Tung Nguyên sơn mạch
Trương Thiên Nguyên đứng xem các đệ tử trong gia tộc tranh tài khoảng một canh giờ, thì rời đi diễn võ trường, đi thẳng tới đại môn của gia tộc. Hơn một khắc sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài trạch viện Trương gia, thi triển Lăng Không Bộ di chuyển đến Tung Nguyên sơn mạch.
Tung Nguyên sơn mạch là một toà sơn mạch nằm ở phía Bắc của Linh Cổ thành, cách Linh Cổ thành hơn ba trăm dặm. Đây là một toà sơn mạch có diện tích lớn nhất ở Nguyên Huyền quốc, bên trong tồn tại rất nhiều chủng loại huyền thú, thảo dược,…cũng có bí cảnh do các cường giả để lại, cơ duyên chờ đợi võ giả đến khám phá.
Nhưng nguy hiểm ở đây là rất ngày, mỗi ngày đều có võ giả qua đời. Cũng nhiều nguyên nhân khiến cho võ giả qua đời, bị yêu thú giết hại, trở thành con mồi của các võ giả ác tính….Có nhiều dong binh đoàn hoạt động ở trong sơn mạch này, vì nơi đây có nhiều thảo dược hiếm, khoáng vật quý,…
Trương Thiên Nguyên nhìn khu rừng cây trước mặt, hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên, sau đó đi vào trong khu rừng trước mặt. Sau khi hắn tiến sâu vào bên trong sơn mạch, cẩn thận di chuyển, trong đây tồn tại nhiều nguy hiểm đang chờ đợi tại phía trước.
Vòng ngoài sơn mạch ít huyền thú hoạt động và thảo dược, thảo dược quý cũng có nhưng đa số đều được cường đại huyền thú bảo vệ.
Càng đi sâu vào trong sơn mạch, huyền thú xuất hiện ngày càng nhiều, thậm chí hắn còn gặp được một chỉ nhị giai huyền thú khá hung bạo. Hắn một mình chiến đấu với nó, khi chân khí trong cơ thể không còn lại bao nhiêu thì hắn mới tiêu diệt được chỉ huyền thú đó.
“Kỹ năng chiến đấu của mình vẫn còn yếu lắm, cần phải trau dồi thêm kỹ năng. Có lẽ sau khi rời khỏi Tung Nguyên sơn mạch, mình sẽ tới Tàng Kinh Các của gia tộc lựa chọn huyền kỹ để tu luyện.” Trương Thiên Nguyên nhìn thi thể của con huyền thú Cường Bạo Lang ở trước mặt, trong lòng lập tức chìm vào suy nghĩ, qua một lúc sau hắn mới thu hồi thi thể của nó vào trong một cái túi, rồi tìm nơi chữa thương.
&&&
“Rống.”
Trương Thiên Nguyên đi chưa được một tiếng đồng hồ, đã bị chặn lại bởi một con huyền thú, hơn nữa còn là một chỉ huyền thú Cương Hổ Vằn đang phát cuồng.
Ở cùng cấp bậc, tự thân lực lượng và phòng ngự của huyền thú mạnh hơn nhân tộc võ giả. Nếu võ giả không có đủ thực lực để bảo vệ bản thân, chờ đợi ở con đường phía trước chính là tử vong. Trong Tung Nguyên sơn mạch đã có rất nhiều võ giả mất mạng, có thể chết trong tay cường đại huyền thú, hoặc đồng loại võ giả, bí cảnh cổ quái…
Nhưng vẫn có nhiều người đổ xô vào bên trong Tung Nguyên sơn mạch, chỉ vì nơi đây là nơi giúp họ kiếm thêm thu nhập bằng việc liệp sát huyền thú, hay ngắt thảo dược. Nếu vận may tốt, thậm chí có thể đổi đời từ cơ duyên mình bắt được ở trong đây.
Nhìn chỉ huyền thú Cương Hổ Vằn đang phát cuồng ở phía trước, Trương Thiên Nguyên chỉ còn cách chạy trốn thôi. Vì bây giờ hắn không có đủ sức để đối kháng, đó Huyền lực trong cơ thể hắn không còn lại nhiều.
Vì vậy hắn nhanh chân bỏ chạy, Cương Hổ Vằn thấy nhân loại võ giả trước mặt chạy trốn, rống lên vài tiếng rồi đuổi theo.
Cơn đau đột nhiên ập đến khiến Cương Hổ Vằn sững lại, không dám đuổi theo Trương Thiên Nguyên nữa. Ánh mắt nó lúc này nhìn về phía trước, mang theo sự cầu xin, cầu xin sự thương xót của con người trước mặt.
Trương Thiên Nguyên đứng im một chỗ quan sát toàn thân Cương Hổ Vằn một lúc, cuối cùng tìm ra được nguyên nhân vì sao nó lại phát cuồng. Hoá ra trên lưng của nó có một vật, tựa như khúc xương đâm vào cơ thể nó.
“Được rồi, ta hiểu ý ngươi rồi. Ngươi muốn ta rút nó ra phải không?” Im lặng một lúc, cuối cùng Trương Thiên Nguyên cất tiếng nói.
Cương Hổ Vằn lịm đi, nó nhanh chóng nằm phục xuống đất. Trương Thiên Nguyên nhanh chân đi đến phía trước khúc xương, dùng một lực khá mạnh nhổ lên khúc xương thú đó, Cương Hổ Vằn lại kêu lên một tiếng vì đau nhưng tiếng kêu của nó có vẻ giảm âm lượng.
Trương Thiên Nguyên biết tình hình của nó không ổn, bèn lấy ra một lọ chữa thương đan dược từ trong túi đồ của mình, biến một viên đan dược màu vàng thành bột mịn rồi xoa vào vết thương trên lưng nó.
Không hổ danh là tiên đan của tu sĩ, hiệu quả rất tốt, vết thương của nó nhanh chóng phục hồi mà không để lại một chút sẹo nào. Trương Thiên Nguyên đánh giá vết thương trên lưng nó một lúc, trong lòng thở dài một tiếng, rồi lấy ra một loại chữa thương khác cho chỉ huyền thú Cương Hổ Vằn này dùng.
Qua một thời gian ngắn, cuối cùng Cương Hổ Vằn đứng lên, nó rống lên một tiếng tỏ vẻ thị uy rồi nhìn Trương Thiên Nguyên với ánh mắt như hoà.
“Ngươi có biết ở gần đây có sơn động vô danh nào không? Ta muốn khôi phục huyền lực trong cơ thể.”
Cương Hổ Vằn nghe Trương Thiên Nguyên nói xong, liền rống lên một tiếng rồi xoay người tiến sâu vào trong Tung Nguyên sơn mạch. Linh trí của nó mặc dù không cao, nhưng nó lại hiểu lời nói của nhân loại trước mặt, thấy tên nhân loại võ giả này đã vất vả chữa thương cho mình, mà huyền lực trong cơ thể không còn nhiều, vì vậy nó dẫn ân nhân nó trở về hang động nó đang trú ẩn.
Một người một thú cùng nhau đi về phía trước, song phương đều giữ khoảng cách nhất định. Khoảng nửa tiếng sau, Cương Hổ Vằn dẫn Trương Thiên Nguyên đi tới bên ngoài một cửa hang, Trương Thiên Nguyên đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lúc rồi tiến vào trong sơn động.
Trước khi bế quan, Trương Thiên Nguyên lấy ra một phần thịt từ thi thể con huyền thú Cuồng Bạo Lang, rồi nhóm lửa nướng thịt. Nướng thịt xong, chính mình ăn một phần rồi chia cho Cương Hổ Vằn một phần.
“Ngươi ăn đi, chắc ngươi đã đói rồi hả? Ăn xong, ta còn phải tu luyện nữa, tạm thời ta mượn nơi ở của ngươi một lúc vậy.” Trương Thiên Nguyên đặt khúc thịt nướng phía trước mặt Cương Hổ Vằn, rồi nhìn nó nói.
Cương Hổ Vằn cúi thấp đầu xuống rồi ngoạm lấy khúc thịt thơm lừng vào miệng, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Ăn xong nó nằm phục xuống đất, canh gác cho Trương Thiên Nguyên bế quan tu luyện.
Đăng bởi | zhangchengdu120 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |