Minh Hoàng
Hoàng hôn buông, thiên không tựa hỏa,
Ánh tà dương xạ chiếu giang hà.
Vân phiêu diêu sắc hổ phách lộ,
Nhật mộ hoàng quang tỏa sơn nha.
Ba ba lấp lánh, nguyệt quang phất,
Phong sơn khẽ vịnh, vãn khúc ca.
Thiên cảnh tựa tranh, tiên nhân họa,
Hỏa vân hòa quyện mộng giang hà
Hoàng hôn buông xuống từ rất lâu, nhường chỗ cho bầu trời đêm rực rỡ với ngàn vạn tinh vân lấp lánh. Thế nhưng, tại khu vực Tử Cấm Thành, một hoàng hôn khác vẫn còn ngự trị – không phải là vẻ đẹp huyền ảo của ánh tà dương, mà là ngọn lửa đỏ rực đang thiêu đốt Khôn Thái cung. Ánh lửa ấy làm rực sáng cả một góc trời hoàng thành, nhưng lại mang theo bi kịch phá tan mọi suy tư an bình trong lòng người.
Hỏa diễm ngút trời, lòng người lạnh giá. Khôn Thái cung, nơi từng là biểu tượng của sự yên bình và cao quý, giờ đây đã hóa thành địa ngục trần gian. Ngọn lửa hung tàn nuốt trọn mọi thứ trong tầm với, từng bức tường, từng mái ngói, tất cả chìm trong biển lửa. Khói đen cuồn cuộn bốc lên, che phủ cả bầu trời đêm, tựa như một bàn tay khổng lồ đang bóp nghẹt mọi hy vọng.
"Cháy rồi! Cháy rồi!" – Tiếng kêu thất thanh xé tan sự tĩnh lặng của hoàng thành. Thái giám trưởng lão xuất hiện, đôi mắt sắc lạnh, giọng nói uy nghiêm vang vọng:
"Thủy Hỏa Đội, mau dập lửa! Nhưng nhớ, nhất định phải tìm bằng được thi thể của thần phi nương nương!"
Những lời này vừa cất lên đã khiến đám thái giám và cung nữ chùn chân, nhưng không ai dám phản kháng. Ánh mắt của lão thái giám chứa đầy toan tính, chẳng chút bối rối hay hoảng loạn, như thể tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn. Ngọn lửa này, cái chết của Thần phi, và mệnh lệnh cuối cùng – tất cả đều mang ý vị của một âm mưu đã được định đoạt từ lâu.
Dưới ánh lửa bập bùng, sâu trong Khôn Thái cung, nơi tẩm điện đã trở thành nơi trú ẩn cuối cùng, không khí đặc quánh mùi khói và hơi nóng. Thần phi tựa người vào giường, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi khô nứt, gương mặt hao gầy sau cơn vượt cạn sinh tử. Mái tóc dài buông xõa, lấm tấm mồ hôi, phản chiếu rõ sự kiệt quệ trong từng hơi thở mỏng manh của nàng.
Trong chiếc nôi bên cạnh, một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn khẽ cựa mình, đôi bàn tay nhỏ xíu bất giác nắm lại. Thần phi nhìn đứa trẻ, ánh mắt chan chứa tình yêu thương lẫn nỗi xót xa không lời. Bàn tay yếu ớt đưa lên, ngón tay mảnh mai khẽ chạm vào gương mặt bé nhỏ, ánh mắt trầm lặng nhưng sâu thẳm, chứa đựng quyết tâm và nỗi đau đớn tột cùng.
"Minh Hoàng…" Nàng thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên định. "Tên con là Minh Hoàng. Con sẽ là ánh sáng, là hy vọng, là tương lai của giang sơn này. Mẫu phi không thể bảo vệ con trọn vẹn, nhưng con nhất định phải sống… sống thay phần đời của ta."
Người cung nữ bên cạnh quỳ rạp xuống, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lấm lem tro bụi. "Nương nương, xin người rời khỏi đây! Ngọn lửa đã lan đến hành lang rồi, không còn thời gian nữa!"
Thần phi nhắm mắt, hơi thở ngày một nặng nề, nhưng giọng nói của nàng lại dứt khoát như lưỡi kiếm: "Không… Con ta còn quá nhỏ, nếu bây giờ rời đi, liệu có chịu nổi gió lạnh và khói bụi ngoài kia?"
"Nương nương! Nếu người không đi, cả người và tiểu hoàng tử đều sẽ không còn đường sống!" Người cung nữ bật khóc nức nở, giọng nói như lạc đi trong nỗi kinh hoàng. "Ngọn lửa đang bao trùm cả Khôn Thái cung rồi! Xin người nghĩ lại!"
Thần phi cắn chặt môi, ánh mắt dừng lại nơi đứa trẻ lần cuối. Từng hơi thở trở nên mong manh, nhưng nàng vẫn kiên định. "Nếu ta rời đi bây giờ, ta sẽ trở thành gánh nặng, khiến cả ta và ngươi cùng chết. Nếu ta ở lại, Minh Hoàng sẽ có cơ hội sống. Ngươi hãy đưa con ta đi… bằng bất cứ giá nào!"
Người cung nữ run rẩy, đôi tay siết chặt lấy chiếc nôi. "Thần… thần không thể bỏ nương nương lại được…"
"Đừng cãi!" Thần phi bất ngờ quát, giọng nói vang lên mạnh mẽ giữa không gian ngột ngạt. "Đây là mệnh lệnh! Nếu Minh Hoàng sống sót, hãy nói với nó rằng… mẫu phi đặt cả niềm hy vọng vào nó. Minh Hoàng… cái tên này, nhất định phải nhớ kỹ!"
Tiếng nổ lớn vang lên, những mảnh gỗ cháy từ mái hiên đổ sập xuống, lửa rực đỏ xé toạc tẩm điện. Thần phi gắng sức cuối cùng, đẩy chiếc nôi về phía người cung nữ. "Đi! Đừng để nó chết ở đây!"
Người cung nữ gạt nước mắt, ôm lấy chiếc nôi vào lòng, quay đầu nhìn nàng lần cuối. "Nương nương… thần sẽ bảo vệ hoàng tử bằng cả mạng sống này!"
Không nói thêm lời nào, cung nữ lao ra khỏi cửa, bất chấp khói lửa cuồn cuộn. Tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ vọng lại, tựa như tiếng dao cứa sâu vào trái tim Thần phi. Nàng nhắm mắt, tựa người vào giường, đôi môi mấp máy một lời nguyện cầu cuối cùng.
Bên ngoài, lửa vẫn ngùn ngụt cháy, nuốt trọn Khôn Thái cung. Thần phi nằm lại trong biển lửa đỏ rực, ánh mắt khép lại trong bình yên, mặc cho sức nóng tàn phá tất cả. Trong lòng nàng, chỉ còn một ý nghĩ:
"Minh Hoàng… con trai yêu quý của ta, mẫu phi xin lỗi vì phải rời xa con. Hãy sống thật minh mẫn, thật huy hoàng. Ta cầu mong con, một đời huy hoàng và thay ta viết tiếp câu chuyện cuộc đời mình…"
Đăng bởi | yy28023830 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |