Âm mưu
Cung nữ siết chặt chiếc nôi trong vòng tay, lao mình ra khỏi cửa trong cơn hoảng loạn. Trước mắt nàng, cảnh tượng không khác gì địa ngục! Ngọn lửa đỏ rực như quái thú tham lam, bao trùm và nuốt chửng mọi lối đi. Mỗi con đường trước mắt chẳng khác gì cánh cổng dẫn vào một tầng địa ngục khác, không lối thoát. Nàng ghì chặt Minh Hoàng vào lòng, đôi mắt đẫm vẻ kinh hoàng đảo khắp xung quanh, cố tìm kiếm một tia hy vọng mỏng manh giữa biển lửa cuồng nộ.
Tiếng nổ lách tách của lửa hòa lẫn với tiếng gỗ cháy răng rắc vang lên như những tiếng gào thét. Mùi khét của tro tàn và hơi nóng rát bỏng xộc thẳng vào mũi, làm nàng ho sặc sụa. Nhưng không, nàng không thể dừng lại. Chiếc nôi nhỏ rung nhẹ trong vòng tay run rẩy của nàng, như nhắc nhở về sinh mệnh mong manh mà nàng phải bảo vệ bằng mọi giá.
Minh Hoàng, đứa bé thơ ngây không hay biết sự hỗn loạn xung quanh, vẫn say ngủ trong lớp vải lụa mỏng manh, hoàn toàn dựa vào nàng để sống sót. Nàng cảm nhận rõ nhịp đập yếu ớt của sinh linh bé bỏng ấy, một nhịp đập thôi thúc nàng tiến bước dù mọi thứ đang chống lại.
Một thanh xà ngang cháy dở đổ sập trước mặt, ngăn lối đi. Nàng lùi lại, đôi chân run rẩy như muốn khuỵu xuống. Nhưng đôi mắt nàng sáng lên một tia quyết tâm. Không còn thời gian để do dự. Nàng kéo cao vạt áo, lao tới bức tường bên cạnh, tay run rẩy bám chặt vào cánh cửa bị kẹt. “Dù trời có sập xuống, Thần vẫn sẽ đỡ cho ngài. Hoàng Tử!” Nàng dồn hết sức, đẩy mạnh. Tiếng gỗ kêu răng rắc rồi bật tung, ánh sáng tràn vào như luồng khí cứu rỗi.
Nàng ta gục xuống đất khi vừa lao ra khỏi ngọn lửa, cơ thể bị tàn phá bởi vô số vết bỏng rỉ máu, khuôn mặt hằn lên nỗi đau khôn xiết. Khói đen phủ kín từng hơi thở, khi vừa kịp lấy lại hơi thở, nàng ta bật khóc, oan vọng như tiếng oán than giữa màn đêm.
Người cung nữ ấy không khóc vì nỗi đau trên da thịt. Dù những vết bỏng nhức nhối đang dày vò, nỗi đau ấy vẫn chẳng thể nào sánh được với nỗi đau trong tim nàng – nỗi đau vì Thần phi vẫn còn ở bên trong, nơi địa ngục lửa đang bủa vây. Làm sao những gì nàng chịu đựng có thể so sánh với sự giày xéo mà Thần phi đang gánh chịu?
Nàng ôm chặt Minh Hoàng vào lòng, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt tàn tạ. Nỗi bất lực bóp nghẹt trái tim, từng tiếng khóc bật ra như tiếng gào thét của cả trời đất, xé toạc màn đêm của địa ngục trần gian này.
Trong màn đêm u ám, tiếng khóc thét của cung nữ như những con dao cứa vào không khí. Quý phi, với bộ xiêm y thêu phượng hoàng lộng lẫy, đứng trên bậc thềm cao, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao quét qua biển lửa đang thiêu rụi cung điện. Nụ cười nham hiểm nở trên đôi môi đỏ mọng, lộ rõ vẻ hả hê.
“Thật là một màn trình diễn tuyệt vời,” bà ta khẽ nói, giọng nói như tảng băng lạnh giá. Ánh mắt bà ta dừng lại trên thân hình đầy thương tích của cung nữ đang ôm chặt Minh Hoàng. "Hoàng hôn đêm nay đẹp thật, dữ dội thật, đúng là một cảnh tượng khiến ta hài lòng".
Một thái giám cúi đầu, run rẩy nói: “Thưa nương nương, Thần phi vẫn còn bên trong.”
Quý phi bật cười ha hả, tiếng cười vang vọng trong đêm tối. “Thần phi ư? Nàng ta đã không còn tồn tại nữa rồi. Cô ta sẽ biến mất cùng với ngọn lửa kia .”
Bà ta tiến thêm một bước, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cung nữ. “Đứa bé này là?.”
Cung nữ siết chặt đứa trẻ vào lòng, ánh mắt đầy tuyệt vọng. “Xin nương nương hãy tha cho... cho hoàng tử.”
Quý phi nhếch mép, cười khẩy. “Hoàng tử? Ha ha, Đứa trẻ này không phải hoàng tử.”
Nói rồi, bà ta ra hiệu cho tên thái giám. Ngay lập tức, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực cung nữ. Tiếng kêu thét thảm thiết vang lên, hòa quyện vào tiếng lửa cháy.
Quý phi giơ tay, ra hiệu cho tên thái giám bế Minh Hoàng rời đi. Đứa bé vùng vẫy, tiếng khóc thét xé lòng, đôi mắt tròn xoe ngập tràn nỗi kinh hoàng. Cung nữ đã hy sinh, giờ đây Minh Hoàng chỉ còn lại một mình giữa biển lửa.
“Vứt nó đi,” Quý phi ra lệnh, giọng lạnh như băng, “Đừng để lại chút dấu vết nào.”
Tên thái giám cúi đầu, ôm chặt lấy Minh Hoàng. Đứa bé giãy giụa trong vòng tay hắn, tiếng khóc yếu dần, như một đóa hoa mỏng manh sắp tàn. Cảnh tượng bi thương ấy chẳng hề lay động trái tim sắt đá của Quý phi. Bà ta đứng đó, đôi mắt lạnh lùng dõi theo bóng dáng bé nhỏ dần khuất xa, trên môi nở một nụ cười man rợ.
“Nhổ được cái gai trong mắt, quả là sảng khoái.” Nói rồi, bà ta quay lưng đi, bóng dáng cao ngạo khuất dần trong màn đêm, để lại phía sau một nỗi đau xót không thể nào nguôi ngoai.
Đêm hôm đó, hoàng hôn ở Khôn Thái cung rực sáng cả một vùng trong Tử Cấm thành cho đến sáng hôm sau, cảnh hoàng hôn giữa đêm ấy biến mất chỉ còn sót lại một đống tro tàn đổ nát. Xác của Thần phi cháy rụi chỉ còn lại một bộ xương khô. Mọi người đều tin rằng nàng ta đã chết nhưng không ai tìm thấy xác của một đứa bé sơ sinh nào cả, mọi người đều nghĩ Minh Hoàng đã bị thiêu rụi không còn lại gì trong đống tro tàn đó. Sự thật của vụ cháy đó, có lẽ ngoài Quý phi ra thì trên thế gian này cũng không có người thứ hai biết được sự thật này.
Truyện Phong Minh Khải Hoàng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | yy28023830 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |