ của ta hay không?

Dương Thiên phất tay, thẳng thừng từ chối:

- Ta thấy hay là thôi đi. Muốn ta trở thành thuộc hạ, ngươi còn kém nhiều lắm. Cho dù là bản thể của ngươi hiện thân, trước mặt ta vẫn như cũ không có tư cách nói những lời này.

Thanh niên lạnh lùng :

- Vậy là ngươi lựa chọn cái chết ?

Long Chiến Thần đột nhiên nói :

- Thái Hư đại nhân cẩn thận. Lần trước gặp mặt hắn ta chỉ là một tên Đại Thừa kỳ, hiện tại chính ta cũng không nhìn ra được tu vị của hắn. Kẻ này không bình thường.

Thanh niên gật đầu:

- Ngươi không nhìn ra cũng là chuyện dễ hiểu. Hắn ta đang sử dụng một loại Liễm Khí Thuật rất lợi hại, nếu không có Thái Hư Thần Nhãn ta cũng khó lòng phát hiện. Tu vị thực sự của hắn chính là Độ Kiếp Tứ Chuyển, không hề thua kém ngươi.

Long Chiến Thần mở to mắt, thể hiện sự kinh ngạc đến cực độ. Khó từ ngữ nào có thể hình dung tâm trạng của hắn lúc này. Kể từ lần gặp nhau trước đây của hai người đến nay mới có bao lâu, Dương Thiên trực tiếp từ Đại Thừa kỳ đạt đến Độ Kiếp Tứ Chuyển, cái này không hợp với lẽ thường a. Không đúng, phải nói là không hợp với quy tắc của thế giới này. Hắn có thể chắc chắn, cho dù là tại Tiên Giới cũng không có kẻ nào có thể tu luyện với tốc độ khủng bố như vậy.

Thanh niên biết Long Chiến Thần đang suy nghĩ điều gì:

- Đừng nghĩ những chuyện vẩn vơ, ai nói rằng hắn chỉ trong một thời gian ngắn liền đột phá nhiều cảnh giới như vậy? Có rất nhiều lý do, có thể khi đó tu vị của hắn đã là Độ Kiếp Tứ Chuyển, chẳng qua Liễm Khí Thuật quá cao siêu nên các ngươi không nhìn ra được. Hoặc cũng có thể tu vị của hắn bị phong ấn, gần đây mới được giải khai. Mặc kệ vì lý do gì, tu vị hiện tại của hắn chắc chắn chỉ có Độ Kiếp Tứ Chuyển. Theo như ngươi nói, kẻ này quả thực rất nguy hiểm. Nếu hắn đã không chịu quy phục, vậy thì cứ trực tiếp giết chết, tránh để lại hậu họa.

Dương Thiên nhếch môi khinh thường:

- Muốn giết ta? Các ngươi làm được sao?

Thanh niên không mặn không nhạt đáp:

- Đến Liệt Thiên Đế Viêm Long lão tổ Độ Kiếp Lục Chuyển còn bại trong tay ta. Thật không biết một tên Độ Kiếp Tứ Chuyển như ngươi dựa vào cái gì để tự tin như vậy.

Dương Thiên gật đầu:

- Độ Kiếp Lục Chuyển quả thật rất lợi hại. Bất quá, ngươi có dám nói chỉ một mình người liền đánh bại Liệt Thiên Đế Viêm Long lão tổ cùng hàng chục tu sĩ Độ Kiếp kỳ khác hay không. Đừng cho rằng ta không nhìn ra, bọn hắn đã sớm bị ngươi dùng một thủ đoạn nào đó đưa Thái Hư Lực vào cơ thể khiến cho cực độ suy yếu.

Vẻ mặt thanh niên có đôi chút thay đổi:

- Nhận biết được Thái Hư Lực, cộng thêm tốc độ tăng tiến tu vị khủng bố kia, ngươi hẳn cũng giống như ta, là phân hồn của một vị đại năng nào đó trên Tiên Giới?

Dương Thiên cười nhẹ:

- Nói ra sợ hù chết ngươi.

Thanh niên tỏ vẻ khinh thường:

- Thái Hư Cổ Long ta còn chưa từng biết chữ “sợ” viết như thế nào.

- Ồ, vậy ngươi đã từng nghe qua cái tên Dương Thiên?

