Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phường thị

Tiểu thuyết gốc · 1822 chữ

Thời gian không ngừng trôi đi, thoắt cái một tháng đã trôi qua, lúc này bầu trời đã chuyển về đêm nhưng trong một khu rừng nào đó có một thân ảnh đang di chuyển. Tốc độ di chuyển của thân ảnh kia rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở bên ngoài một tòa sơn động, đánh giá bên ngoài động một lúc rồi mới tiến vào trong sơn động. Thiếu niên này không ai khác chính là Trương Thiên Nguyên, mất một tháng di chuyển mới đến được địa giới của nước Thiên Vân-một tu tiên vương quốc ở đại lục Thiên Linh, dù diện tích không lớn nhưng trong nước có rất nhiều tu sĩ, ngay cả hoàng thất Thiên Vân cũng là tu sĩ.

Khu rừng mà Trương Thiên Nguyên vừa mới tiến vào là Hoành Uyên sơn mạch, một sơn mạch có diện tích khá rộng, đi qua nhiều khu vực ở trong nước Thiên Vân, nơi sinh trưởng của rất nhiều loại linh dược khác nhau, nơi làm cho nhiều phàm nhân trở thành người tu chân. Nguy hiểm luôn rình rập bất cứ khi nào, nếu bất cẩn không chú ý quan sát có thể làm cho tu sĩ vẫn lạc, vẫn lạc trong tay yêu thú cường đại thậm chí là trong tay đồng loại. Nhưng cũng có nhiều cơ duyên do các tiền bối tu chân giả để lại, có hay không đạt được phần cơ duyên đó hoàn toàn phụ thuộc vận khí của mỗi người.

Sau khi Trương Thiên Nguyên tiến vào trong sơn động, lấy ra một viên Tụ Linh Đan từ trong bình rồi cho vào miệng, rất nhanh trong cơ thể hắn xuất hiện một luồng năng lượng ấm áp đến từ viên đan dược vừa nuốt vào. Trương Thiên Nguyên lập tức tĩnh tâm, vận chuyển công pháp "Vô Thượng Đạo Quyết" luyện hóa dược lực của đan dược, nâng cao linh lực trong đan điền của mình.

Thời gian không ngừng trôi đi...

Chỗ sâu của Hoành Uyên sơn lâm có một tòa sơn cốc rộng lớn, ba trong bốn phía là núi non hiểm trở, đầy rẫy nguy hiểm, chỉ có duy nhất một lối vào nằm ở phía tây sơn cốc. Nhưng quanh lối vào của sơn cốc, sương mù bao phủ quanh năm, thật ra màn sương mù đó là do một tòa trận pháp tạo thành, dùng để bảo vệ kiến trúc bên trong sơn cốc, tránh phường thị bị tấn công bởi yêu thú trong Hoành Uyên sơn mạch.

Sơn cốc này được các tu sĩ hoạt động trong Hoành Uyên sơn mạch gọi là Vô Nhai cốc, phường thị bên trong cốc có tên Vô Nhai phường thị-do nằm trong địa phận của dãy núi Vô Nhai, gần lãnh địa của tu tiên môn phái Vân Thanh Tông, nên có khá nhiều đệ tử của Vân Thanh Tông đến đây mua sắm vật phẩm cần thiết, bán đi các thứ không quan trọng.

Rất nhanh Trương Thiên Nguyên đã xuất hiện ở bên ngoài đại môn của Vô Nhai phường thị, hắn tiến đến cổng giao nộp phí vào, sau đó nhận lại một tấm lệnh bài có thời hạn nửa tháng, rồi cầm lệnh bài đi vào trong phường thị đi dạo. Hắn đi dạo chừng một canh giờ, nhìn thấy rất nhiều tu sĩ, phần lớn đều mang theo mặt nạ che giấu gương mặt thật sự, cũng có vài tu sĩ để mặc mộc giống như hắn nên hắn biết trên đường cái có nhiều tu sĩ nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Cuối cùng hắn dừng lại ở phía trước một cái quầy hàng, trên quầy bày bán nhiều vật phẩm khác nhau như linh dược, tài liệu luyện khí, công pháp tu luyện thậm chí là đan dược. Hắn quan sát các đồ vật được bày ở trên quầy hàng, cúi đầu xuống cầm lên một cái ngọc giản, cho thần thức vào bên trong ngọc giản, một lúc sau cất tiếng hỏi chủ nhân của quầy hàng này: "Đạo hữu, pháp thuật này bán bao nhiêu hạ phẩm linh thạch?"

Chủ nhân của quầy hàng ở trước mặt Trương Thiên Nguyên là một thanh niên cao khoảng một mét bẩy, trên người mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt anh tuấn, cũng đang nhìn lấy thiếu niên trước mặt mình. Trong lòng thanh niên kia đánh giá thực lực chân chính của người thiếu niên trước mặt, với thực lực của một tu sĩ Ngọc Khí trung kỳ đỉnh phong gần đạt tới Ngọc Khí hậu kỳ, vẫn không nhìn rõ thực lực của vị tu sĩ này. Hắn quan sát Trương Thiên Nguyên một lúc rồi mỉm cười nói: "Đạo hữu, bên trong ngọc giản trong tay ngươi là một bộ pháp thuật hỏa hệ, uy lực rất cường đại nếu nó do một tu sĩ Kết Nguyên kỳ thi triển. Đáng tiếc nó không trọn vẹn, nên đạo hữu muốn mua thì chỉ cần ba mươi lăm khối hạ phẩm linh thạch là được rồi."

“Sao đạo hữu biết nó không trọn vẹn? Hay là đạo hữu đã từng tu luyện nó rồi.” Trương Nguyên Phàm ồ lên một tiếng khi nghe thanh niên kia nhắc đến “công pháp không trọn vẹn”, nhanh chóng cất tiếng hỏi.

“Tại hạ phát hiện ra nó ở trong một hang động vô danh, cũng định tu luyện nó, đáng tiếc không có hỏa linh căn.” Thanh niên kia thấy Trương Thiên Nguyên thắc mắc, mỉm cười nói.

"Vậy tại hạ mua nó."Trương Thiên Nguyên suy tư một hồi rồi nói, nói xong hắn lấy linh thạch ra trả chủ nhân quầy hàng này.

Thanh niên kia nhận lấy linh thạch từ tay Trương Thiên Nguyên, kiểm kê một lúc rồi gật đầu một cái, cất một mớ linh thạch vào trong túi trữ vật. Trương Thiên Nguyên thu hồi ngọc giản chứa đựng khẩu quyết pháp thuật hỏa hệ trong tay vào trong túi trữ vật, sau đó tiếp tục đi dạo.

Sau một hồi đi dạo, Trương Thiên Nguyên dừng lại ở phía trước một cửa hàng có tên “Chân Bảo Các”, dừng lại ở bên ngoài cửa hàng một hồi rồi đi vào trong cửa hàng.

Loạt vào trong tầm mắt hắn là một đại sảnh khá rộng, có thể chứa đựng hơn một trăm người mà không cảm thấy chật chội, có rất nhiều kệ hàng được kê ở bốn phía đại sảnh, trên đó bày nhiều loại hàng khác nhau.

Có vài tu sĩ đang đứng xem vật phẩm, bên cạnh đều có mỹ mạo nữ tu đứng tư vấn. Trương Thiên Nguyên đi dạo một vòng quanh đại sảnh, xem thông tin và giá cả của các đồ vật đang trưng bày trên các kệ.

Một vị mỹ mạo nữ tu, thân xuyên một bộ y phục màu vàng, bước từng bước đến chỗ Trương Thiên Nguyên đang đứng. Nàng đi đến đâu, ánh mắt của nam tu sĩ xung quanh đều đổ dồn về phía nàng. Trương Thiên Nguyên đánh giá nhan sắc của nữ tu đang đi tới, cảm thấy dung mạo của nàng không tệ, thân hình bốc lửa đó của nàng nhất định khiến cho nhiều nam tu sĩ điên cuồng.

“Hoan nghênh đạo hữu đi tới chi nhánh Chân Bảo Các ở phường thị Vô Nhai, thiếp thân họ Cầm tên Nguyệt Ánh, chấp sự chi nhánh này của Chân Bảo Các. Không biết đạo hữu đến từ đâu, xưng hô như thế nào, đến đây với mục đích gì?” Nữ tu kia sau khi đứng trước mặt Trương Thiên Nguyên, đánh giá hắn một hồi rồi mỉm cười nói.

“Cầm cô nương hữu lễ, tại hạ họ Trương tên Thiên Nguyên, là tán tu. Hôm nay tại hạ đến bản các mua một ít dược liệu và các thứ khác.”

Nói xong, Trương Thiên Nguyên lấy ra một tờ giấy đưa cho mỹ mạo nữ tử trước mặt. Cầm Nguyệt Ánh cầm tờ giấy lên xem, nhìn qua một lượt, lại nhìn Trương Thiên Nguyên một hồi sau đó nói: “Đạo hữu đợi một chút, tại hạ đi chuẩn bị đồ cho đạo hữu.”

Nói xong mỹ mạo nữ tu kia rời đi, Trương Thiên Nguyên sau đó đi dạo quanh đại sảnh để mua những vật phẩm khác. Nửa canh giờ sau, hắn quay trở lại chỗ cũ, đợi Cầm Nguyệt Ánh sau khi thanh toán toàn bộ số hàng đã mua.

Không lâu sau, Cầm Nguyệt Ánh xuất hiện ở trước mặt Trương Thiên Nguyên, với trên tay phải là một chiếc túi màu đen. Nàng ta đưa chiếc túi màu đen cho Trương Thiên Nguyên, sau đó cười nói với hắn: “Đạo hữu, tổng cộng của quý khách hết ba nghìn tám hạ phẩm linh thạch.”

“Có thể dùng vật phẩm khác gán không? Trên người tại hạ không có đủ linh thạch.” Trương Thiên Nguyên suy nghĩ một lúc rồi nhìn hoàng y nữ tu trước mặt nói.

Cầm Nguyệt Ánh nghe xong, nhìn Trương Thiên Nguyên từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Vậy đạo hữu thử lấy đồ mà đạo hữu định gán ra đi.”

Trương Thiên Nguyên thấy vị chấp sự này của Chân Bảo Các đồng ý lời đề nghị này của hắn, trong lòng thở dài một tiếng, tựa như trút bỏ được gánh nặng. Hắn sau đó lấy ra một bình nhỏ màu trắng được khắc chế rất tinh xảo, rồi đưa cho Cầm Nguyệt Ánh xem.

Cầm Nguyệt Ánh nhận lấy bình kia, mở nắp bình ra xem, một viên đan dược màu xanh lam hiện ra trước mặt nàng. Nàng ta nhìn vào trong bình một lúc, sắc mặt trên khuôn mặt nàng đã thay đổi, mỉm cười nói: “Bồi Nhan Đan, phẩm chất của nó khá tốt, Chân Bảo Các đồng ý cho đạo hữu dùng nó để gán một phần linh thạch, nhưng đạo hữu cũng phải trả Chân Bảo Các tám trăm khối hạ phẩm linh thạch. Không biết ý đạo hữu thế nào?”

“Được, cứ theo lời của Cầm cô nương mà làm đi.” Trương Thiên Nguyên nói. Nói xong, hắn lấy ra một cái túi trữ vật đã chuẩn bị đưa cho Cầm Nguyệt Ánh, để cho mỹ mạo nữ tu này kiểm tra.

Cầm Nguyệt Ánh kiểm tra một hồi, rồi thu túi linh thạch kia cùng lọ Bồi Nhan Đan vào trong túi trữ vật của nàng, khách khí nói với Trương Thiên Nguyên một vài câu rồi xoay người vào trong. Trương Thiên Nguyên rời khỏi chi nhánh này của Chân Bảo Các ngay sau đó, đi tới một cửa hàng khác mua linh dược hạt giống, cùng một vài quyển thư tịch, rồi tìm một quán ăn dùng bữa trưa.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chúa Tể sáng tác bởi zhangchengdu120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.