Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1076 chữ

"Đã tìm được chỗ dựa mới rồi sao?"

"Cùng người có quan hệ sao?"

Diệp Phục Thiên mỉm cười hỏi lại.

"Không có. Chỉ là tùy tiện hỏi thôi."

Mộc Vân Nghê cười nói. Sau đó đi về phía trước, đồng thời nói với người bên cạnh:

"Tên này là đệ tử Cầm Ma. Chỉ là hiện tại Cầm Ma đã là một tên phế nhân rồi. Ngày hôm qua, bọn họ tới nhà ta cầu xin, muốn cha ta thu nhận hắn làm đệ tử. Các người nói xem có buồn cười không?"

Diệp Phục Thiên nghe thấy Mộc Vân Nghê nói như vậy liền dừng lại. Sau đó nhún vai, có chút bực bội, hỏi Đường Uyển ở bên cạnh:

"Đông Hải Học Cung đánh người có chuyện gì không?"

Hai con mắt xinh đẹp của Đường Uyển nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Cái tên này, còn chưa có vào Học Cung đã nghĩ tới chuyện đánh người rồi sao?

Hai con mắt xinh đẹp của Đường Uyển nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Cái tên này, còn chưa có vào học cung đã nghĩ tới chuyện đánh người rồi sao?

Nhưng mà, những lời cô nàng Mộc Vân Nghê kia nói quả thật có chút quá đáng. Giả sử nếu như cô ta vũ nhục lão sư của nàng. E rằng, nàng cũng giống như hắn, đều không thể nhẫn nhịn được.

"Đông Hải học cung không cho phép lăng nhục người khác. Nhưng cũng không phản đối các đệ tử tranh chấp với nhau. Cho nên, chỉ cần hai bên tự nguyện chiến đấu với nhau. Các trưởng bối của học cung cũng không có quản. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ra tay phải có chừng mực. Không được quá độc ác. Không tàn không phế. Khi đó sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Đường Uyển nhỏ giọng nói:

"Dĩ nhiên, ngươi cũng không phải là người của học cung. Cho nên, nếu như ngươi muốn khiêu khích đệ tử Đông Hải học cung…khả năng lớn có lẽ là… bị đánh."

Diệp Phục Thiên nhìn thấy Đường Uyển có vẻ xấu hổ. Giống như kiểu nàng không tín nhiệm mình vậy??

Hình như đám người Mộc Vân Nghê nghe được Diệp Phục Thiên hỏi Đường Uyển câu hỏi kia. Cho nên, bọn họ liền dừng bước chân lại. Sau đó, Mộc Vân Nghê nhìn về phía Diệp Phục Thiên với một ánh mắt cổ quái. Một người trong đám Mộc Vân Nghê nói:

"Vân Nghê, hắn hình như còn muốn đánh ngươi nữa kìa."

Mộc Vân Nghe nghe thấy vậy, cảm thấy quá hài hước. Nàng nhìn Diệp Phục Thiên, cười nói:

"Kích động lắm sao? Chẳng lẽ những lời ta nói, không đúng sao? Ngày hôm qua, ai tới nhà ta, xin cha ta chứa chấp ấy nhỉ?? Hay là thế này đi. Bây giờ, ngươi cầu xin ta, biết đâu ta lại nhủ lòng thương, suy nghĩ lại, về bảo với cha ta thu lưu sư đồ các ngươi."

Diệp Phục Thiên nhìn Mộc Vân Nghê, nói:

"Lúc này, ta rất là tức giận."

"Thì sao nào?"

Mộc Vân Nghê cười dài, nhìn hắn. Những người bên cạnh Mộc Vân Nghê cũng cười rộ lên. Rất tức giận? Thế thì sao nào??

"Cho nên…"

Diệp Phục Thiên hét lớn:

"Dư Sinh."

"Đã xong."

Hai nắm đấm Dư Sinh nắm chặt lại. Đạp mạnh về phía trước một bước. Giờ khắc này, Đường Uyển ở bên cạnh tên to con này liền cảm giác được khí thế của hắn thay đổi rõ rệt. Lúc này, hắn không khác gì một con mãnh thú. Một cỗ hơi thở nguy hiểm từ trên người hắn tỏa ra.

"Một chiến sĩ Vinh Quang tam tinh. Không biết các ngươi có dám ứng chiến không? Đừng bảo các ngươi vì quá sợ hãi nên không dám ứng chiến nha!"

Diệp Phục Thiên nhìn Mộc Vân Nghê nói.

"Vân Nghê, để ta."

Một nam tử bên cạnh Vân Nghê liền nói.

"Ta muốn khiêu chiến tất cả các ngươi."

Dư Sinh nói.

Đường Uyển ở phía sau hắn, nghe thấy hắn nói như vậy liền sửng sốt. Cái tên này mặc dù khí thế rất mạnh. Nhưng cũng quá cuồng vọng đi. Hiện tại hắn có biết, hắn phải đánh nhau với mấy người không? Đánh với 6 người đấy. Mặc dù tuổi tác xấp xỉ bọn họ. Nhưng đây là Đông Hải học cung. Ở nơi này những người có thiên phú mạnh cũng không có thiếu. Đôi khi còn có người có cảnh giới cao hơn Dư Sinh. Số lượng này cũng có rất nhiều. Thậm chí rất có thể còn có Thiên Mệnh Pháp Sư.

Còn Diệp Phục Thiên thì hờ hững như không. Sau khi Dư Sinh bước vào Thức Tỉnh đệ thất trọng. Hắn lại bắt đầu tu luyện công pháp do nghĩa phụ truyền lại. Hơn nữa, hắn trời sinh dũng mãnh phi thường, lực lượng lại lớn vô cùng. Căn bản không thể lấy cảnh giới hiện tại mà phán đoán được.

Hắn biết Dư Sinh nói như vậy là có dụng ý gì. Nếu như hắn đánh một người, rồi những người kia không dám nhận khiêu chiến thì sao? Thế không phải khó chơi rồi sao. Mới đến, cũng không thể phá hỏng quy định do Đông Hải học cung đặt ra được. Cho nên, hắn hiểu Dư Sinh nói như vậy là có dụng ý như thế nào. Nhìn thì có vẻ như cực kỳ ngu xuẩn, nhưng thật ra lại rất thông minh.

Sắc mặt huynh muội Mộc Vân Nghê lúc này giống như bị làm nhục vậy. Rõ ràng, hôm qua không phải đám người này tới nhà mình cầu xin chứa chấp hay sao. Thế mà hôm nay lại lớn lối tới như vậy. Chỉ với một người lại dám khiêu chiến tất cả đám người mình??

"Ngươi đã thích ăn đòn tới như vậy. Ta liền thành toàn cho ngươi."

Mộc Vân Khinh lạnh nhạt nói. Từ trên người hắn hiện ra vẻ phong khinh vân đạm.

Mặc dù khí thế Dư Sinh có vẻ rất mạnh. Nhưng hắn có lòng tin tuyệt đối về thực lực của mình. 17 tuổi, hắn đã là Thiên Mệnh Pháp Sư Vinh Quang tứ tinh. Cho dù ở trong Đông Hải học cung, cũng được xếp vào hàng ngũ ưu tú.

Bạn đang đọc Phục Thiên Thị ( Dịch ) của Tịnh Vô Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.