Rơi vào cạm bẫy
Đường Đào xem tất cả các ảnh chụp trong điện thoại một lượt, anh tin chắc rằng chủ nhân của chiếc điện thoại này là một người trẻ tuổi có sở thích tập boxing, gia cảnh tương đối khá giả. Anh định thử hỏi Trịnh Long nhưng đối phương đã cho anh vào danh sách đen.
Nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại, Đường Đào bắt đầu nảy sinh nghi ngờ. Lẽ nào người đàn ông này có một mối liên hệ nào đó với sự mất tích của Hạ Vũ Tình?
Nhưng mà anh ta là ai?
Còn một vấn đề nữa, chiếc điện thoại này là của ai? Trịnh Long dùng thủ đoạn gì để lấy được nó?
Là đi ăn trộm sao?
Nếu là loại tình huống này, anh báo cảnh sát chắc chắn là việc làm chui đầu vào rọ. Đến lúc đó chỉ sợ dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Hoặc là mọi chuyện từ đầu đến cuối chỉ là một trò khôi hài, Trịnh Long chỉ đang cố ý đùa giỡn anh. Loại chuyện này cũng không phải không xảy ra bao giờ. Bởi vì nghề nghiệp đặc thù nên Đường Đào đã đắc tội không ít người. Trong mắt rất nhiều người, Đường Đào chính là kẻ đã phá hoại gia đình của bọn họ, vì thế cách một khoảng thời gian không bao lâu lại có người đến gây phiền phức cho anh, thậm chí có lần anh còn bị người ta đánh.
Ở cửa vang lên tiếng bước chân, một người khách quen của anh xuất hiện trước cửa phòng làm việc. Anh nhét điện thoại vào trong ngăn kéo, mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến mười hai giờ trưa, Đường Đào tiễn bước vị khách cuối cùng ra cửa, không khỏi thở phào một hơi, cầm lấy di động chuẩn bị đặt đồ ăn bên ngoài.
“Yo, chuẩn bị tan làm rồi sao?”
Một ông lão có vóc dáng hơi béo đi đến. Ông lão mặc quần áo thường, vẻ mặt tươi cười, dưới nách kẹp một cái túi tài liệu, thoạt nhìn trông vô cùng hiền hòa.
Lôi Thiên Bằng, người phụ trách tổ trọng án đội cảnh sát hình sự Thanh Châu, đồng thời cũng là giáo sư thỉnh giảng của vài trường cảnh sát trong nước. Ở bên mảng hình sự đã vài chục năm, kinh nghiệm phá án vô cùng phong phú, kiến thức uyên bác, đối nhân xử thế lại khoan dung độ lượng, tất cả mọi người đều thích gọi ông ấy là Giáo sư Lôi.
“Giáo sư Lôi, ngọn gió nào đã đưa ông tới đây vậy, mau ngồi đi.”
Đường Đào tiến lên nắm tay giáo sư Lôi, sau khi hai người cùng ngồi xuống hàn huyên với nhau một lát, giáo sư Lôi đặt túi tài liệu lên mặt bàn trước mặt. Trong túi phồng lên, nhìn hình dáng bên ngoài có vẻ như trong túi này là một khẩu súng lục.
“Bác sĩ Đường, sáng hôm nay anh có đi ra ngoài không?” Giáo sư Lôi bưng chén trà híp nửa mắt hỏi.
“Tôi không đi đâu cả. Từ sáng sớm hôm nay tôi đã đến đây rồi, công việc của tôi ở đây rất bận, vừa nãy ông cũng thấy rồi đấy.”
Đường Đào không cần suy nghĩ đã phủ nhận ngay, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Ồ vậy sao? Thế thì lạ thật nhỉ, bạn của tôi nói đã nhìn thấy anh ở hồ Nguyệt Lượng.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trông thì có vẻ ung dung bình tĩnh, thật ra đều đang phỏng đoán suy nghĩ của đối phương. Bất kỳ sự chần chừ nào trong giờ phút này đều có khả năng sẽ bại lộ suy nghĩ bản thân.
“Thế à? Vậy có lẽ người đó nhìn nhầm mất rồi.”
Vẻ mặt Đường Đào vẫn không thay đổi, tim cũng không đập loạn, vẫn là dáng vẻ rất bình thản như trước.
“Vậy thì anh xem cái này đi.”
Giáo sư Lôi lấy di động lật một bức ảnh ra. Đó là ảnh chụp màn hình giám sát khi Đường Đào tiến vào hồ Nguyệt Lượng.
“Anh không chỉ đi tới hồ Nguyệt Lượng mà anh còn đi vào nhà vệ sinh công cộng, đúng không?
Hồ Nguyệt Lượng, nhà vệ sinh công cộng, hai vấn đề của giáo sư Lôi rõ ràng là có mục tiêu hướng tới. Đường Đào biết e là chuyện của bản thân đã bị lộ rồi.
“Giáo sư muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi. Giữa hai chúng ta không cần phải che giấu lấp liếm gì cả.”
Đường Đào cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ ràng ra. Anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu như giáo sư Lôi hỏi chuyện chiếc điện thoại trong tay anh, anh cứ nói thẳng ra là được. Dẫu sao cũng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh được là anh đã lấy nó cả.
Giáo sư Lôi gật đầu cười nói: “Được, người thẳng thắn, tôi thích nói chuyện với những người thẳng thắn giống như anh. Hơn bảy giờ sáng nay tại sao anh lại đi đến nhà vệ sinh công cộng? Bên trong cái túi nilon màu đen mà anh cầm đi có thứ gì?”
Quả nhiên cảnh sát đã điều tra được anh rồi.
“Là thế này. Sáng nay tôi…”
Lời Đường Đào vừa mới nói ra khỏi miệng đã lập tức im bặt. Anh nghĩ tới nội dung tin nhắn wechat, nghĩ tới câu nói mà Trịnh Long đã nói.
“Chuyện tôi nhờ anh làm thế nào rồi? Mở video call đi.”
Những lời này vô cùng dễ hiểu, đó chính là Trịnh Long đang nhờ vả Đường Đào làm việc, mà Đường Đào thật sự đã đi làm rồi. Anh giúp Trịnh Long vứt một cái túi nilon, lại lấy chiếc điện thoại di động. Đây chẳng phải là đồng phạm hay sao?
Hơn nữa cho dù là Đường Đào nói với giáo sư Lôi tất cả những chuyện này đều là do Trịnh Long hãm hại anh, vậy thì chứng cứ ở đâu? Video call của wechat không thể nào phát lại được, chỉ có một mốc thời gian được ghi lại. Như vậy chỉ có thể chứng minh được anh và Trịnh Long đã video call cho nhau, hoàn toàn không chứng minh được bản thân anh bị hãm hại. Hơn nữa dựa vào cái gì mà giáo sư Lôi phải tin tưởng anh chứ?
Vừa rồi Đường Đào chỉ nghĩ mau chóng làm việc, hoàn toàn không suy nghĩ được đến mức độ này.
Dường như giáo sư Lôi đã nhìn ra sự hoang mang của Đường Đào: “Tám giờ sáng hôm nay có người ở lầu hai nhà vệ sinh công cộng phát hiện được một thi thể khỏa thân của một người đàn ông, bộ phận sinh dục của thi thể đã bị cắt bỏ. Ở hiện trường, chúng tôi đã lấy được dấu chân của anh, đồng thời ở hồ Nguyệt Lượng cũng tìm thấy chiếc túi mà anh đã vứt bỏ. Trong túi có đựng quần áo và đôi giày của người chết, trên túi cũng có vân tay của anh. Camera giám sát ở cửa Nam cũng quay được rõ ràng toàn bộ quá trình anh tiêu hủy chứng cứ. Bác sĩ Đường, anh có muốn giải thích một chút không?”
Nói xong, giáo sư cầm điện thoại lật bức ảnh ra đưa tới trước mặt Đường Đào.
Trên ảnh chụp một thi thể người đàn ông khỏa thân cuộn người trên mặt đất, toàn thân tái nhợt giống như tiêu bản được ngâm trong formalin, bộ phận sinh dục bị người ta cắt rời ra. Toàn thân người chết có rất nhiều vết đâm chém, khuôn mặt gần như bị rạch nát, cảnh tượng thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đường Đào sửng sốt, lập tức nhận ra anh đã bị người ta gài bẫy rồi. Vô số tình tiết đang tái hiện trong đầu Đường Đào. Người chết này và người đàn ông trên bức ảnh chụp trong điện thoại kia rõ ràng là cùng một người. Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ nhân chiếc di động chính là người đã chết này.
Nếu dựa vào lời giáo sư Lôi vừa nói ra kia thì chắc chắn anh là đồng phạm, thậm chí nói anh chính là hung thủ.
Từ góc nhìn của cảnh sát mà nói, hành vi Đường Đào đi vứt quần áo là hành vi cố ý tiêu hủy chứng cứ. Dấu chân ở hiện trường, vân tay trên cái túi, còn có cả camera giám sát đều có thể chứng minh sự thật anh đã phạm tội. Điểm quan trọng nhất là trong phòng làm việc còn giấu chiếc điện thoại của nạn nhân, đây là bằng chứng cho thấy Đường Đào liên quan đến vụ án.
Về phần tại sao di động không có thẻ sim và lịch sử cuộc gọi cũng rất dễ giải thích, đã bị Đường Đào xử lý rồi. Chỉ là lúc này chưa kịp chuyển đi mà thôi. Cho dù anh không phạm tội giết người thì cũng là đồng phạm, đây chính là tội phải ngồi tù.
Rốt cuộc bây giờ anh đã hiểu được tại sao Trịnh Long lại nói những lời kỳ quái kia rồi, đó là bước đầu tiên mà ông ta hãm hại anh. Kể từ lúc đó trở đi, dù cho bản thân anh giải thích thế nào đi nữa cũng không có cách gì giải thích rõ ràng được. Cho dù anh không phải là chủ mưu thì cũng là đồng phạm. Nếu như anh chỉ là đồng phạm vậy thì bất kể nạn nhân có quan hệ gì với anh hay không cũng không quan trọng. Dẫu sao anh cũng không phụ trách giết người, anh chỉ phụ trách việc xử lý thi thể, tiêu hủy chứng cứ mà thôi. Nhưng những lời này cũng đã đủ kéo anh xuống nước rồi, chỉ cần không tìm thấy Trịnh Long, anh sẽ không có cách nào thoát khỏi diện bị tình nghi.
Tiêu đời rồi, lần này thật sự rơi vào trong cạm bẫy của người khác rồi.
Trịnh Long hoàn toàn không phải đang giúp anh mà là đang hại anh. Vì muốn hại anh nên có khả năng Trịnh Long còn giết người.
“Theo quy định, chúng tôi phải trực tiếp đến bắt anh. Nhưng mà anh không giống như người khác, anh là chuyên gia mà chúng tôi đặc biệt mời đến, đã từng là người một nhà, cho nên tôi mới tự mình đến đây. Tôi hi vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Xảy ra chuyện như vậy, giáo sư Lôi cũng vô cùng bất đắc dĩ. Có điều sự thật đã bày ra trước mắt, ông ấy là cảnh sát, mọi chuyện đều phải dựa vào chứng cứ, tình hình hiện giờ không trực tiếp bắt người đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Đường Đào hít sâu một hơi nói: “Tôi nói tôi bị người ta hãm hại ông có tin không? Buổi sáng hôm nay tôi nhận được một cuộc gọi video của một người bạn trên wechat gọi tới. Ông ta biết rất nhiều chuyện của Hạ Vũ Tình, hơn nữa còn lấy nó để sai khiến tôi đi đến lầu hai nhà vệ sinh công cộng cầm lấy cái túi rồi vứt xuống dưới cầu của hồ Nguyệt Lượng. Đợi sau khi tôi làm xong việc đó, ông ta bảo tôi lấy một cái túi ở dưới hố ga lên, trong túi đựng một chiếc điện thoại, tôi nghĩ có lẽ cũng là của nạn nhân. Tất cả chuyện này vốn dĩ là một cái bẫy.”
“Có phải bị hãm hại hay không chúng tôi sẽ điều tra, hiện tại mời anh đi cùng tôi một chuyến.”
Giáo sư Lôi tháo chiếc còng tay số tám trên thắt lưng xuống, Đường Đào không hề giãy giụa, đưa hai tay ra.
Còng tay lạnh như băng dừng trên cổ tay Đường Đào, cứ như vậy mà Đường Đào bị bắt đi. Khi anh bước ra khỏi phòng làm việc mới phát hiện rất nhiều cảnh sát đã ở bên ngoài, anh đã sớm bị bao vây.
Đăng bởi | tudue1810 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |