Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Hắn vừa nói xong. Trong nháy mắt, Dư Sinh liền đạp ra trước một bước.

Hắn nhịn lâu lắm rồi. Từ ngày hôm qua, khi Hoa Phong Lưu bị cự tuyệt, mất đi thể diện. Sau đó lại còn bị vũ nhục một phen nữa. Hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Thế nhưng vào lúc này, hắn hoàn toàn bộc phát ra hết cả.

Từng âm thanh nặng nề, trầm trọng từ trên mặt đất phát ra. Ánh sáng màu vàng bao trùm lấy cơ thể Dư Sinh. Giống như khoác lên người một cái khôi giáp chiến y màu vàng. So với người bình thường, hắn còn cao hơn một cái đầu. Quả thực lúc này, khí thế của hắn cuồng bạo đến đáng sợ.

"Tên này…"

Đôi mắt xinh đẹp của Đường Uyển hiện ra quang mang kỳ lạ. Mặc dù, Dư Sinh còn chưa có thật sự ra tay. Nhưng khí thế hắn phát ra lúc này cũng đã khiến cho nàng cảm thấy hắn rất mạnh.

Đường Uyển còn có thể phát hiện ra Dư Sinh như vậy. Hiển nhiên người đối diện với hắn cũng cảm nhận ra được. Chỉ thấy hai đạo thân ảnh đồng thời nhảy ra ngoài. Pháp thuật cường đại lăng không tách ra. Trong nháy mắt, một cây mây màu vàng đất mọc lên, bao bọc lấy cơ thể Dư Sinh. Còn mũi tên nhọn hoắt màu vàng thì đâm về phía con mắt Dư Sinh.

Dư Sinh thấy vậy liền lấy hai cánh tay chắn ngang mắt. Mũi tên màu vàng đâm vào cánh tay được bao phủ ánh sáng màu vàng kia liền phát ra một âm thanh thanh thúy. Đồng thời, dây mây dài đang muốn trói lại thân thể của Dư Sinh kia cũng phát nổ.

Một âm thanh thật lớn vang lên. Dư Sinh đứng tại chỗ, dậm mạnh chân xuống mặt đất. Thấy vậy, hai thân thể kia liền nhanh chóng lui về phía sau. Tốc độ rút lui nhanh tới kinh người. Thì ra, hai người bọn họ đều là cường giả võ pháp kiêm tu.

Nhưng tốc độ Dư Sinh còn nhanh hơn. Hắn chỉ bước ra một bước. Thế nhưng, lại khiến cho hai người kia cảm giác được rằng như có một bóng người to lớn đang đứng chắn ngang trước mặt bọn họ. Bóng người này không khác gì một vị thần hạ phàm. Thấy vậy, sắc mặt hai người kia liền đại biến. Trong dĩ vãng, bọn họ chiến đấu chưa bao giờ gặp phải người nào có thể cấp cho bọn họ lực áp bách đáng sợ như thế này. Hắn khiến cho bọn họ căn bản không kịp thi triển ra toàn bộ thực lực của mình.

"Phanh."

Cánh tay Dư Sinh càn quét mà qua. Hai thân thể kia cơ hồ không có bất kỳ hoài niệm gì, đã lập tức nằm xuống. Hai người bọn họ bị Dư Sinh hung hăng đập ngã trên mặt đất.

Dư Sinh tiếp tục giậm mạnh chân xuống, tiến về phía trước. Từng bước chân hắn giậm xuống, mặt đất rung lên từng hồi. Dư Sinh chạy thẳng tới chỗ Mộc Vân Nghê đang đứng ở kia. Giờ khắc này, sắc mặt Mộc Vân Nghê liền thay đổi. Hiển nhiên, nàng ý thức được gia hỏa khôi ngô kia còn cường đại hơn trong tưởng tượng của nàng.

"Để ta đối phó với hắn, Vân Nghê lui xuống đi."

Mộc Vân Khinh mở miệng nói. Mộc Vân Nghê gật đầu đồng ý, khi thấy Mộc Vân Khinh tiến về phía Dư Sinh kia. Nàng lựa chọn lui về phía sau đứng xem. Sau đó, hai con mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Đợi sau khi ca ca của nàng bắt lại tên điên kia, nàng sẽ đối phó với hắn.

Rất nhiều đệ tử Đông Hải học cung ở xung quanh liền bị hấp dẫn bởi trận chiến đấu này. Bọn họ tụ tập lại đây, nhìn thấy khí tức bạo tạc của Dư Sinh, trong lòng cảm thấy run sợ. Trong đầu thầm nghĩ, người này cũng là đệ tử Đông Hải học cung sao? Lực lượng cũng quá dọa người đi.

Mộc Vân Khinh phóng ra mệnh hồn của mình. Đây là mệnh hồn được truyền thừa từ phụ thân của hắn. Một con điêu màu vàng.

Kim Điêu là một loại yêu thú phi thường cường đại. Nó có hai thuộc tính Kim và Phong. Giống như Kim Sí Đại Bằng. Dĩ nhiên, thuộc tính năng lực của nó đương nhiên không thể đánh đồng với Kim Sí Đại Bằng rồi.

Mệnh hồn phóng thích ra, sau lưng Mộc Vân Khinh liền xuất hiện một đôi cánh chim. Thân thể hắn trôi nổi giữa bầu trời. Từ trên người hắn, một cỗ hơi thở cực kỳ sắc bén phả ra. Hai thuộc tính Kim và Phong đáng sợ hội tụ ở trước người hắn. Nhất thời, một cây trường mâu màu vàng liền xuất hiện trước mặt hắn, trên thanh trường mâu còn có gió bám theo.

"Đi."

Hai cánh tay Mộc Vân Khinh run lên, thanh trường mâu mang theo gió đâm tới. Có phong thuộc tính gia trì, tốc độ, uy lực của thanh trường mâu kia càng trở nên đáng sợ hơn.

Từng tiếng "Đông đông" to lớn truyền ra. Hai cánh tay Dư Sinh đưa tới, đánh lên thanh trường mâu đang xông tới kia. Mọi người nhìn thấy một màn như vậy liền cảm thấy kinh hãi. Người này cũng gan dạ quá đi. Không ngờ người này lại dùng chiến kỹ đối kháng với pháp thuật.

Ngay sau khi cánh tay Dư Sinh oanh xuất, trước người hắn liền xuất hiện một màn ánh sáng màu vàng. Thanh trường mâu đâm tới, gặp phải màn ánh sáng màu vàng này liền bị cản trở lại. Sau một khắc, màn ánh sáng màu vàng liền biến thành vòng xoáy màu vàng. Nó điên cuồng cắn nuốt hết thảy lực lượng linh khí. Mà trên cánh tay màu vàng của Dư Sinh liền xuất hiện gai ngược dữ tợn. Còn thanh trường mâu thì biến mất không thấy đâu, giống như vừa mọc ra trên cánh tay kia vậy.

Bạn đang đọc Phục Thiên Thị ( Dịch ) của Tịnh Vô Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.