Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1001 chữ

"Thi Hương đã tuyên bố kết quả, sao có thể nói sửa là sửa. Tuy hôm nay Diệp Phục Thiên biểu hiện xuất chúng nhưng hắn bất kính với trưởng bối, không tuân thủ quy củ cũng là sự thật. Hôm nay niệm tình hắn chiến đấu vì học cung Thanh Châu, có thể xét huỷ bỏ nghiêm phạt cho hắn, nhưng nếu cậy vào trận chiến này, lấy lui làm tiến uy hiếp học cung, đệ tử như thế này cho dù thiên phú xuất chúng hơn nữa thì sao chứ?"

"Uy hiếp học cung?" Diệp Phục Thiên nhìn Thạch Trung, xem ra kẻ đưa Mộ Dung Thu lên thi Hương đệ nhất, đè Dư Sinh xuống đồng thời hạ lệnh nghiêm phạt với mình chính là cung chủ Thổ Hành cung - Thạch Trung.

Còn các chủ Kiếm các Lãnh Thanh Phong, thái độ vẫn luôn có chút cảm tình với hắn, chắc chắn không tham dự việc này.

Nhìn Thạch Trung, Diệp Phục Thiên đột nhiên cười nói: "Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, có năng lực gì uy hiếp học cung Thanh Châu, nhưng còn Thạch cung chủ, vãn bối thật muốn thỉnh giáo một phen, rốt cuộc vãn bối đã đắc tội Thạch cung chủ ở đâu."

"Ngươi có ý gì?" Thạch Trung lạnh như băng hỏi.

"Ở kỳ thi Hương, bất luận là thiên phú hay thực lực, Dư Sinh rõ ràng đều nổi trội hơn Mộ Dung Thu, trận chiến ngày hôm nay chính là minh chứng chính xác nhất. Ban đầu Thạch cung chủ chọn Mộ Dung Thu đệ nhất, ta không phục là hợp tình hợp lí, Thạch cung chủ lại cho rằng ta không tuân thủ quy củ chống đối ông, sau đó đá ta khỏi giáp bảng, lại hạ lệnh cấm cũng xem như đã nghiêm phạt. Hôm nay, ta và Dư Sinh chiến đấu vì học cung Thanh Châu, cung chủ lại chỉ nói có thể xét huỷ bỏ nghiêm phạt cho ta, vậy thì sự vinh nhục của học cung Thanh Châu trong mắt Thạch cung chủ chỉ là nhỏ bé không đáng kể ư?"

Diệp Phục Thiên nhìn Thạch Trung chậm rãi nói: "Hoặc có lẽ là, vãn bối đã đắc tội Thạch cung chủ mới khiến Thạch cung chủ chán ghét như vậy. Mà Mộ Dung Thu rốt cuộc ưu tú cỡ nào lại có thể làm cho Thạch cung chủ tin tưởng trao cho hắn thi Hương đệ nhất, bởi vì vì ảnh hưởng của hắn mà hạ lệnh cấm với ta?"

"Hỗn xược!" Thạch Trung quát lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Phục Thiên, nói:

"Ngươi toàn nói xằng bậy, đây chính là thái độ ngươi nói chuyện với trưởng bối ư? Tên đệ tử đại nghịch bất đạo như vậy cho dù bồi dưỡng làm cường giả, tương lai e rằng sẽ là kẻ gây họa."

"Đại nghịch bất đạo!" Các đệ tử học cung Thanh Châu cảm giác trên người có chút lạnh. Lúc này người sáng suốt cũng có thể nhìn ra xếp hạng trong kỳ thi Hương tuyệt đối không đơn giản như vậy. Từng lời nói của Thạch Trung như đâm thẳng vào tim gan, rõ ràng có ý định muốn đuổi Diệp Phục Thiên đi.

Mà Diệp Phục Thiên vừa rồi cũng nói Thạch Trung vì ảnh hưởng của Mộ Dung mới hạ lệnh cấm với hắn, vậy thì trong đó rõ ràng có lợi có hại, khiến cho các đệ tử học cung Thanh Châu đều cảm giác được từng cơn ớn lạnh.

"Thạch Trung, đủ rồi đó." Cung chủ Lôi Hành cung lúc này cũng nhịn được nữa, lạnh lùng nói. Bảy đại cung chủ của Thuật Pháp cung đều được coi là có chút giao tình, một vài quy tắc ẩn bên trong bọn họ mặc dù biết nhưng không thể tránh được, chỉ cần không dính đến quyền lợi của học cung Thanh Châu thì họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng không ai có thể dự liệu được hai thiếu niên bị đối xử bất công ở kỳ thi Hương lại có thiên phú xuất chúng tới mức như thế, lại quật cường và kiêu ngạo như thế.

"Diệp Phục Thiên, cuộc chiến hôm nay ngươi vì học cung lập được công lao, học cung Thanh Châu sẽ không bạc đãi ngươi, chắc chắn sẽ có cung chủ thu nhận hai người các ngươi làm đệ tử. Về sau hãy ở trong học cung tu hành thật tốt, tương lai tất có thành tựu. Những chuyện còn lại cũng không cần chấp nhất làm gì." Lúc này cung chủ Phong Hành cung - Ly Giang cũng lên tiếng như muốn khuyên bảo Diệp Phục Thiên.

Nhưng nghe được lời của hắn, Diệp Phục Thiên lại lộ ra một nụ cười tự giễu, xem ra hắn thực sự quá nhỏ tuổi, quá mức tự tin. Cho dù biểu hiện thiên phú kiệt xuất, chiến đấu vì học cung Thanh Châu nhưng thật ra vẫn chẳng thay đổi được gì, cùng lắm chỉ được vào chính thức, được một nhân vật lớn nào đó yêu thích nhận làm đệ tử.

Nhưng như thế là đủ rồi sao?

Cung chủ Phong Hành cung - Ly Giang muốn hắn không chấp nhất với những chuyện khác hiển nhiên là muốn hắn chuyển biến tốt thì thu nhận hắn, tựa hồ cũng cùng suy nghĩ với Thạch Trung, cho rằng hắn chỉ muốn uy hiếp học cung, cũng sẽ không thực sự rời khỏi. Dù sao học cung Thanh Châu là thánh địa tu hành của thành Thanh Châu.

Nhưng chuyện thi Hương cuối năm cứ tính như vậy sao?

Việc học cung Thanh Châu nghiêm phạt và hạ lệnh cấm, một lời giải thích cũng không có sao?

Còn ẩn tình phía sau càng không được phép đào ra.

Có thể hắn nghĩ quá đơn giản, chung quy vẫn là do tuổi còn quá trẻ.

Bạn đang đọc Phục Thiên Thị ( Dịch ) của Tịnh Vô Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.