Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1005 chữ

Không lâu sau, trưởng giả kia quay lại, mang tới một bút khắc và vài tờ giấy bùa chú giao cho Diệp Phục Thiên.

"Đa tạ." Diệp Phục Thiên nói lời cảm tạ sau đó bày giấy bút trước mặt.

"Hắn muốn làm gì?" Mọi người sợ hãi, khắc bùa chú và pháp trận khá giống nhau, đều cần thời gian nhất định. Vân Thiên Hạo là pháp sư thiên mệnh sở hữu mệnh hồn trận đồ vì vậy mới có thể nhanh chóng khắc pháp trận, trực tiếp dùng trong chiến đấu. Diệp Phục Thiên mặc dù là khắc lục sư nhưng cũng không thể bắt chước đâu nhỉ?

Khi ngươi khắc bùa chú, pháp trận của đối phương cũng đang tấn công đến, vậy thì chiến đấu kiểu gì? Quả thực chẳng khác gì muốn chết.

Nhưng Diệp Phục Thiên tựa như muốn khiêu chiến điều bất khả thi này.

Rất nhiều người đều trở nên nghiêm túc, tuy Diệp Phục Thiên rất vô sỉ nhưng thực lực của hắn bây giờ đã không còn ai dám nghi ngờ.

"Ngươi đang sỉ nhục ta sao?" Vân Thiên Hạo nhìn thấy động tác của Diệp Phục Thiên tức giận nói. Mặc dù là một khắc lục sư nhưng lại muốn khắc bùa chú ngay trong trận đấu để đối phó hắn, đối với một pháp sư thiên mệnh am hiểu trận pháp mà nói quả là một sự miệt thị và nhục nhã.

"Ngươi có thể bắt đầu rồi." Diệp Phục Thiên tay cầm bút khắc vừa ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Hạo bình tĩnh nói. Khi thiếu niên ấy nghiêm túc, trên người tựa như có một luồng ánh sáng thần thánh khiến người ta không tự chủ được sinh ra lòng tin mạnh mẽ với hắn. Đó là một khí chất vô hình bẩm sinh đã có.

Vân Thiên Hạo bước đến phóng mệnh hồn trận đồ ra. Lúc này đây pháp trận không còn là thuộc tính hỏa diệm nữa mà là thuộc tính hàn băng. Linh khí Thủy trong trời đất điên cuồng lao về phía pháp trận, ngưng tụ thành hàn băng. Nơi Vân Thiên Hạo đứng có luồng gió hàn băng đáng sợ xuất hiện như một thế giới băng tuyết độc lập. Mặc dù đứng ở chỗ rất xa nhưng người ta cũng có thể cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo bên trong.

"Mệnh hồn trận đồ của hắn cho hắn thiên phú toàn bộ các thuộc tính, pháp trận có thể hút bất cứ linh khí thuộc tính nào, thật yêu nghiệt!" Mặc dù là đối địch nhưng các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu vẫn có chút đố kị với thiên phú của Vân Thiên Hạo. Đó thật sự là thiên tài yêu nghiệt, thảo nào học cung Hắc Diễm dẫn hắn đến đây diễu võ dương oai.

Nhưng dù vậy, vị thiếu niên bị học cung Thanh Châu bọn họ hạ lệnh cấm lúc này lại thản nhiên đối mặt.

Diệp Phục Thiên ngồi trên mặt tuyết yên lặng khắc bùa chú. Từng nét bút khắc nhanh như chớp tựa như long xà nhảy múa, linh khí Lôi hệ cũng theo đó điên cuồng trút vào.

Một tia sét chớp lên trên cây bút khắc, đúng lúc này Vân Thiên Hạo xuất thủ, trong pháp trận có một cây giáo hàn băng lao xuống.

"Cẩn thận!" Có vài người không tự chủ được lo lắng cho Diệp Phục Thiên nhưng thiếu niên vẫn cúi đầu khắc bùa chú. Từng nét bút vung lên dẫn theo luồng sấm sét lấp lánh. Trong khoảnh khắc, một lưới sấm sét xuất hiện trước mặt hắn bao vây cây giáo hàn băng đang lao tới, xé nát nó từng chút một.

"Phòng ngự pháp thuật, khiên sét." Mọi người như biết Diệp Phục Thiên muốn khắc pháp thuật gì. Đây là sét khiên thành hình từ lưới sấm sét được Diệp Phục Thiên trực tiếp điều khiển phòng ngự chống lại đòn công kích của đối phương.

"Ầm." Hàn băng trên mặt đất nổ tung, hàn ý vô tận lao về phía pháp trận của Vân Thiên Hạo. Pháp trận đã thành hình, Vân Thiên Hạo giơ hai tay lên khống chế thế giới hàn băng ấy.

"Đi!" Vân Thiên Hạo lạnh lùng nói. Vô số cây giáo hàn băng trong pháp trận mang theo uy thế kinh người phá không trung lao xuống, đòn công kích sắc bén tột cùng.

"Thành công!" Diệp Phục Thiên nhấc bút, bùa chú bay lên, tiếp theo đó một chiếc khiên sấm sét to lớn xuất hiện trước mặt Diệp Phục Thiên đánh nát đòn công kích ấy.

Diệp Phục Thiên vẫn không ngẩng đầu, hắn tiếp tục khắc một tấm bùa khác. Đôi tay di chuyển rất uyển chuyển tiêu sái, phối hợp cùng khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc làm cho một vài thiếu nữ ngẩn ngơ.

Thì ra… hắn mạnh như vậy.

Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết nhìn thiếu niên trong tuyết, chẳng biết tại sao nhưng trong lòng nàng có chút đau lòng, thiếu niên phẫn nộ vì hồng nhan ấy đã lộ rõ tài hoa xuất chúng!

Các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu chăm chú nhìn Diệp Phục Thiên. Ôi, lại một thiên tài yêu nghiệt xuất hiện rồi!

Tốc độ khắc bùa chú nhanh đến mức đó có ý nghĩa gì? Nghĩa là khả năng khống chế linh khí của Diệp Phục Thiên rất mạnh, hơn nữa còn vượt cả năng lực cảm nhận. Mặc dù hắn không khắc bùa chú thì trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó hắn cũng có thể thi triển ra pháp thuật vượt quá cảnh giới của hắn.

"Ngoại môn học cung Thanh Châu của chúng ta có đệ tử yêu nghiệt như thế lại không lọt giáp bảng thi Hương, còn bị hạ lệnh cấm." Cung chủ Lôi Hành cung cực kỳ khó chịu, lạnh lùng liếc nhìn Thạch Trung.

Bạn đang đọc Phục Thiên Thị ( Dịch ) của Tịnh Vô Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.