Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kéo tơ bóc kén

Phiên bản Dịch · 1848 chữ

Trong phòng thẩm vấn, Đường Đào bị còng hai tay lên trên lan can sắt, ngồi trên ghế không thể nhúc nhích. Anh nhắm mắt lại, cúi đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, Tô Phỉ đẩy cửa đi vào ngồi đối diện Đường Đào, gõ bàn một cái thật mạnh.

"Đừng có ngủ nữa, giả bộ ngủ có tác dụng gì không?" Giọng của Tô Phỉ chợt trở nên lạnh như băng, chân mày lá liễu dựng thẳng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Đường Đào ngẩng đầu lên, cả hai đều nhận ra đối phương.

Thế nhưng Đường Đào cũng không mấy ngạc nhiên, thậm chí còn không bày ra vẻ mặt kinh ngạc, mà hơi thiếu kiên nhẫn yêu cầu gặp giáo sư Lôi.

"Gọi giáo sư Lôi tới đây, tôi có lời muốn nói với ông ấy."

"Cái gì mà giáo sư Lôi, bây giờ là tôi hỏi anh, họ và tên?"

Tô Phỉ cất cao giọng, hai mắt nhìn thẳng vào Đường Đào, rất nhiều nghi can không dám nhìn thẳng vào hai mắt của cô, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, rất nhiều ý nghĩ trong lòng sẽ biểu đạt trong ánh mắt, sợ hãi, do dự, căng thẳng, không sót bất cứ một điều gì.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tô Phỉ hy vọng dùng cách này để đánh sập phòng tuyến tâm lý của Đường Đào.

Hai người cứ như vậy mà nhìn vào ánh mắt của đối phương, ánh mắt của Tô Phỉ sắc bén không khác gì diều hâu, dường như có thể nhìn rõ tâm hồn của một người, rất nhiều nghi can đối mặt với ánh mắt của cô cơ bản không nhịn nổi ba giây. Cô là một cao thủ tra khảo nổi danh ở trường học, không ít người lọc lõi đã ngã dưới chân của cô.

Đường Đào cũng nhìn Tô Phỉ, chỉ là ánh mắt của anh rất bình thản, không chút gợn sóng, cũng không sợ hãi, không nhìn ra được là vui hay buồn.

Sau hai mươi giây đồng hồ sau, Tô Phỉ đành phải thừa nhận mình đã thất bại, cô chủ động xem qua tập hồ sơ để che giấu đi sự ngượng ngùng của mình.

"Anh tên là gì?" Thái độ của Tô Phỉ hơi hòa hoãn lại.

"Gọi giáo sư Lôi tới đây, tôi thật sự có việc gấp, tôi nghĩ tôi đã biết một chút manh mối."

"Manh mối gì thì anh nói với tôi cũng như nhau cả."

"Tôi không nói với cô, có nói cô cũng không hiểu."

Cái gì gọi là nói cũng không hiểu? Đây chẳng phải là coi thường mình sao?

Tô Phỉ nổi giận, đập bàn một cái, lớn tiếng quát tháo Đường Đào.

"Anh thành thật một chút cho tôi, tôi hỏi anh cái gì thì anh đáp cái đó, anh biết cái gì thì thành thật mà nói ra."

Đường Đào nhún vai, nói: "Được, vậy tôi không nói nữa."

"Không nói thì có tác dụng gì không? Không nói gì thì chúng tôi cũng có thể áp dụng hình phạt để ép khẩu cung."

Đường Đào nở nụ cười, nói: "Ép khẩu cung thì cần phải có chứng cứ có thể chứng minh kiểm nghiệm, hiện giờ các người có bằng chứng sao? Hơn nữa hình phạt đó là việc của tòa án, liên quan gì đến cảnh sát, đừng có chúng tôi chúng tôi nữa, mới vừa tốt nghiệp đại học đúng không?"

"Hiểu biết nhiều đấy, anh tưởng rằng anh không nói thì chúng tôi không tìm được chứng cứ sao?" Tô Phỉ lập tức phản bác.

"Được rồi, đổi một người khác đến đây đi, cô quá nghiệp dư. Đầu tiên, điều tra đương sự tối thiểu cần hai người, bất kể là mấy người tra hỏi thì phải có ít nhất một người phụ trách ghi chép, thứ hai, cô cầm ngược hồ sơ rồi." Đường Đào lắc đầu, không vui ra mặt.

Tôi Phủ cúi đầu nhìn mới phát hiện mình thực sự cầm ngược, vội vàng xoay lại.

Lúc này giáo sư Lôi đẩy cửa đi vào.

"Giáo sư, người này..."

Giáo sư Lôi xua tay ý bảo Tô Phỉ đừng nói nữa, ông ấy kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống, bày ra vẻ mặt thả lỏng chào hỏi với Đường Đào.

"Bác sĩ Đường, anh muốn nói gì? Tôi nghĩ rằng anh hẳn đã có phát hiện gì đó đúng không?" Giáo sư Lôi cười hỏi.

Đường Đào gật đầu, nói: "Tôi đã nghĩ thông suốt rằng vì sao nghi can lại gửi video cho tôi vào bảy giờ rưỡi rồi, bởi vì đây là anh ta đã tính toán từ trước, từ phòng làm việc của tôi đi đến hồ Nguyệt Lượng mất khoảng mười phút đồng hồ, đi đi về về một vòng thì mất hơn hai mươi phút, đi một chuyến trong công viên phải mất từ ba đến năm phút, mà giờ làm của công nhân vệ sinh là tám giờ, nói cách khác, sau khi tôi trở về phòng làm việc cầm lấy di động không đến mười phút đồng hồ, công nhân vệ sinh đã phát hiện ra thi thể, nguyên nhân làm như vậy rất đơn giản, ông ta sợ rằng thời gian kéo quá lâu thì sẽ có người đi tới lầu hai xóa vết chân tôi để lại và các bằng chứng liên quan. Tiếp nữa, ông ta gửi cho tôi duy nhất một tin nhắn chính là muốn tạo ra chứng cứ giả rằng tôi là đồng lõa của ông ta, cho nên đã thực hiện cuộc gọi video, thứ nhất là tiện cho việc giám sát tôi, ở phương diện khác thì là không muốn để lại chứng cứ văn bản cho cảnh sát, có văn bản thì có thể phân tích, nhưng video thì chỉ có thời gian ghi lại, dùng cách này thì vừa an toàn, vừa trực tiếp, tất cả đều là âm mưu mà ông ta đã sắp đặt xong từ lâu."

Về thời gian đi về này đúng là giáo sư Lôi thật sự không nghĩ tới.

"Vì sao Trịnh Long lại đổi tội cho anh? Anh hiểu ông ta bao nhiêu?" Giáo sư Lôi lại hỏi.

"Hoàn toàn không biết, bên trong Wechat của tôi có rất nhiều khách hàng, thông thường đều là bọn họ chủ động tìm tới tôi, Trịnh Long chưa từng liên lạc với tôi, giọng nói của ông ta rất khô cứng, hơi khàn, nghe giọng thì hẳn là một ông già. Thật ra lần này ông ta vu oan cho tôi có trăm ngàn chỗ hở, mục đích thực sự của ông ta không phải lấy vụ án này để đưa tôi vào chỗ chết, mà là kéo tôi xuống nước, chỉ cần một ngày các người không tìm thấy ông ta, vậy thì tôi không cách nào thoát khỏi diện tình nghi, tôi có một trực giác, Trịnh Long có lẽ sẽ không thu tay, đây vẫn chỉ là bắt đầu."

Giáo sư Lôi gật đầu, Đường Đào nói rất đúng, chỉ cần cảnh sát không bắt được Trịnh Long, vậy thì anh sẽ hoàn toàn không thể nào thoát khỏi diện tình nghi.

Đường Đào nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Tôi đã xem qua ảnh chụp trong điện thoại di động của người chết, có thể cung cấp cho mọi người một chút manh mối, trong album ảnh của anh ta có tổng cộng 117 tấm hình, liên quan tới boxing có 65 tấm, ảnh chụp chung với bạn bè có 33 tấm, chụp chung với anh ta tổng cộng có 14 người, trong đó có một người đàn ông đeo kính xuất hiện mười lần, bọn họ hẳn là bạn tốt, vóc dáng của người này hơi mập, thường hay đeo một chiếc đồng hồ Longines cổ điển, hầu như lúc nào cũng mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, anh ta hẳn là một nhân viên văn phòng, chức vị không cao, bạn gái của người chết xuất hiện năm lần, ba lần là ở nơi công cộng, cô gái này là một người thích ăn diện và khoe khoang, sử dụng son môi Burberry, ba lần đi ra ngoài đều dùng ba túi xách hàng hiệu hoàn toàn khác nhau, hai cái Channel, một cái là Scarecrow, có lẽ là cô ấy lái một chiếc xe con Bentley màu đen, biển số xe là B67852."

Lý Kiêu ở phòng giám sát hai tay như bay trên máy tính, anh ta tìm được toàn bộ những bức hình mà Đường Đào nói, tỷ lệ chuẩn xác gần như là trăm phần trăm, hơn một trăm bức ảnh Đường Đào nhìn một lần mà đều nhớ kỹ, hơn nữa còn có thể tiến hành xâu chuỗi rồi phân tích, trí nhớ như vậy thật đúng là không phải cường điệu hóa, thế nhưng Lý Kiêu vẫn chưa tìm được con xe Bentley mà Đường Đào nói, nếu như có tấm hình này thì anh ta hẳn đã phải hiện ra từ lâu rồi."

"Giáo sư Lôi, chú hỏi Đường Đào xem, tấm ảnh có xe Bentley là tấm nào?"

Trong tai nghe của giáo sư Lôi vang lên tiếng của Lý Kiêu.

Tô Phỉ ở bên nghe mà như lọt vào trong sương mù, người này chỉ cần nhìn ảnh chụp là nhớ kĩ được chi tiết trong đó? Việc này cũng khoa trương quá rồi đấy. Như vậy thì để làm gì? Đây không phải là viết hồ sơ tâm lý tội phạm sao? Trước đây người này đã từng làm gì?"

"Bentley ở tấm hình nào vậy?" Giáo sư Lôi hỏi.

"Tấm thứ 89, bên trong kính râm của người bị hại."

Lý Kiêu vội vàng tìm được tấm hình thứ 89, đó là tấm hình người bị hại tự chụp, anh ta đeo kính râm đối diện với ống kính, Lý Kiêu nhích gần lại sát máy tính, thực sự nhìn thấy cô gái ở trong kính râm của người bị hại cách đó không xa, hóa ra đây không phải là hình tự chụp, mà là bạn gái của người bị hại chụp hình cho anh ta, lúc đó cô ấy đứng ở bên cạnh xe Bentley, người bình thường cơ bản sẽ không chú ý tới.

Có được biển số xe thì có thể lấy xe để tìm người, vụ án lập tức trở nên rõ ràng hơn.

Lý Kiêu nhanh chóng tra được chiếc xe này, chủ nhân của chiếc xe là một thanh niên tên Lưu Cường, hai mươi sáu tuổi, là một quản lý của một cửa hàng dịch vụ bán hàng ô tô 4S, địa chỉ điện thoại không sót một thứ gì. Mà ảnh chụp của Lưu Cường hoàn toàn ăn khớp với người bị hại.

"Tôi tìm được người bị hại rồi." Lý Kiêu cất cao giọng, hưng phấn nói.

Bạn đang đọc PHÒNG TUYẾN TÂM LÝ của Tả Nhĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.