Về nhà
Mấy canh giờ sau.
Lúc này Trương Thiên Nguyên đang ở trong một toà sơn cốc hái linh dược, hắn không ngờ mình lại gặp được loại linh dược hiến thấy như chu quả sau khi tiến vào trong đây lịch luyện. Không tới nửa canh giờ sau, Trương Thiên Nguyên đã hái xuống toàn bộ thành thục chu quả, cho vào trong Dưỡng Linh Hộp, rồi để vào Huyền Nguyên Giới; còn những chu quả chưa thành thục thì hắn để đấy, tặng cho người hữu duyên.
Xong xuôi tất cả mọi việc, hắn thi triển “Ngự Phong Thuật” rời khỏi sơn cốc này, di chuyển về phía bên ngoài sơn mạch Tung Nguyên, mục đích ở thành Linh Cổ.
&&&
Tại một chỗ vách núi nào đó trong sơn mạch Tung Nguyên, có một gốc thực vật đang sinh trưởng ở đó, trên cây một loại quả màu lam, có khoảng năm đến bẩy trái như vậy. Nhìn màu sắc trên các quả, biết rằng chúng đã thành thục, nên thu hút sự chú ý của nhiều võ giả đang hoạt động ở trong sơn mạch.
Quả nhiên không sai, xung quanh cây đột nhiên vang lên tiếng động, không lâu sau có một đội nhân mã dẫn đầu chạy đến chỗ vách núi.
Người dẫn đội là một nam tử anh tuấn, thân cao một mét bẩy, khoảng hai mươi tuổi. Ánh mắt của nam tử nhìn quả trên cây cách hắn không sai, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: “Quả nhiên Linh Nguyên quả đã thành thục. Xem ra chính người của Bách Huy gia đến đầu tiên, không biết đội của Mặc gia đến chưa vậy? Nếu chưa đến thì toàn bộ chỗ Linh Nguyên quả thành thục này là của Bách Huy gia.”
Nam tử vừa dứt lời, có một thiếu nữ bước ra từng rừng cây bên cạnh, đằng sau là một đội khoảng mười người. Thiếu nữ kia nhìn về phía cây Linh Nguyên quả, sau đó chuyển sang đánh giá đội nhân mã đến từ Bách Huy gia do Bách Huy Phong dẫn đầu, rồi cất tiếng nói:
“Bách Huy Phong thiếu gia nói hơi quá rồi đấy, chẳng lẽ xem thường người của Mặc gia hay sao? Một mình đội của ngươi không thể bảo vệ được Linh Nguyên quả đâu.”
Sau khi thiếu nữ nói ra lời này, trong mắt nam tử trung niên bên cạnh nàng phát ra một vài ánh sáng.
Nam tử với làn da tái nhợt kia nhìn thoáng qua nam tử trung niên bên cạnh thiếu nữ, đôi mắt quái dị nhìn từ trên xuống dưới nàng. Ánh mắt dâm tà đó của hắn khiến thiếu nữ kia chán ghét, cảm thấy ghê tởm, nhân lúc nàng định cất tiếng chửi thì nam tử kia nói: “Quả thực lời nói của Thiên Hương muội muội có chút khó chịu, Bách Huy thế gia ta không có thói quen độc chiếm bảo bối. Huống chi thực lực của Thiên Hương muội muội cường đại như vậy, đại diện cho lớp đệ tử thiên tài của Mặc gia, sao Huy Phong này có thể xem thường được. Đối với Linh Nguyên quả này, lần này tranh đoạt, Bách Huy thế gia ta muốn toàn bộ nó.”
“Để xem Bách Huy thế gia nhà ngươi làm sao độc chiếm toàn bộ số Linh Nguyên quả thành thục này.”
Lời này vừa dứt, khiến cho hai đội nhân mã của Bách Huy gia và Mặc gia kinh ngạc, tất cả đều xoay người nhìn về phía nhóm người đang đi tới vách núi.
“Thiết Huyết dong binh đoàn. Đường đường là một trong tam đại đường chủ của dong bình đoàn mạnh nhất khu vực này, lại hứng thú với một loại huyền quả nhị giai sao?” Thiếu nữ Mặc Thiên Hương kia là người đầu tiên nói với nam tử có vết sẹo trên mặt kia, đối với nam tử này nàng không thể xem thường được.
“Huyền quả tự nhiên thành thục như Linh Nguyên quả đương nhiên làm chúng ta hứng thú rồi, tranh đoạt bảo vật của thiên nhiên dựa vào sự nhanh nhẹn của mỗi người. Chúng ta sẽ phải phân cao thấp, để xem nó thuộc về ai.” Vị đường chủ kia nhìn thoáng qua Mặc Thiên Hương, trong lòng có chút cảm giác quen thuộc, nhưng không nhớ nàng là ai. Ánh mắt sau đó tập trung nhìn về phía mười trái Linh Nguyên quả thành thục kia, rồi đáp lời.
Mãi một lúc sau, hắn mới nhớ ra thiếu nữ kia, trong lòng thầm nghĩ: “Hoá ra thiếu nữ kia là cháu gái của ân nhân mình.”
Trong lúc ba đội nhân mã đang tập trung nhìn vào cây Linh Nguyên quả, đồng thời cảnh giác lẫn nhau, chờ đợi thời cơ thích hợp động thủ thì bất chợt có tiếng rống phát ra từ bên kia vách núi, đồng thời cuồng phong ngay lập tức xuất hiện.
Ba nhóm đội đồng loạt nhìn về phía vách núi, sự kinh ngạc của họ thể hiện rõ trên khuôn mặt khi thấy một thiếu niên điều khiển một thanh kiếm ngự kiếm phi hành từ phía vách núi. Đằng sau thiếu niên kia có một bóng lưng đang đuổi theo, là một chỉ phi hành huyền thú.
Thiếu niên kia vừa điều khiển thanh kiếm, vừa đảo mắt nhìn phía dưới, ánh mắt tập trung nhìn vào mười quả màu lam kia, nhanh chóng nói: “Nhị giai huyền dược Linh Nguyên quả.”
Thiếu niên nói xong, hai tay duỗi thẳng ra, thi triển một chú thuật nào đó, toàn bộ mười trái Linh Nguyên quả thành thục rơi vào trong tay thiếu niên. Thiếu niên rồi ba nhóm người, rồi phân cho người dẫn đội mỗi người hai trái, chính mình cất bốn trái Linh Nguyên quả còn lại vào trong hộp ngọc, rồi khống chế thanh kiếm rời khỏi sơn mạch Tung Nguyên.
Trong đầu ba nhóm người đồng loạt sinh ra một ý nghĩ, kinh ngạc và bất ngờ khi nhìn thấy tu sĩ lăng không phi hành trong sơn mạch Tung Nguyên.
&&&
Vị tu sĩ kia sau khi rời đi, ba nhóm người cũng nhanh chóng rời đi, tất cả đều có mục đích riêng sau khi nhìn thấy tu sĩ ở trong sơn mạch Tung Nguyên. Nhưng đều nói ra việc nhìn thấy tu chân giả lăng không phi hành ở trong sơn mạch Tung Nguyên, điều này sau đó đồn thổi ra bên ngoài, gây ra sự xáo trộn lớn khi có nhiều người tiến vào trong sơn mạch tìm kiếm cơ hội trở thành tu chân giả.
Đó là việc của tương lai, hiện giờ thiếu niên kia không có để ý đến, tập trung khống chế pháp bảo của mình rời khỏi sơn mạch Tung Nguyên. Một hồi lâu sau, thiếu niên đáp xuống một cánh rừng gần trấn Tung Huyền, rồi đi bộ vào trong trấn mua ít đồ, nghỉ ngơi một đêm trong tửu quán Tung Nguyên, sáng hôm sau tiếp tục quay trở về thành Linh Cổ.
Thiếu niên vừa rời khỏi trấn Tung Huyền đó chính là Trương Thiên Nguyên, khi hắn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của huyền thú Phi Thiên Ưng, đã thi triển “Ngự Kiếm Thuật” dù linh lực trong cơ thể không nhiều. May cho hắn là hắn đã dịch dung, thay đổi gương mặt, nếu các đại gia tộc khác ở thành Linh Cổ và các thế lực biết trong Trương gia xuất hiện tu chân giả thì nhất định Trương gia gặp nguy hiểm.
Ba ngày sau, bên ngoài cổng thành của thành Linh Cổ xuất hiện một đạo thân ảnh, người này là một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Ánh mắt của hắn nhìn cổng thành quen thuộc một lúc, rồi tiến vào trong thành, di chuyển trở về Trương gia. Thiếu niên này chính là Trương Thiên Nguyên.
Một canh giờ sau, Trương Thiên Nguyên đã về đến gia tộc của mình, thở dài một tiếng sau khi ngồi ở trên chiếc giường quen thuộc, rồi nói: “Cuối cùng mình đã trở về gia tộc sau hơn hai tháng lịch luyện trong sơn mạch Tung Nguyên.”
&&&
Không lâu sau, trong đầu của hắn bỗng vang lên giọng nói của hệ thống: “Nhiệm vụ chủ tuyến: Đi tới trấn Huỳnh Thiên tham dự cuộc tuyển chọn của Thái Huyền Tông. Nhiệm vụ kết thúc vào tháng 7 năm sau. Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ ba vạn hạ phẩm linh thạch.”
“Bạch Linh, nàng nói xem với tư chất linh căn kém như vậy của ta, rất khó gia nhập vào Thái Huyền Tông?” Trương Thiên Nguyên nghe xong thông báo của hệ thống, cất tiếng hỏi Thiềm Bạch Linh.
“Chàng nhớ lại đi, trong Huyền Nguyên Giới của chàng còn có một cái thăng tiên lệnh, chàng có thể dùng nó để gia nhập vào Thái Huyền Tông.”
Một mỹ nữ mỹ lệ hiện ra trước mặt Trương Thiên Nguyên, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa khi nhìn thấy nàng. Thiềm Bạch Linh đánh giá cơ thể hiện giờ của chủ nhân nàng, rồi nói. Dừng lại một lúc, thì nàng tiếp tục nói: “Chúc mừng chàng đã trở thành tu sĩ, linh võ song tu tu luyện giả.”
“Con đường tu tiên rất gian nan, tràn đầy hiểm nguy. Ngoài phải đối mặt với nguy hiểm đến từ yêu thú, cạn bẫy mà còn phải đề phòng đồng loại.” Trương Thiên Nguyên nhìn mỹ nữ trước mặt nói.
Nói xong, hắn lại nhìn chăm chú vào nàng rồi hỏi một câu: “Thực ra nàng là ai? Thân phận của nàng là gì?”
Thiềm Bạch Linh kinh ngạc, không ngờ công tử nàng lại hỏi câu này. Ánh mắt của nàng né tránh cái nhìn của người thiếu niên trước mặt, chuyển về phía bầu trời xa xa, nơi vũ trụ bao la rộng lớn. Mãi một lúc sau, nàng mới xoay người đáp lời: ““Giờ vẫn chưa phải là lúc thiếp nói cho chàng biết thân phận của thiếp, trong tương lai chàng sẽ phải gánh vác một trọng trách rất lớn. Tốt nhất bây giờ chàng nên cố gắng tu luyện, vì tương lai của vô số người trong đó có chàng và thiếp.”
Thiềm Bạch Linh dứt lời rồi chui vào trong người Trương Thiên Nguyên, trở lại bên trong hệ thống-Kim Luân Chấp Thế Châu, Vĩnh bảo.
Trong lòng Trương Thiên Nguyên cố kìm nén cảm xúc, chỉ thở dài một tiếng rồi nói: “Vận mệnh của ta, do ta tự chưởng khống.” Nói xong, hắn hồi tưởng lại nội dung của “Linh Đan Bí Điển” rồi tiến hành đọc nó.
Đăng bởi | zhangchengdu120 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |