"Rống…" Một tiếng rồng gầm rung trời vang vọng không gian, Hàn Băng Thủ Hộ không ngừng bị nghiền nát. Vân Thiên Hạo bị đánh bay, một luồng khí hỏa diệm nóng cháy vô cùng tràn vào cơ thể như muốn thiêu đốt hắn.
Gió gào thét, có cường giả học cung Hắc Diễm đỡ được Vân Thiên Hạo, sau đó lần lượt từng bóng người lao tới bên cạnh hắn, lộ ra vẻ khẩn trương.
"Phụt!" Vân Thiên Hạo phun ra một ngụm máu tươi, lúc này mới cảm giác tốt hơn chút. Hắn thấp giọng nói: "Không chết được đâu."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên. Thua rồi, hắn lại thua dưới tay một thiếu niên cùng cảnh giới.
Lúc này, ánh mắt Diệp Phục Thiên cũng nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Pháp sư thiên mệnh rất mạnh sao?"
"Khụ khụ…" Lại một ngụm máu tươi phun ra. Vân Thiên Hạo từ nhỏ được coi là con trời, chưa từng chịu nhục nhã như vậy.
Nhưng hắn lại thua trong tay đối phương, không còn lời gì để nói.
"Ngươi là ai?" Vân Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên hỏi, hắn sẽ ghi nhớ thiếu niên trước mắt.
Nhìn thiếu niên ấy, Diệp Phục Thiên nói: "Diệp Phục Thiên."
Trung niên có đôi mắt ưng bên cạnh nhíu mày nói: "Trước khi tới đây, ta đã tìm hiểu ba vị trí đầu bảng của mấy năm thi Hội thi Hương gần nhất, vì sao chưa từng nghe qua tên ngươi?"
Với thiên phú và sức mạnh của Diệp Phục Thiên thì không thể vô danh ở học cung Thanh Châu.
Người của học cung Thanh Châu nghe được câu nói của trung niên đôi mắt ưng không khỏi có chút xấu hổ. Hai tháng trước trong kỳ thi Hương, Diệp Phục Thiên vốn nên nổi danh nhưng bởi vì có chút nguyên nhân, tên của hắn bị xóa khỏi giáp bảng. Lúc này đối phương hỏi tới đương nhiên có vẻ hơi lúng túng.
Diệp Phục Thiên cũng tự giễu cười nói: "Ta vốn là người bị học cung Thanh Châu vứt bỏ, đang tạm lưu lại học cung quan sát."
"Hừ, thắng là thắng, cần gì phải làm nhục ta như vậy, có ý nghĩa gì chứ." Vân Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, cho rằng Diệp Phục Thiên cố ý nhục nhã hắn.
"Cậu ấy nói thật." Dư Sinh đứng phía sau nói, vẫn có vẻ hơi khó chịu.
Học cung Hắc Diễm đều ngẩn ra, trung niên có đôi mắt ưng cười như điên, ánh mắt quét về phía những nhân vật lớn của học cung Thanh Châu kia nói: "Thiên tài như thế lại là người bị học cung Thanh Châu vứt đi. Nếu ngươi đồng ý vào học cung Hắc Diễm ta, ta sẽ tận lực bồi dưỡng, thế nào?"
"Cái này…" Nghe được trung niên kia nói, người học cung Thanh Châu chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực, nhất là những nhân vật lớn kia. Học cung Hắc Diễm thân là kẻ địch lại có thể như vậy, mà học cung Thanh Châu bọn họ, hai bên đối lập càng có vẻ châm biếm.
"Không cần." Diệp Phục Thiên nhàn nhạt đáp lại, trực tiếp cự tuyệt.
"Được, đã như vậy, lần gặp mặt sau sẽ là chiến trường." Trung niên có đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên như đang cảnh cáo hắn, dứt lời xoay người nói: "Đi thôi."
Các cường giả học cung Hắc Diễm lạnh lùng nhìn về phía học cung Thanh Châu, sau đó lần lượt xoay người rời đi.Tuy bọn họ chiến bại nhưng khí thế vẫn không suy giảm.
Ngược lại, học cung Thanh Châu cũng không có cảm giác hãnh diện vui sướng.
Ba trận chiến đầu tiên thua toàn bộ, nếu không có Dư Sinh và Diệp Phục Thiên ra tay, học cung Thanh Châu sẽ mất hết thể diện.
Nhưng có chút châm chọc là Diệp Phục Thiên lúc này vẫn chịu lệnh cấm của học cung, Dư Sinh bị mất danh hiệu đầu bảng một cách vô lý. Hai người bọn họ lại là người cứu vãn bộ mặt của học cung Thanh Châu hôm nay.
Lúc này Dư Sinh đứng cạnh Diệp Phục Thiên cách đó không xa, vô số ánh mắt rơi vào hai thiếu niên. Mới vừa rồi, bọn họ đã có cái nhìn mới về hai thiếu niên này, nhất là Diệp Phục Thiên.
Kiêu ngạo, cuồng vọng?
Đó chẳng qua là biểu tượng, với thiên phú hắn biểu hiện hôm nay, trước đây hắn quả thực khiêm tốn đến mức dọa người.
"Diệp Phục Thiên, trước đây học cung có chút hiểu lầm với ngươi, may là không tạo thành sai lầm lớn. Nếu ngươi là pháp sư song thuộc tính Lôi – Hỏa, lại giỏi võ đạo, về sau muốn vào cung nào tu hành?" Các chủ Kiếm các Lãnh Thanh Phong hỏi Diệp Phục Thiên. Thiên phú võ đạo cực mạnh, thiên phú pháp sư song hệ, hơn nữa hắn còn có thiên phú khắc lục sư, Diệp Phục Thiên thật sự là thiên tài yêu nghiệt.
Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung tùy ý hắn chọn, chỉ cần hắn đồng ý.
"Còn có Dư Sinh, Chiến lầu của ta hoan nghênh sự gia nhập của ngươi, ta sẽ đích thân dạy dỗ ngươi." Lầu chủ Chiến lầu bắt đầu kéo người.
"Kim Hành cung của ta cũng vậy, pháp sư mới là chính đạo. Dư Sinh, ngươi nên tu pháp thuật." Cung chủ Kim Hành cung giành người.
Dư Sinh không nói gì thêm, hắn đưa mắt về phía Diệp Phục Thiên, tất cả đều do cậu ấy quyết định.
Mọi người nhìn thấy ánh mắt Dư Sinh tựa hồ cũng hiểu, quyền quyết định thực sự nằm ở Diệp Phục Thiên.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 59 |