Thái Hư Cổ Long cau mày suy nghĩ rồi lắc đầu:

- Chưa từng nghe qua.

Dương Thiên không giấu vẻ thất vọng:

- Mới trôi qua có mấy trăm năm mà thôi, lẽ nào danh tiếng của ta lại kém như vậy. Đúng rồi, tại Tiên Giới ta còn được gọi bằng một cái danh hiệu khác, hình như gọi là Trảm Tiên. Ừm, chính là nó, đây là danh hiệu những lão già kia đặt cho ta. Cũng không vì lý do gì đặc biệt, trước kia có lỡ tay chém giết kha khá Bán Tiên nên mới được gọi như vậy.

Khi Dương Thiên nhìn lại, thanh niên hai mắt trợn lên, vẻ mặt tái nhợt, thân hình run rẩy. Long Chiến Thần thì đang đứng ngay bên cạnh, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Giọng nói của thanh niên đứt quảng:

- Trảm…Tiên…Tiên…Đế.

Dương Thiên tỏ vẻ vui mừng:

- Ồ, ngươi đã nhớ ra rồi sao? Ta biết mà, danh tiếng trước kia của ta rất lớn, còn chưa đến một ngàn năm, sao có thể dễ dàng rơi vào quên lãng như vậy được.

Tại Tiên Giới, Tiên Đế là một loại phong hào. Thánh Thể Thánh Giả, Hoàn Vũ Chân Quân, Bán Tiên Tiên Đế. Tất nhiên, phong hào này là do những tên Bán Tiên hàng đầu tự sướng với nhau mà thôi. Dù sao tại Tiên Giới, số kẻ từng nhìn thấy Chân Tiên thực sự không quá 20 người. Chân Tiên rất ít khi xuất hiện, Bán Tiên bọn hắn tự nhận mình là Tiên Đế cũng chẳng có ai dám phản đối.

Tiên Giới cũng có dân bản địa, bọn hắn khi mới sinh ra cũng không khác gì tu sĩ ở hạ vị diện. Chẳng qua là dựa vào linh khí nồng đậm, tài nguyên phong phú nên mới phát triển nhanh hơn mà thôi. Tu Chân Lộ không có đường tắt, những cảnh giới kia ai cũng phải trải qua. Tại Tiên Giới, chỉ khi đạt đến Thánh Thể mới có phong hào, được đặt danh hiệu riêng, dùng Thánh Ấn tiếp thu sức mạnh của những kẻ sùng bái mình. Đám người kia gọi đó là tín ngưỡng lực, thực ra là dùng Thánh Ấn như một vật trung gian, hấp thu linh lực từ những người khác để tu luyện mà thôi.

Danh hiệu đi kèm với phong hào tùy thuộc vào từng người khác nhau, đó có thể là do binh khí hắn sử dụng, một chiến tích lẫy lừng trong quá khứ, một loại linh lực đặc biệt hắn tu luyện hoặc một loại thần thông có một không hai. Danh hiệu Trảm Tiên của Dương Thiên là do hắn đã chém giết vài vị Bán Tiên khác mà có được. Đạt đến cấp độ đó, ai lại không có sẵn vài thần thông, bí pháp bảo mệnh. Có thể chém giết lẫn nhau trừ phi thực lực cách biệt rất lớn hoặc dùng một thủ đoạn gì đó như trận pháp, nhờ viện trợ…

Dương Thiên thuộc về loại đầu tiên, dựa vào sức mạnh áp đảo, trực tiếp đem vài vị Bán Tiên chém giết, nhận lấy danh hiệu Trảm Tiên, gọi là Trảm Tiên Tiên Đế. Danh xưng này càng nổi hơn nữa sau trận chiến mà hắn một mình độc chiến với chín vị Bán Tiên khác. Đây được xem là một trong những trận chiến lớn nhất trong lịch sử Thập Đại Tiên Giới. Kết quả trận chiến càng thêm dọa người, bốn tên chết trận, năm tên trọng thương còn để Trảm Tiên Tiên Đế mang theo thương thế trốn thoát. Bất quá, thương thế của hắn quá nặng, mọi người đều cho rằng hắn chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Đây là tất những gì Thái Hư Cổ Long nghe được từ các vị tiền bối trong tộc. Hắn tuy ở trong tộc cũng có chút danh khí, thế nhưng so với những cường giả đỉnh cấp kia thì không tính là gì. Nếu trước mặt đúng là phân thân của đại nhân vật trong truyền thuyết kia, hắn còn không đủ cho người ta nhét kẻ răng.

Bất quá, Thái Hư Cổ Long tu luyện đến cảnh giới này, tâm tư tất nhiên không bình thường. Hắn rất nhanh trấn tĩnh lại, dùng giọng điệu dò hỏi:

- Ngươi tự nhận mình phân thân của Trảm Tiên Tiên Đế, không biết có bằng chứng gì hay không.

Dương Thiên nhún vai:

- Không cần bằng chứng, bởi vì bản thân ta chính là bằng chứng.

Trận pháp mở ra, chuôi của Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm từ bến trong dần xuất hiện, mang theo uy thế hủy diệt tất cả bao trùm lên những người có mặt ở đây. Thanh niên cảm thấy cổ họng mặn đắng, lẽ nào đây chính là Diệt Thế Kiếm trong truyền thuyết? Cho dù trước mặt không phải bản thể, thế nhưng hình dạng và uy áp hủy diệt có phần tương tự với những thứ được ghi lại bên trong điển tịch.

- Long Chiến Thần, ngươi tự lo cho tốt, bản tọa đi trước.

Thanh niên nói xong câu đó liền trực tiếp xé ra một vết nứt hư không để bỏ chạy, hắn không muốn ở lại đây dù lại một giây phút nào nữa.

- Mẹ nó, đến một cái trung cấp vị diện lại gặp phải tên sát tinh này. Ta thực sự có một loại xúc động muốn tự sát a.

Nhìn Thái Hư Cổ Long cụp đuôi bỏ chạy, không chỉ Long Chiến Thần, đến Dương Thiên cũng nghệch mặt ra. Vẫn biết danh khí cũng mình rất lớn, không ngờ trực tiếp hù tên kia chạy mất dép. Tình huống này có chút ngoài dự tính, bất quá hoàn hảo, chuyện này rất có lợi đối với Dương Thiên.

Thái Hư Cổ Long tu vị là Độ Kiếp Lục Chuyện, cộng thêm bản thể Thần Thú, sở hữu bí pháp thần thông thượng thừa, nếu như phải đánh một trận Dương Thiên cũng sẽ không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt. Hiện tại nó đã bỏ chạy, chỉ để lại phân thân của Long Chiến Thần là Độ Kiếp Tứ Chuyển đỉnh phong, vậy thì dễ xử rồi. Dương Thiên quay sang Long Chiến Thần, cười mà như không cười:

- Hiện tại ngươi muốn đầu hàng vẫn còn kịp. Nể mặt Tích Nguyệt ta có thể tạm thời không giết ngươi.

Long Chiến Thần lạnh lùng đáp:

- Đừng nghĩ ta giống với tên Thái Hư Cổ Long đó. Cái gì mà Thần Thú đến từ Tiên Giới, chỉ là một tên chết nhát mà thôi. Ta mặc kệ trước kia ngươi có bao nhiêu uy phong, hiện tại cũng chỉ có tu vị Độ Kiếp Tứ Chuyển, còn chưa đủ để khiến Long Chiến Thần ta phải sợ hãi.

Dương Thiên khẽ lắc đầu:

- Thân lừa ưa nặng, vốn định bắt ngươi trở về giao cho Tích Nguyệt xử trí. Ngươi đã chọn con đường chết, vậy cũng đừng trách ta tuyệt tình.

Nắm lấy chuôi Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, Dương Thiên mạnh mẽ rút ra. Một tia kiếm khí màu đen mạnh mẽ chém xuống đầu Long Chiến Thần. Đối với nhân vật mà Thái Hư Cổ Long cũng phải sợ hãi, Long Chiến Thần tuyệt nhiên không có ý xem thường. Hắn đã từng chứng kiến trận chiến giữa Dương Thiên và Long Chính Dũng, hỏa cầu khủng bố kia vẫn còn khắc ghi trong trí nhớ của hắn. Bất quá, sau khi phân tích, Long Chiến Thần cùng Long Chiến Thiên đều cho rằng, muốn sử dụng một đại chiêu như vậy cần có thời gian tích tụ linh lực rất dài. Vì vậy, muốn chiến thằng Dương Thiên chỉ có một cách, đó là tốc chiến tốc thắng. Trực tiếp sử dụng thần thông mạnh mẽ nhất tiêu diệt Dương Thiên chỉ trong một đòn.

Kiếm khí màu đen còn chưa chém đến, thân hình Long Chiến Thần đã trở nên mờ ảo, sau đó biến thành một trăm người. Khí tức của mỗi người chỉ có Độ Kiếp Nhất Chuyển, thế nhưng tất cả đều y hệt nhau, không nhìn ra được đâu là phân thân, đâu là bản thể. Dương Thiên nhíu mày, hắn cũng không nhìn ra được thực hư của một chiêu này. Long Chiến Thần quả nhiên thú vị, có thứ đáng để hắn chú ý.

Kiếm khí màu đen lướt qua, nhẹ nhàng liền đem gần hai mươi tên Long Chiến Thần chém thành cặn bả rồi bay thẳng đến khoảng không vô định biến mất. Đám Long Chiến Thần còn lại cả người bắt đầu rực cháy. Tất cả đều là Liệt Thiên Đế Viêm Hỏa, hơn nữa còn là Liệt Thiên Đế Viêm Hỏa nguyên thủy nhất, uy năng khó có thể hình dung.

Tám mươi tên Long Chiến Thần còn lại được bao phủ bởi Liệt Thiên Đế Viêm Hỏa bắt đầu di chuyển theo một quỹ tích kỳ dị, hình thành một đồ án trận pháp khổng lồ lao đến chỗ Dương Thiên.

Từ bên trong trận pháp kia, một cái long thủ mang theo hỏa diễm khủng bố dần chui ra. Có thể thấy rõ từng cái long lân rực lửa bên trên long thủ kia. Nó vừa hiện ra, không gian lập tức bị thiêu đốt thành một mảng đen kịt. Long thủ giống như thao túng không gian, từng đợt Không Gian Lực từ bên trong vết nứt tràn ra, hình thành từng cái long giác màu đen nhọn hoắc.

Dương Thiên chợt cười:

- Đây là một chiêu mạnh nhất của ngươi? Bàn về uy lực cũng không tệ, lại còn mượn nhờ được một chút Không Gian Lực. Đáng tiếc, trong mắt ta nó chính là phế chiêu. Một chiêu thức tự tổn hại bản thân như vậy, có mạnh hơn nữa thì có ý nghĩa gì.

Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm trên tay Dương Thiên dần tán đi, hắn điểm nhẹ lên bầu trời một chỉ. Thiên không vốn chỉ còn lại một màu đen bất ngờ xuất hiện một vòng xoáy cực lớn. Tiếp theo đó, từng đợt sóng linh lực cực kỳ sắc bén phóng ra, lần lượt đem long giác cùng long lân cắt đứt. Long Thủ vốn rất đáng sợ lúc này liền trở nên sơ xác, tựa như một con mèo bị vặt trụi lông, kể cả khí thế lẫn uy lực đều suy giảm nghiêm trọng.

Vẫn chưa hết, một thanh cự kiếm khổng lồ nhìn không rõ hình dạng dần hiện ra. Bay quanh thân nó là vô số những văn tự màu vàng kim. Cự kiếm vừa hiện, còn chưa kịp chém xuống thì long thủ đã bị kiếm khí do nó phát ra cắt thành từng mảnh vụn, giống như những đốm lửa rơi rụng khắp nơi.

Cự kiếm đến nhanh đi cũng nhanh, trong chớp mắt liền không còn thấy đâu nữa. Dương Thiên đưa tay lên ngực, ho khan vài tiếng, cố gắng ổn định linh lực đang hỗn loạn trong cơ thể. Hắn đã bỏ đi Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, sử dụng Kiếm thứ 3 với uy lực nhỏ nhất, không ngờ vẫn khiến thân thể phải gánh chịu áp lực không nhỏ. May mắn, Dương Thiên kịp đem nó tán đi, bằng không tu vị hắn rất có thể sẽ suy giảm. Hiện tại linh lực tuy có chút hỗn loạn, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một lát liền khôi phục lại, không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Đây cũng không phải là do Dương Thiên phải vận dụng đến Kiếm thứ 3 mới thắng được Long Chiến Thần. Hắn chỉ muốn biết một cách chính xác xem tu vị phải đạt đến mức nào mới có thể thi triển được Kiếm thứ 3. Dựa theo mức độ hiện tại, muốn dùng một Kiếm thứ 3 toàn lực có sử dụng Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, đoán chừng cần đến Độ Kiếp Lục Chuyển. Cái này so với dự đoán ban đầu là Độ Kiếp Thất Chuyển của hắn đã hạ thấp khá nhiều, nói chung là một tin tức tốt. Dương Thiên tự tin rằng, chỉ cần hắn sử dụng được Kiếm thứ 3, toàn bộ Linh Giới sẽ không có ai là đối thủ của hắn. Đến khi đó, tất cả những kẻ đã bức tử Tử Hà, một kẻ cũng đừng mong sống sót.

Nhìn xuống bên dưới, Long Chiến Thần đang nằm trên vũng máu. Trên người hắn lúc này là vô số vết chém ngang dọc khác nhau cùng những chỗ giống như tấm gương vỡ bị nứt ra. Vết chém là do kiếm khí của Dương Thiên gây ra, còn những vết nứt kia là do cưỡng chế sử dụng Không Gian Lực tạo thành. Chính vì điểm này, Dương Thiên đã nói đây là phế chiêu, tự tổn hại bản thân người sử dụng. Cho dù Dương Thiên không ra tay, sau khi kết thúc, Long Chiến Thần cũng sẽ bị Không Gian Lực giày xé, chịu đủ loại đau đớn, tổn thương nghiêm trọng, tu vị giảm mạnh.

]

Điều khiến Dương Thiên có đôi chút bất ngờ là Long Chiến Thần vừa ra tay đã sử dụng đến một thần thông mạnh mẽ như vậy, hắn xem như cũng là một kẻ hành sự dứt khoát. Nhìn thấy Thái Hư Cổ Long bỏ chạy, Long Chiến Thần liền hiểu Dương Thiên không phải đối thủ thông thường mà hắn từng gặp trước đây, chỉ có dùng đến một chiêu mạnh nhất mới mong cầu sinh. Đáng tiếc, kết quả cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.

Nhìn tình trạng của Long Chiến Thần hiện tại, cho dù Dương Thiên không tiếp tục ra tay, hắn sớm muộn cũng sẽ mất mạng. Nghĩ đến Long Tích Nguyệt, Dương Thiên quyết định tạm thời không thể để nàng biết những âm mưu này. Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc hầu như đã bị diệt, tất cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ đều đã bỏ mạng, chuyện này đối với nàng đã là một cú sốc rất lớn. Nếu biết Long Chiến Thần chính là kẻ phản bội, Dương Thiên e rằng Long Tích Nguyệt nhất định sẽ khống chấp nhận được sự thật này.

Dùng một ngọn lửa đem Long Chiến Thần thiêu thành tro bụi, Dương Thiên bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Hắn có đôi chút tò mò, bảo vật mà Thái Hư Cổ Long nhắm vào rốt cuộc là thứ gì. Đó có thể là Khốn Long Tiên, cũng có thể là một thứ gì đó mà Long Chiến Thiên âm thầm cất giấu. Mặc kệ là thứ gì, nói không chừng đối với Dương Thiên sẽ có tác dụng.

Tìm kiếm một hồi lâu vẫn không phát hiện thứ gì đặc biệt, Dương Thiên có chút tiếc nuối, xem ra tên Thái Hư Cổ Long kia đã sớm đoạt được nó. Đang định rời đi, Dương Thiên chợt phát hiện một đống đổ nát đang nằm cách chỗ hắn đứng không xa. Khi nãy thần thức của hắn kiểm tra không phát hiện điều gì đặc biệt nên đã trực tiếp bỏ qua. Hiện tại nhìn lại, trải qua mấy trận chiến giữa tu sĩ Độ Kiếp kỳ, đến không gian đều tan vỡ, trung tâm Liệt Thiên Đế Thiên Long Tộc biến thành một cái vực sâu, vậy mà đống đổ nát kia vẫn như cũ không bị chấn thành cặn bả, bên trong chắc chắn có chứa một thứ gì đó đặc biệt.

Bước lại gần đống đổ nát, Dương Thiên cẩn thận dùng tay từ từ dọn dẹp từng thứ một. Lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, một viên ngọc châu màu đỏ hiện ra trong mắt Dương Thiên. Viên ngọc châu này phát ra một loại lực lượng đặc biệt, vừa ngăn cản thần thức dò xét, vừa tạo ra một màn chắn vô hình, ngăn cản người khác lại gần.

Dương Thiên đưa tay về phía trước muốn bắt lấy, lực lượng kia lập tức phản chấn đẩy tay của hắn ra. Dương Thiên tiếp tục dùng lực, đến một mức độ ngọc châu không thể phản lại được nữa thì nó liền bay vút đi. Dương Thiên khẽ lắc đầu:

- Rốt cuộc là kẻ dở hơi nào đã nghĩ ra cơ chế tự vệ này, loại cơ chế như vậy cùng lắm chỉ ngăn chặn được vài tên đạo tặc mới vào nghề mà thôi.

Tốc độ của ngọc châu rất nhanh, hơn nữa còn phảng phất ẩn chứa Không Gian Lực, muốn ẩn vào trong không gian để bỏ chạy. Dương Thiên thản nhiên phất tay, một đám khí màu đen từ giữa không trung hiện ra, đem ngọc châu bao phủ vào bên trong.

Thôn Phệ Lực mạnh mẽ hấp thu, nhanh chóng đem lực lượng kỳ dị đang bao bọc bên ngoài ngọc châu cắn nuốt. Không đến vài phút sau, toàn bộ lực lượng bảo vệ ngọc châu liền biết mất không còn chút nào. Dương Thiên xòe tay ra, ngọc châu nhẹ nhàng rơi xuống trên tay hắn:

- Không tệ, xét về sức công phá, Thôn Phệ Lực chỉ ở tầm trung, thế nhưng dùng để khắc chế các loại lực lượng đặc thù quả thực rất tốt. Sau này ta có làm đạo tặc cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Cầm ngọc châu trên tay, Dương Thiên cẩn thận kiểm tra. Chắc chắn không có nguy hiểm gì, thần thức của Dương Thiên lập tức bao bọc lấy nó, dũng mãnh tiến vào bên trong. Một không gian rất lớn mở ra trước mắt Dương Thiên, đây là một lâu đài khổng lồ. Chậm rãi đi vào bên trong, Dương Thiên nhìn thấy từng căn phòng có trận pháp cùng Long Văn bảo vệ, trên mỗi căn phòng đều có gắn biển giới thiệu, theo thứ tự là: Linh Thảo Các, Đan Các, Binh Khí Các, Tàng Thư Các, Tàng Bảo Các, Linh Thú Các…

Mỗi danh tự đã nói lên rất rõ thứ được cất giữ bên trong. Không cần phải suy đoán nữa, ngọc châu này chắc chắn là bảo khố của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Đây là một Không Gian Động Thiên có phẩm chất rất cao, nồng độ linh khí tốt, không gian lại ổn định. Chỉ riêng giá trị của cái Không Gian Động Thiên này đã rất khó ước đoán.

Dương Thiên bỏ qua những nơi khác, trực tiếp tiến vào Linh Thảo Các. Đem toàn bộ cấm chế cùng trận pháp xóa bỏ, hiện ra trước mắt hắn là vô số linh thảo thuộc với đủ đẳng cấp khác nhau, nhưng không có bất kỳ loại nào tháp hơn lục phẩm. Theo tu vị Dương Thiên dần khôi phục, linh thảo có tác dụng với hắn đều có yêu cầu rất cao, bát phẩm trở lên mới có tác dụng rõ rệt.

Bát phẩm linh thảo chuyên dùng để luyện chế đan dược cho Độ Kiếp kỳ, mức độ trân quý có thể nghĩ. Dương Thiên bỏ ra gần một giờ đồng hồ cũng chỉ tìm ra được 8 loại. Đừng (Phát hiện vật phẩm LỤM ) xem thường 8 loại này, mỗi một loại đều là linh thảo đỉnh cấp, cực kỳ khó tìm. Liệt Thiên Đế Viêm Long thu thập được chừng này đã là rất lợi hại.

Thu hồi 8 loại linh thảo vào trong người, Dương Thiên liền hướng đến phòng tiếp theo, Đan Các. So với Linh Thảo Các, nơi này khiến hắn càng thêm mong chờ hơn một ít.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật biso000
Lượt thích 9
Lượt đọc 609

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.