Bệnh nhân kỳ quái
Trong mắt rất nhiều người, Đường Đào là một người đàn ông thành công điển hình không có ai phải nghi ngờ. Anh luôn luôn mặc những bộ vest cầu kỳ lịch lãm, trên mắt đeo một cặp kính đen, tính tình lại hài hước tốt bụng. Ba mươi tuổi đã mua được một căn nhà ở Thanh Châu, còn mở một phòng khám tâm lý tư nhân, đồng thời anh còn là cố vấn đặc biệt được mời đến đội cảnh sát hình sự thành phố Thanh Châu, trợ giúp cảnh sát phá được rất nhiều các vụ án lớn.
Như thường lệ, từ sáng sớm Đường Đào đã tới phòng làm việc bắt đầu một ngày làm việc lớn.
Lúc này điện thoại của Đường Đào rung lên, anh cầm lên nhìn màn hình thì thấy người nhắn là một người bạn trên mạng tên là Trịnh Long. Đường Đào không có ấn tượng gì với người này, đã kết bạn với ông ta rất lâu nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau câu nào.
“Chuyện tôi nhờ anh làm thế nào rồi? Mở video call đi.”
Chuyện? Chuyện gì chứ?
Đường Đào hơi hoang mang. Chính anh cũng không biết đã bao lâu rồi không liên lạc gì với người này, thế thì làm sao có thể nói có chuyện gì với nhau.
Không chờ Đường Đào trả lời, đối phương đã mở video call lên nói chuyện, Đường Đào hắng giọng một chút rồi mới nhận cuộc gọi video với đối phương.
Dường như ông ta cố ý che camera lại, màn hình tối đen như mực không nhìn thấy thứ gì. Đường Đào thấy tình huống này cũng không trách móc. Anh đã tiếp xúc qua không ít bệnh nhân tâm lý, rất nhiều người đều có mâu thuẫn tâm lý, càng có nhiều người hoàn toàn không tin chính mình đã mắc bệnh.
Đường Đào mỉm cười nhẹ nhàng, ôn hòa chủ động chào hỏi đối phương.
“Alo, chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?”
“Không phải anh giúp tôi mà là tôi giúp anh.” Đầu điện thoại bên kia vang lên một giọng nói già nua hơi khàn khàn, hình như là một ông lão đã cao tuổi.
Đường Đào sửng sốt nở nụ cười.
“Được thôi, là ông giúp tôi. Vậy thì ông có thể giúp tôi điều gì đây?”
“Còn nhớ Hạ Vũ Tình không?”
Hạ Vũ Tình là bạn gái cũ của Đường Đào. Hai năm trước sau khi tham gia bữa tiệc sinh nhật của bạn học về đã bất ngờ mất tích. Hai năm nay Đường Đào vẫn một mực tìm kiếm tin tức của Hạ Vũ Tình.
Lúc đó có rất nhiều người đều biết chuyện này qua truyền hình.
“Biết. Sao thế?”
“Qua ba ngày nữa là sinh nhật của cô ta nhỉ? Thật là đáng tiếc quá, một cô gái xinh xắn như thế cứ vậy mà mất rồi. Lẽ nào anh không muốn biết tin tức của cô ta hay sao?”
Ngôn ngữ của Trịnh Long rõ ràng mang theo ý châm chọc ẩn trong đó, dường như cố ý kích thích Đường Đào.
Tuy rằng Đường Đào không tin lời đối phương nói, nhưng anh vẫn có một loại xúc động không kiềm chế được. Nó giống như một ngọn lửa chưa tắt hẳn, còn đang cháy le lói, mà lời nói của ông ta không còn gì nghi ngờ, chính là một thùng xăng rót vào ngọn lửa ấy. Tuy rằng vẻ mặt anh không thay đổi gì nhưng ngón tay cầm bút đang run rẩy rõ rệt.
Đường Đào hít một hơi thật sâu, hỏi: “Rốt cuộc ông muốn nói điều gì?”
“Không muốn nói gì cả, chỉ là muốn giúp anh thôi. Chiều cao của cô ta có lẽ là một mét sáu mươi lăm, mặt búp bê, tóc búi củ tỏi, rất thích ăn các loại trái cây, thích nhất là màu xanh da trời. À, đúng rồi, thứ mà cô ta trân quý nhất có lẽ là chiếc nhẫn hổ phách mà anh đã tặng vào sinh nhật năm hai mươi ba tuổi của cô ta, trên phần đáy của nhẫn có khắc hai chữ cái đầu của họ hai người là Đ và H. Bác sĩ Đường, lời tôi nói có đúng không?”
Trịnh Long nắm rõ chuyện của Hạ Vũ Tình trong lòng bàn tay, từng điều nói ra đều đúng cả. Đường Đào cảm thấy rất kinh ngạc, rốt cuộc kẻ này là ai, tại sao lại biết nhiều chuyện như vậy? Nhất là chuyện chiếc nhẫn hổ phách. Đây là bí mật của riêng anh và Hạ Vũ Tình, sao lại có một người thứ ba biết được?
“Rốt cuộc ông muốn thế nào?” Nụ cười của Đường Đào biến mất.
“Ha ha ha…”
Trong video bên kia truyện đến một trận cười khan. Âm thanh giống như tiếng cười vọng lại của một ông lão có bộ dạng héo mòn đang trốn trong bóng đêm khiến cho người ta không khỏi dựng hết cả tóc gáy, không rét mà run.
“Tôi nói rồi, tôi đến là để giúp anh. Nếu như anh thật sự muốn biết, bây giờ anh hãy đi đến nhà vệ sinh công cộng lầu hai trước mặt tòa cao ốc. Đương nhiên anh cũng có thể coi tôi là một kẻ điên, coi như tôi chưa nói gì cả. Nhớ kỹ, không được ngắt video call.”
Đường Đào do dự ba giây sau đó vẫn đứng lên. Chỉ cần có một tia hi vọng, anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Anh nắm chặt di động trong tay, nhanh chóng xuống lầu.
Khoảng cách từ tòa cao ốc đến nhà vệ sinh công cộng cũng chỉ có vài chục mét. Nhà vệ sinh công cộng lầu một là WC, lầu hai là nhà chứa đồ linh tinh của nhân viên dọn vệ sinh. Anh đẩy cửa đi vào, ngay lập tức ập vào mặt là mùi ẩm mốc. Cả phòng chất đầy toàn là xe đẩy nhỏ, dụng cụ lau quét dọn bốc mùi hôi hám, còn có một vài vải bạt rách dùng để che mưa.
“Tôi đến rồi.” Đường Đào nói.
“Rất tốt. Phía sau cửa có một cái túi màu đen, anh cầm lấy nó đi. Bước tiếp theo là đi hồ Nguyệt Lượng, tiến vào từ cửa Nam. Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn không đi. Nếu như anh không đi thì anh cũng đừng hòng biết được tin tức của Hạ Vũ Tình. Đúng rồi, đêm hôm đó cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ tía nhỉ. Lúc ra ngoài hai người còn ôm ấp nhau dưới tán cây ngô đồng một lát đúng không?”
Trịnh Long cố ý khơi gợi lên sự kích thích của Đường Đào, không hề nói tất cả mọi chuyện ra một lần ngay. Những lời này của ông ta lại một lần nữa khiến cho tính cảnh giác của Đường Đào nâng cao. Ngày hôm đó Hạ Vũ Tình thật sự đã mặc một chiếc váy dài màu đỏ tía, chuyện này rất nhiều người đều biết. Lúc đó hai người đi từ trong nhà ra vẫn cứ đi mãi đến cửa tiểu khu mới dừng lại. Trước khi lên xe taxi, Hạ Vũ Tình có quay người lại ôm Đường Đào một cái. Loại chuyện tình cảm riêng tư thế này, sao đối phương lại biết được?
“Rốt cuộc ông là ai? Tại sao ông lại biết được những điều này?” Đường Đào trầm giọng hỏi, không khỏi cuộn chặt nắm tay.
Tuy rằng không biết mục đích thật sự của ông ta là gì nhưng có thể khẳng định chắc chắn ông ta biết một chút chuyện bên trong.
Giọng cười trầm thấp khàn khàn lại vang lên một lần nữa.
“Ha ha ha, muốn biết đúng không? Muốn biết thì cứ làm theo những gì tôi nói, tốt nhất là anh đừng có giở chiêu trò gì ra. Chỉ cần anh rời khỏi tầm mắt của tôi thì trò chơi sẽ kết thúc. Bây giờ anh phải đi đến cầu trên hồ Nguyệt Lượng. Nhớ cho kỹ, đi vào từ cửa Nam.”
Đường Đào cầm lấy cái túi nhìn thoáng qua. Đây là một cái túi mua hàng đã dùng rất lâu rồi, chữ bên trên đã bị bong hết, trong túi tỏa ra một mùi kì lạ. Bên trong túi có đựng một chiếc áo phông màu đen và một chiếc quần bò, còn có thêm một đôi giày da.
Rốt cuộc kẻ này muốn làm gì chứ?
“Anh chỉ có mười phút.” Trịnh Long nói.
Thời gian không đợi người, Đường Đào chưa kịp xem cẩn thận đã vội vàng xuất phát. Lần này ngược lại, anh muốn xem xem đối phương có thể giở chiêu trò gì ra.
Đường Đào vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện có cái gì đó không đúng lắm. Anh vừa lái xe vừa mở túi ra xem xét kỹ càng lại một lượt. Lần này đã có một phát hiện hoàn toàn mới, anh tìm được một chiếc quần tứ giác tỏa ra mùi khai của nước tiểu.
Trừ vật đó ra, trong túi không còn thứ nào khác, Đường Đào cảm thấy hơi cạn lời. Bộ quần áo này nhất định là người khác đã mặc rồi, hơn nữa còn là một người đàn ông. Anh lại càng cảm thấy Trịnh Long có chướng ngại tâm lý.
Đường Đào thử trao đổi với Trịnh Long, nhưng ông ta không hề đáp lại, video call của bên kia vẫn là một mảng tối đen như cũ.
Lúc này có một cô gái xuất hiện ở ngay phía trước, cô ta giơ tay vẫy vẫy tỏ ý muốn Đường Đào dừng lại, bên cạnh cô ta còn có một chiếc xe máy màu trắng.
Đường Đào không thể không đạp chân phanh.
Trên lưng cô ta có đeo một chiếc túi nhỏ, mặc quần short bò, tóc buộc đuôi ngựa, bày ra vẻ mặt lo lắng rồi chạy qua đây.
“Chào anh, xe của tôi bị hỏng rồi, anh có thể giúp tôi được không?” Vẻ mặt cô gái tràn đầy chờ mong nhìn Đường Đào.
"Không thể!"
Đường Đào dứt khoát từ chối cô gái. Bây giờ anh đang vội đi đến chỗ hồ Nguyệt Lượng, làm sao có thời gian giúp đỡ gì được.
Cô gái sửng sốt một chút, mỉm cười lộ ra một vẻ đáng thương.
“Điện thoại của tôi hết pin rồi, anh có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc được không? Không làm lỡ nhiều thời gian của anh đâu, chỉ một cuộc gọi thôi.”
"Không thể."
Nói xong Đường Đào muốn rời đi, cô gái lại một lần nữa tiến lên một bước chặn đường đi của Đường Đào.
“Này, con người anh làm sao thế hả, anh có phải là đàn ông không vậy?”
Đường Đào ngoắc tay tỏ ý bảo cô gái qua đây. Cô gái vô cùng mừng rỡ vội vàng chạy tới.
“Tôi biết ngay anh là người tốt mà, thật sự rất rất cảm ơn anh.” Trên khuôn mặt cười của cô gái lộ ra sự vui mừng, tưởng rằng Đường Đào muốn giúp mình.
Nhưng mà sau đó cô ta lại đón nhận được một câu nói lạnh như băng.
“Thật ngại quá, tôi không thể.”
Đường Đào đạp mạnh chân ga, chạy biến mất đi trong nháy mắt. Qua kính chiếu hậu phía sau, anh nhìn thấy cô gái tức giận đùng đùng đến mức giậm chân.
Không bao lâu sau, Đường Đào đã chạy tới hồ Nguyệt Lượng, cầm theo cái túi đi bộ từ cửa Nam vào bên trong.
Hồ Nguyệt Lượng nằm bên trong công viên sinh thái của Thanh Châu, là một hồ thiên nhiên nối liền với biển rộng, thảm thực vật trong công viên tương đối rậm rạp, mà vị trí của cửa Nam lại chính là nơi có thảm thực vật rậm rạp nhất.
Đường Đào làm theo yêu cầu của đối phương, đi đến cầu bên bờ biển rồi dừng lại.
“Tôi tới nơi rồi, bây giờ làm gì?”
“Vứt cái túi xuống đi.”
Đường Đào thăm dò nhìn thoáng qua. Nơi anh đang đứng cách mặt nước biển khoảng hai ba mươi mét, phía dưới cầu là một rừng ngập mặn rộng lớn lưa thưa vài cây đước. Giờ phút này nước thủy triều đã rút đi lộ ra một bờ cát lớn. Tuy rằng không rõ ý đồ của đối phương nhưng Đường Đào vẫn làm theo lời ông ta nói.
“Rất tốt. Giờ thì anh đi về đi, manh mối anh cần đang nằm ở trong hố ga gần phòng làm việc của anh.”
“Đợi...”
Đường Đào còn chưa nói hết lời mà video call đã ngắt kết nối.
Giờ phút này tựa như cả thế giới đều yên lặng lại, gió biển mang theo hơi mặn mòi thổi bay mái tóc dài của Đường Đào. Anh hơi đẩy gọng kính lên, hít một hơi thật sâu, dường như một hơi này đã nghẹn từ rất lâu rất lâu rồi. Nghĩ lại chuyện vừa rồi, anh cảm thấy rất hoang mang. Người này muốn anh chạy một chuyến đi xa như thế chỉ là vì chuyện vứt một bộ quần áo đi, vậy cũng quá kỳ quái rồi?
Nếu ông ta đã sớm giấu manh mối ở cửa nhà mình, có cần thiết phải làm thêm một điều thừa thãi như vậy không?
Sao mà anh lại cảm giác đây giống như một trò chơi khôi hài nhỉ?
Đường Đào dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng làm việc. Hố ga nằm dưới gốc cây bên cạnh phòng làm việc của anh. Cạy mở nắp hố ga ra, quả nhiên bên trong có một chiếc túi nilon màu đỏ. Đường Đào lấy cái túi đó mang vào trong phòng làm việc, đóng cửa phòng lại.
Bên trong túi chỉ có một thứ hình như là iPhone bản mới nhất.
Điện thoại không có màn hình khóa bảo vệ, không có thẻ SIM, không có danh bạ điện thoại, lịch sử cuộc gọi cũng đã bị xóa rất sạch. Điều càng kì lạ hơn nữa là ngay cả phần mềm nhắn tin nói chuyện như WeChat cũng không có nốt. May mắn là trong album còn có nhiều ảnh.
Nhưng người này là ai?
Anh ta có liên quan gì đến sự mất tích của Hạ Vũ Tình?
Đăng bởi | tudue1810 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |