Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác ma biến thái

Phiên bản Dịch · 1535 chữ

Biết được thông tin mới nhất, giáo sư Lôi cũng chỉ cười nhẹ hỏi: “Vài giờ sau khi nạn nhân chết, bộ phận sinh dục của anh ta bị cắt đi, khuôn mặt bị biến dạng, toàn thân có hơn năm mươi vết chém, thủ pháp rất tinh vi, hung khí thì là vật nhọn, anh cảm thấy thế nào?”

“Thù hận, là thù hận đối với đàn ông.” Đường Đào không chút do dự đưa ra câu trả lời.

“Anh nói tiếp đi.”

“Cũng có rất nhiều quốc gia sùng bái phương diện này, ví dụ như Nhật Bản, Thái Lan, tôi nghĩ hung thủ có lẽ lúc trẻ đã bị tấn công tình dục hoặc bị cưỡng chế chứng kiến cảnh đó, dẫn đến ghét cay ghét đắng đàn ông, hung thủ sở dĩ phải dời thi thể nạn nhân vào nhà vệ sinh công cộng là vì thời gian gây án của hung thủ rất dài, hung thủ dùng dao rạch nhiều đường trên cơ thể nạn nhân, lúc gây án trên mặt vẫn luôn cười, hung thủ rất hưởng thụ loại khoái cảm khó diễn tả thành lời ấy. Dáng người hung thủ không cao, bộ dạng lôi thôi, diện mạo xấu xí, thiếu cảm giác an toàn nên lúc nào cũng mang theo dao bên người, hung thủ rất nghèo, thuê một phòng trọ cũ nát, tính cách tự ti, ít nói, lúc nhỏ đã bắt đầu học tập và nghiên cứu thủ pháp của tội phạm, thích xem phim trinh thám dài tập trên truyền hình, có năng lực phản trinh sát đáng kể, có điều hung thủ cũng không phải Trịnh Long.”

Tô Phỉ đứng bên cạnh càng hoang mang, giáo sư Lôi này không phải đội trưởng tổ trọng án đội cảnh sát hình sự à, sao lại nói chuyện phiếm cùng một nghi phạm giết người? Hai người họ làm gì giống đang tra hỏi chứ, rõ ràng là đang thảo luận vụ án mà.

“Không phải Trịnh Long? Sao lại nói thế?” Giáo sư Lôi hỏi.

“Bởi vì bụng dạ Trịnh Long rất kín đáo, xảo quyệt hơn người này rất nhiều.”

“Vậy có thể là đồng bọn không? Nếu không phải đồng bọn thì hung thủ nhất định sẽ phát hiện chiếc điện thoại trong lúc hủy xác, nhưng cuối cùng nó lại xuất hiện trong tay anh, điều này có thể cho thấy hai người kia có quan hệ hợp tác, vậy anh cảm thấy hung thủ làm nghề gì?”

Đường Đào nhớ lại cái túi kia, nói: “Còn nhớ cái túi kia không? Đó hẳn là một cái túi dùng rất lâu rồi, nạn nhân chỉ mặc đồ hiệu, tuyệt đối không thể nào sử dụng loại túi như thế, vậy chắc hẳn là của hung thủ. Trước khi hành hung, hung thủ lột quần áo và giày nạn nhân xuống, như vậy có thể thấy người này thật sự rất nghèo, trên cái túi kia còn có mùi lạ, tôi nghĩ chắc là mùi thịt heo thối, người xảo quyệt như Trịnh Long sẽ không hợp tác với loại người cấp bậc này, hung thủ nhất định là dùng thủ đoạn gì đó lấy cái túi kia, nếu tôi đoán không sai thì trên túi đó chỉ có mỗi vân tay của tôi.”

Giáo sư Lôi cũng không trả lời mà hỏi lại: “Vậy trong suy nghĩ của anh thì hung thủ là người thế nào và làm nghề gì?”

“Giết mổ, hoặc tương tự thế.”

Đường Đào trả lời sạch sẽ ngắn gọn.

“Thịt tươi phải được đưa đến chợ trước năm giờ sáng. Thậm chí có một số khách sạn và nhà hàng sẽ mua thịt vào thời gian sớm hơn nữa nên các lò giết mổ thường bắt đầu giết mổ vào rạng sáng. Về cơ bản thì công việc này phải làm xong trước ba giờ sáng, sáng sớm chính là thời gian tên mổ thịt xong việc, vũ khí tự vệ mà người đó mang theo là một con dao giết heo mổ xương, do chiếc túi kia đặt trong môi trường mổ giết thịt kia lâu nên trên túi mới có mùi thịt heo.”

Thợ giết mổ vừa có thời gian gây án vừa có năng lực gây án, còn có dụng cụ gây án, suy luận của Đường Đào hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Tô Phỉ có hơi khinh thường, suy luận của Đường Đào trước khi tìm được chứng cứ thì chỉ đơn giản là lý luận suông, cho rằng anh vốn chỉ đang vì bản thân mà gỡ tội.

“Hung thủ sẽ đem những đồ đó đi đâu?” Giáo sư Lôi lại hỏi.

“Hẳn là giấu ở một nơi nào đó, đối với tên hung thủ này mà nói thì đó chính là chiến lợi phẩm, hung thủ và nạn nhân đều không quen biết nhau, ông vừa nãy nói bọn họ là đồng bọn, điều này tôi chỉ có thể nói là khả năng cực thấp, Trịnh Long vô cùng cẩn thận, ông ta sao lại hợp tác cùng một tên giết mổ chứ?”

“Theo như lời anh nói tên Trịnh Long này là trăm phương nghìn kế muốn hại anh, vậy anh nói xem ông ta là hạng người gì?”

Trong đầu Đường Đào hiện lên một bóng đen, người này đã quan sát vòng bạn bè của anh trong khoảng thời gian rất lâu, hiểu được thói quen hằng ngày của anh, vẫn luôn trốn trong bóng tối dõi theo anh, hệt như một âm hồn bám mãi không thôi, thậm chí ông ta đã từng mặt đối mặt nói chuyện với Đường Đào.

“Trịnh Long chẳng qua là tên giả của ông ta, ông ta có thể họ Trịnh, cũng có thể trong tên có một chữ Long, tướng mạo ông ta bình thường, khó nhận thấy, khoảng chừng có ít nhất nửa năm trước ông ta đã đến Thanh Châu, hơn nữa còn xuất hiện cạnh tôi một thời gian dài, khả năng lớn nhất là ông ta làm việc ngay bên cạnh tôi, tùy thời tùy chỗ đều có thể nhìn thấy tôi, ông ta có thể là ông chủ một cửa hàng, cũng có thể là nhân viên phục vụ, cho dù ông ta là gì thì mục tiêu chỉ có một, đó chính là tôi. Tôi và ông ta có lẽ có mối thù cực lớn, ông ta biết Hạ Vũ Tình, còn biết rất nhiều bí mật của Hạ Vũ Tình, chắc có mối liên hệ gì đó với Hạ Vũ Tình, năng lực phản trinh sát của ông ta rất mạnh, lại có tố chất tâm lý vượt qua người thường, tối hôm qua ông ta chắc là đã trốn trong bóng tối theo dõi hung thủ, chứng kiến hết toàn bộ quá trình gây án, lần này ông ta ra tay rồi chắc chắn sẽ có lần sau.”

Vừa nói Đường Đào vừa nắm chặt quả đấm, lần này anh dự cảm được điều chẳng lành.

Giáo sư Lôi cũng giật mình, nếu điều Đường Đào nói là thật, vậy thì người tên Trịnh Long này không thể không đề phòng.

“Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ toàn lực điều tra, tất nhiên tôi hi vọng anh có thể phối hợp điều tra, không giấu giếm bất kỳ thứ gì, dẫu sao có thể cứu anh cũng chỉ có chính anh. Được rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Giáo sư Lôi đứng dậy rời đi, cuộc thẩm vấn đã kết thúc.

Giáo sư Lôi bước ra khỏi phòng thẩm vấn với tâm tình không tệ, nhưng Tô Phỉ thì không nhịn được.

“Chú Lôi, sao chú lại khách khí như vậy, người này nhìn một cái là biết không phải tốt lành gì rồi.” Tô Phỉ chu miệng nhỏ không vui nói.

“Bởi vì anh ta cũng đã từng là cảnh sát, là lực lượng nòng cốt của đội cảnh sát hình sự Thanh Châu, mấy năm trước bạn gái của anh ta mất tích, anh ta có chướng ngại tâm lý vì thế đã từ chức, sau khi anh ta trở nên tốt hơn thì đã quay trở lại, bây giờ trở thành cố vấn đặc biệt cho chúng ta, ngành anh ta học là ngành tâm lý tội phạm, sau này con nên theo anh ta học tập cho tốt.”

Tô Phỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm lắm.

“Bỏ đi, con thấy tài nghệ anh ta cũng chỉ như thế, tâm lý học tội phạm con cũng có biết, nhưng lời anh ta nói hơi vi diệu, cứ như anh ta đã tận mắt thấy rồi vậy.”

“Ha ha ha, được rồi, con thắng, đội cảnh sát hình sự gần đây rất bận, chú sắp xếp cho con một chỗ trước, khu Thanh Thủy Nhã 305, lát nữa chú sẽ bảo dì con chuẩn bị những đồ con cần dùng cho con.”

“Con cảm ơn chú, chú yên tâm, sớm muộn gì con cũng sẽ bắt lại cái tên Đường Đào này.”

Tô Phỉ dí dỏm nháy mắt một cái rồi nhanh chân xuống lầu.

Bạn đang đọc PHÒNG TUYẾN TÂM LÝ của Tả Nhĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.