Hồ lô thần bí
Trương Thiên Nguyên bế thiếu nữ kia vào trong sơn động, đặt ở trên một cái tảng đá, rồi lấy một viên đan dược Huyền Linh Đan cho thiếu nữ kia uống, nhưng thấy nàng ta đang hôn mê bất tỉnh, không thể tự mình uống đan dược được, vì vậy hắn đành phải dùng huyền lực của mình truyền vào trong người thiếu nữ kia.
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng thiếu nữ kia đã thức tỉnh, nàng mở to đôi mắt ra phát hiện chính nàng đang ở trong một hang động, kinh ngạc nói: “Đây là nơi nào vậy? Sao ta lại ở đây?”
“Là ta đã đưa cô về đây chữa thương.” Nàng vừa dứt lời, thì một giọng nói đã vang lên.
Chu Mẫn Nguyệt lập tức xoay người về phía cửa hang, nhanh chóng nhìn thấy một thiếu niên có khuôn mặt anh tuấn, trên người mặc một bộ y phục màu trắng tinh khiết, bên hông phải đeo một thanh trường kiếm đang phát ra ngân quang.
“Đa tạ công tử đã cứu tiểu nữ một mạng, tiểu nữ còn có việc nên rời đi trước.” Chu Mẫn Nguyệt ổn định tinh thần của mình, rời khỏi tảng đá, ôm quyền hướng về phía bạch y thiếu niên kia nói.
“Không có gì, không biết tiểu thư xưng hô như thế nào? Vì sao lại bị thương vậy?” Sau khi Trương Thiên Nguyên nhìn thấy thiếu nữ kia tỉnh lại, khách khí hỏi.
Ánh mắt của Chu Mẫn Nguyệt nhìn về phía trung tâm sơn mạch Tung Nguyên, trong lòng hi vọng anh trai của nàng trụ được. Nàng nhanh chóng rời khỏi sơn động, hướng về nơi đang diễn ra trận giao chiến.
Trương Thiên Nguyên thấy vậy, lập tức thi triển “Lăng Không Bộ” đuổi theo thiếu nữ kia, không lâu sau hắn đã đuổi kịp nàng, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
&&&
Hai người sau khi đến nơi, đều nhìn thấy một cảnh chiến đấu giữa một nam võ giả với một huyền thú.
Chu Mẫn Nguyệt sau khi nhìn thấy nam tử kia, lập tức kêu gọi một tiếng: “Đại huynh, muội đến muộn rồi.”
Nam tử kia nghe được tiếng kêu gọi, cấp tốc né tránh đòn tấn công của tứ giai huyền thú Bạo Ma Viêm, dịch chuyển đến chỗ hồng y nữ tử đang đứng.
“Mẫn Nguyệt, muội không sao chứ? Sao hôm qua huynh không thấy muội ở nơi giao hẹn của hai ta?” Nam tử kia ân cần hỏi han hồng y thiếu nữ, nhìn thấy có một thiếu niên đứng ở bên cạnh muội muội hắn, đánh giá thiếu niên này một hồi rồi hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại đi cùng với muội muội của ta?”
“Trương Thiên Nguyên, thiếu gia của Trương gia ở Linh Cổ thành, ân nhân cứu mạng của Chu Mẫn Nguyệt.” Trương Thiên Nguyên nhàn nhạt nói với thanh niên kia, ánh mắt thì khoá chặt lấy chỉ huyền thú tứ giai kia.
“Ta là đại huynh của Mẫn Nguyệt, tên là Chu Huỳnh Phong, đến từ phủ Hoành Thiên. Đa tạ ngươi đã cứu lấy muội muội ta.” Lúc này thần sắc trên khuôn mặt nam tử kia hoà hoãn lại, đáp lễ lại với Trương Thiên Nguyên.
“Hoá ra hai người là hậu duệ của đại tướng quân vương quốc Nguyên Huyền Chu Trần Dũng.” Nghe Chu Huỳnh Phong nói xong, trong lòng Trương Thiên Nguyên ồ lên một tiếng, rồi nói.
Bất kỳ một cư dân nào của vương quốc Nguyên Huyền, nghe đến “đại tướng quân Chu Trần Dũng”, trong lòng đều dâng lên cảm giác ngưỡng mộ và kính trọng. Kính trọng sự chiến đấu kiên cường của đại tướng quân, nếu không có tài lãnh đạo của người, có lẽ bây giờ vương quốc Nguyên Huyền đã diệt vong rồi.
Hơn nữa, Chu Trần Dũng còn là một trong năm vị cường giả Thông Huyền cảnh ở vương quốc Nguyên Huyền. Thực lực cường đại như vậy nên được sự tôn kính của rất nhiều người, nhất là binh lính dưới trướng ông, biết bao nhiêu cường giả hiện giờ ở vương quốc Nguyên Huyền khi xưa đều là thuộc hạ của đại tướng quân nước Nguyên Huyền.
“Nguyên Đan cảnh huyền thú khó chơi thật, có lẽ ta nên cấp tốc đánh nhanh thắng nhanh, để sớm đem tiên chi cỏ mang về nhà.”Nam thanh niên kia quay người nhìn chỉ huyền thú tứ giai Bạo Ma Viêm đang phát cuồng kia, trong lòng thầm nghĩ, sau đó cấp tốc lao vào chiến đấu với nó.
Hai người Trương Thiên Nguyên và Chu Mẫn Nguyệt thấy vậy, liền phối hợp với Chu Huỳnh Phong tấn công Bạo Ma Viêm.
Không lâu sau, cả ba điên cuồng né tránh đòn tấn công của Bạo Ma Viêm.
“Thủy Ngư Tiễn.” Trương Thiên Nguyên hô lên một tiếng, bắn ra vài đạo mũi tên nước có hình dạng như con cá, phóng nhanh về phía cơ thể của Bạo Ma Viêm.
Trong nháy mắt đã bắn trúng cơ thể nó, khiến trạng thái cuồng bạo của Bạo Ma Viêm giảm. Nhân cơ hội này, ba người thi triển thân pháp võ kỹ của mình chạy trốn khỏi Bạo Ma Viêm, anh em họ Chu kia thì chạy về phía ngoài sơn mạch Tung Nguyên, còn Trương Thiên Nguyên thì hướng vào sâu bên trong sơn mạch.
&&&
Một ngày sau
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Trương Thiên Nguyên tỉnh lại. Hắn ngồi dậy, nhìn mọi thứ xung quanh, phát hiện bản thân đang ở bên dưới một toà vách núi, bên cạnh là một sơn động.
Xem xét hoàn cảnh xung quanh xong, Trương Thiên Nguyên mới kiểm tra tình trạng vết thương của mình. Trong lúc rơi từ vách núi xuống, hắn có dùng huyền lực để bảo vệ cơ thể mình, đồng thời thi triển thân pháp võ kỹ “Lăng Không Bộ” nên cơ thể hắn lúc này cạn sạch huyền lực. Vì sao hắn lại rơi xuống vách núi, nguyên nhân là do hắn sau khi thành công ngắt lấy một loài thảo dược ở vách núi, không may trượt chân rơi từ vách núi xuống.
Trương Thiên Nguyên gian nan đứng dậy, di chuyển một cách khó khăn về phía cửa hang động. Khó khăn lắm hắn mới chui vào được trong hang động, đả tọa khôi phục huyền lực trong cơ thể ở một khu đất trống, vận chuyển công pháp “Huyền Khí Nạp Nguyên Quyết” hấp thu huyền khí vào cơ thể.
Theo thời gian trôi đi, vô số huyền ảo chi khí xuất hiện trong cơ thể Trương Thiên Nguyên, được hắn luyện hoá thành nguyên lực lưu trữ trong đan điền. Khi lực lượng trong cơ thể khôi phục vài phần, Trương Thiên Nguyên lấy ra một lọ đan dược từ trong Huyền Nguyên Giới, đổ một viên đan dược màu vàng nhạt ra lòng bàn tay phải rồi cho miệng mình.
Đan dược sau khi vào trong bụng, lập tức hoá thành vô số dược lực, đi khắp cơ thể rồi tụ lại trong đan điền, trở thành nguyên liệu để Trương Thiên Nguyên nâng cao cảnh giới.
Thời gian không ngừng trôi đi, thoắt cái một tuần đã trôi qua. Một tuần này, Trương Thiên Nguyên bế quan tu luyện ở trong hang động vô danh này, ngoài việc tăng cường thực lực ra thì hắn còn tu luyện thêm vài võ kỹ nữa như Triều Nhiễu Bộ, Phần Viêm Thiêu Quyết, Toàn Khai Giới Thể,…
Lúc này Trương Thiên Nguyên đang củng cố thực lực của mình, khoảng một canh giờ sau hắn mở to đôi mắt, ánh mắt nhìn về phía trong sơn động. Hắn tò mò muốn biết bên trong sơn động này rốt cuộc có thứ gì, nếu như hắn bắt được cơ duyên ở trong đây, thì hắn có cơ hội trở mình.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định thám hiểm sơn động bí ẩn. Hắn lấy ra một viên sí dương thạch từ trong Huyền Nguyên Giới của mình, sau đó cầm nó ở trong tay phải, bước đi về phía tận sâu trong sơn động.
Một lúc lâu sau, lúc này Trương Thiên Nguyên đang vất vả chiến đấu với một con huyền thú mãng xà, do hắn di chuyển không chú ý cho nên vấp phải đuôi của nó. Con mãng xà này sau khi nhìn thấy con mồi liền truy đuổi hắn.
Sau một thời gian dài chiến đấu điên cuồng, cuối cùng Trương Thiên Nguyên chấm dứt sinh mạng của con mãng xà này bằng một kiếm pháp có tên “Trảm Lưu Kiếm Pháp”. Sau khi xác định con mãng xà kia chết, Trương Thiên Nguyên lấy thanh kiếm Trường Tiên Kiếm của mình mổ bụng lấy yêu hạch, thu hồi thi thể của nó vào trong Huyền Nguyên Giới, rồi dùng một viên Hồi Huyền Đan khôi phục huyền lực trong cơ thể.
Hắn tiếp tục thám hiểm bí động này sau khi huyền lực trong cơ thể hắn cơ bản khôi phục, đi khắp nơi trong động, muốn tìm đường ra.
Cuối cùng hắn đi tới bên một dòng suối, đột nhiên phát hiện có một loài linh thụ cao hơn một thước, trên cây có hai loại linh quả với màu sắc khác nhau, đang tỏa ra hương thơm dễ chịu.
Trương Thiên Nguyên đi tới chỗ cây linh quả đó, hái hai viên linh quả ở trên cây xuống. Cái cây đó cấp tốc khô héo, trong chớp mắt nó đã không còn sinh cơ, chính thức kết thúc vòng đời của nó. Trương Thiên Nguyên nhìn thấy một màn như vậy, biết cây linh quả này chính là một loại linh dược hiếm.
Hắn cầm trái màu đỏ lên trước, đặt ở trước cửa miệng rồi cho vào miệng. Trái linh quả màu đỏ kia hoá thành chất lỏng chui xuống bụng hắn, rồi lan ra khắp nơi trong cơ thể Trương Thiên Nguyên.
Trương Thiên Nguyên vận chuyển công pháp hấp thu dược lực của trái linh quả màu đỏ, nửa tiếng sau hắn dùng trái linh quả còn lại. Không lâu sau, hắn cảm thấy tê hết người, cảm thấy buồn nôn và nhanh chóng nôn ra một bãi đen xì, toàn thân phát ra mùi hôi thối cảm thấy rất khó chịu.
Hắn biết tạp chất bên trong cơ thể hắn được tống ra ngoài, hắn lập tức tiến hành tắm rửa bên dòng suối trong lành trước khi tiếp tục thám hiểm sơn động bí ẩn này.
Nửa tiếng sau, hắn tiếp tục đi sâu vào trong sơn động. Sau một thời gian dài di chuyển, cuối cùng hắn nhìn thấy một vật giống như một quả hồ lô, bên cạnh là một chiếc giới chỉ màu đen.
Trương Thiên Nguyên lập tức đi tới bên cạnh hồ lô màu ngọc biếc kia, cầm chiếc giới chỉ lên ngắm một lúc rồi trích huyết nhận chủ. Một lúc sau, thần thức của hắn cho vào bên trong chiếc giới chỉ, phát hiện bên trong có vài quyển sách, vài ngọc giản, vài lọ đan dược, vài tấm phù, cùng khá nhiều viên thạch màu lam….
Hắn sau đó cất chiếc hồ lô kia vào trong Huyền Nguyên Giới, cùng với chiếc giới chỉ màu đen, chính mình sau đó đả tọa bế quan tu luyện vô danh công pháp mà hắn bắt được hồi niên thiếu.
Đăng bởi | zhangchengdu120 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |