Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần bí thiếu nữ

Tiểu thuyết gốc · 1286 chữ

Sau khi Trương Thiên Nguyên khôi phục huyền lực trong cơ thể mình, ổn định huyền lực một lúc rồi lấy ra một quyển sách, sau đó tiến hành đọc nó.

Hắn ngồi nghiên cứu quyển sách một lúc lâu rồi mới đi ra bên ngoài sơn động, đi tìm huyền thú thích hợp để nâng cao kỹ năng chiến đấu.

Không lâu sau, hắn lao vào chiến đấu với một con Phong Nguyên Lang. Phong Nguyên Lang là một loài huyền thú có tốc độ linh hoạt, bình thường chúng sinh sống theo bầy đàn, nhưng cũng có Phong Nguyên Lang hoạt động riêng lẻ ở trong Tung Nguyên sơn mạch sau khi tách ra khỏi bầy đàn của mình.

“Hỏa Viêm Chưởng.” Trương Thiên Nguyên đánh ra một đòn tấn công hệ hỏa về phía Phong Nguyên Lang.

Quyền chưởng của Trương Thiên Nguyên đánh trượt vào cơ thể của Phong Nguyên Lang, vì nó nhanh chóng né tránh được đòn tấn công này.

“Lăng Không Kiếm Vũ.” Sau khi Trương Thiên Nguyên tấn công thất bại, không từ bỏ ý định, lần này hắn thi triển ra một loại huyền kỹ khác.

Một thanh hư ảo kiếm xuất hiện ở trước mặt Trương Thiên Nguyên, kiếm khí được phóng thích ra ngoài, vô số trường kiếm dài bay về phía Phong Nguyên Lang với một tốc độ rất nhanh.

Phong Nguyên Lang cấp tốc né tránh nhưng không được, cơ thể nó xuất hiện vết thương, hiển nhiên bị thương rồi.

Trương Thiên Nguyên tạm thời hài lòng, nhưng trong lòng thì thở dài một tiếng vì kỹ năng chiến đấu của mình vẫn còn yếu. Hắn đi tới trước mặt chỉ huyền thú Phong Nguyên Lang kia, chữa trị vết thương bên ngoài của nó xong rồi rời đi.

&&&

Một canh giờ sau, lúc này Trương Thiên Nguyên đang nghỉ ngơi ở bên cạnh một dòng suối, thỉnh thoảng đảo mắt ngắm nhìn thiên nhiên trong lành. Không lâu sau, hắn quay trở về hang động của Cương Hổ Vằn.

Nhưng đi chưa được bao lâu, cảm giác nguy hiểm đang ập đến từ đằng sau hắn, khiến Trương Thiên Nguyên bất giác giật mình, vội vã thi triển “Lăng Không Bộ” né tránh đòn tấn công bất ngờ từ huyền thú bí ẩn.

Trương Thiên Nguyên rất nhanh biết lai lịch chỉ huyền thú đã tấn công hắn. Đó là một con Huyết Cuồng Lang-tam giai huyền thú, tương đương với nhân tộc võ giả Nguyên Sư cảnh.

Nhìn ánh mắt sắc bén của nó đang nhìn hắn chằm chằm, trong lòng Trương Thiên Nguyên biết chỉ huyền thú này đang đói, tự trách bản thân không chú ý quan sát khiến mình gặp nguy hiểm.

Phải biết trong sơn mạch Tung Nguyên này, tồn tại vô số huyền thú cường đại mà nhân loại võ giả không thể ngờ tới, cường đại đến mức có thể diệt được Uẩn Hồn cảnh cường giả chỉ trong một thời gian ngắn. Nhân loại võ giả có thực lực yếu kém, rất khó thậm nhập vào tận cùng sơn mạch Tung Nguyên, có thể làm cho vô số người tu luyện vẫn lạc.

“Do mình chủ quan, lơ là cảnh giác, nên mới thu hút sự chú ý của Huyết Cuồng Lang.” Trương Thiên Nguyên nói thầm trong lòng, đồng thời nghĩ phương án tấn công Huyết Cuồng Lang.

“Ngao…”

Huyết Cuồng Lang thấy tên “võ giả yếu đuối” ở trước mặt không phản ứng, hú lên một tiếng dài, rồi lao đến chỗ Trương Thiên Nguyên với một tốc độ chóng mặt.

“Địa Liệt.” Trương Thiên Nguyên dùng sức giẫm chân xuống đất, thi triển thổ hệ huyền kỹ ngăn chặn tốc độ di chuyển của Huyết Cuồng Lang.

Dù tốc độ của nó bị cản trở, nhưng nó vẫn chân cắn một nhát lên bả vai trái của Trương Thiên Nguyên.

“Liệt Thiêu Cầu.” Trương Thiên Nguyên thấy bả vai trái của mình bị thương sau đòn tấn công của Huyết Cuồng Lang, tụ tập hỏa huyền lực trong cơ thể ở lòng bàn tay phải, rồi ném ba đến bốn hỏa cầu lớn về phía Huyết Cuồng Lang.

Sau đó Trương Thiên Nguyên tiếp tục thi triển “Lăng Không Bộ”, kết hợp với Trảm Vân Kiếm Quyết tấn công dồn dập Huyết Cuồng Lang.

Dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của Trương Thiên Nguyên, Huyết Cuồng Lang toan bỏ chạy, nhưng Trương Thiên Nguyên đã nhanh chóng chém chết Huyết Cuồng Lang bằng “Cự Linh Trảm”.

Không lâu sau, Trương Thiên Nguyên lạnh lùng nhìn thi thể của Huyết Cuồng Lang ở trên mặt đất, thu lấy yêu hạch của nó rồi cất thi thể nó vào trong túi đồ của mình. Vận công chữa thương, bôi thuốc chữa thương lên bả vai trái rồi lấy ra một tấm vải buộc lấy bả vai của mình, đợi huyền lực trong cơ thể khôi phục viên mãn thì Trương Thiên Nguyên quay trở về hang động của Cương Hổ Vằn.

&&&

Cuối cùng sau hơn một canh giờ di chuyển, Trương Thiên Nguyên đã xuất hiện ở bên ngoài hang động ban đầu. Vừa về đến nơi, hắn thấy Cương Hổ Vằn đang nằm sưởi ấm ở cửa hang, sau đó đi về phía trong hang.

Cương Hổ Vằn cảm nhận được hơi thở của nhân loại võ giả ở gần liền ngẩng đầu lên, lập tức đứng lên, ve vẩy đuôi khi thấy Trương Thiên Nguyên bước đến gần nó.

Trương Thiên Nguyên nhìn vết thương trên người của nó đã khép lại, đối với nó mỉm cười nói: “Hôm nay ta muốn về, về sau ngươi phải cẩn thận.”

Cương Hổ Vằn nghe được lời nói như vậy của Trương Thiên Nguyên, có chút thất vọng, nghĩ tới điều gì bèn dùng đầu chỉ về phía lưng của mình. Trương Thiên Nguyên thấy hành động như vậy của Cương Hổ Vằn, biết nó muốn trả ơn mình, vì vậy đi tới bên người nó rồi ngồi lên trên lưng nó.

Cương Hổ Vằn ngoảnh đầu về đằng sau, thấy ân nhân hồi yên vị trên lưng của mình, mang Trương Thiên Nguyên đi vào trong trung tâm sơn mạch Tung Nguyên.

Trong lòng Trương Thiên Nguyên hiếu kỳ, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, vì hắn hiểu càng tiến sâu vào trong sơn mạch càng phải cẩn thận.

Không tới một canh giờ sau, giờ phút này Trương Thiên Nguyên đang hái thảo dược ở trước mặt….

“Tiên chi cỏ.” Trương Thiên Nguyên nhìn loài thảo dược ở trước mặt một lúc, thầm nói.

Nói xong hắn bước đến chỗ tiên chi cỏ, chuẩn bị nhổ nó lên, thì một bóng người nhanh chóng xuất hiện, hớt tay trên. Điều này khiến Trương Thiên Nguyên bất ngờ, xen lẫn tức giận, xoay người nhìn về phía bóng lưng kia.

Hoá ra là một thiếu nữ, thân xuyên một bộ y phục màu vàng, khuôn mặt trái xoan dễ nhìn.

“Trẻ như vậy đã là một võ giả Nguyên Sư cảnh hậu kỳ rồi, hơn mình tận một tiểu cảnh giới. Không biết nàng ấy đến từ gia tộc võ đạo nào ở Linh Cổ thành.” Trong lòng Trương Thiên Nguyên thầm nghĩ.

Thiếu nữ kia sau khi cất tiên chi cỏ vào trong túi đồ xong, định xoay người bước đi thì đột nhiên ngã xuống đất. Trương Thiên Nguyên không chút do dự, cấp tốc dùng Lăng Không Bộ bước đến đỡ lấy cơ thể của thiếu nữ kia, đặt nàng trên lưng Cương Hổ Vằn, rồi bảo quay trở về hang động của nó.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chúa Tể sáng tác bởi zhangchengdu120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.