Nhưng tuổi còn trẻ chí ít cũng có chỗ tốt, sở hữu tính cách bốc đồng.
Nghĩ vậy, Diệp Phục Thiên mỉm cười, hơi khom người với các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu. Vô số ánh mắt rơi trên người hắn, đều đang phỏng đoán Diệp Phục Thiên rốt cuộc có dụng ý gì?
"Ơn truyền dạy ba năm của học cung Thanh Châu, Phục Thiên khắc sâu trong tâm khảm, cáo từ."
Diệp Phục Thiên mỉm cười lập tức gọi: "Dư Sinh."
"Ừ!" Dư Sinh bên cạnh đáp, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm những nhân vật lớn kia, hiển nhiên cực kỳ khó chịu.
"Đi thôi." Diệp Phục Thiên xoay người, đạp lên tuyết trắng từng bước rời khỏi. Dư Sinh thu hồi ánh mắt, theo sát Diệp Phục Thiên rời đi.
Giờ khắc này, bóng lưng hai thiếu niên có vẻ rất cô đơn nhưng cũng rất kiên định, tựa hồ có thể cảm nhận được lòng kiêu ngạo của bọn họ.
Dĩ nhiên là đi thật!
Các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu đều ngẩn ra, đương nhiên họ không dự liệu được Diệp Phục Thiên sẽ nghiêm túc như vậy.
Ánh mắt lầu chủ Chiến lầu, các chủ Kiếm các cùng mấy vị cung chủ lạnh lẽo nhìn Thạch Trung, sắc mặt cực kỳ khó coi. Điều này khiến cho ánh mắt Thạch Trung càng âm trầm, lạnh như băng nói: "Đợi đã."
Diệp Phục Thiên dừng bước, xoay người nhìn Thạch Trung, nói: "Thạch cung chủ còn có chuyện gì sao?"
"Ngươi coi học cung Thanh Châu là nơi nào, nói đến là đến, nói đi là đi?" Thạch Trung lạnh lùng nói.
Đôi mắt Diệp Phục Thiên thoáng ngưng đọng, nói: "Thạch cung chủ có ý gì?"
"Ngươi trời sinh phản bội, mang lòng oán hận học cung Thanh Châu. Bây giờ ngươi phản bội học cung Thanh Châu, phải chăng chuẩn bị nghe theo lời cường giả học cung Hắc Diễm, đi theo bọn hắn đối phó với học cung Thanh Châu?"
Thoại âm của Thạch Trung vừa rơi xuống, không gian tựa như lạnh lẽo thêm vài phần. Mọi người đều cảm giác được sự lạnh lùng, Diệp Phục Thiên cũng cảm giác được sự độc ác trong lời nói của Thạch Trung. Ý này là muốn đẩy hắn vào chỗ chết sao?
Học cung Hắc Diễm chính là tử địch của học cung Thanh Châu. Thạch Trung nói thế, nếu các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu cũng đồng tình thì điều đang đợi Diệp Phục Thiên sẽ là kết cục đáng sợ.
"Cung chủ, Diệp Phục Thiên đã cự tuyệt học cung Hắc Diễm, sao có thể đi cùng bọn hắn." Tần Y lộ vẻ sầu lo. Hôm nay Diệp Phục Thiên khiến nàng thất kinh, quật cường khiến nàng không thể nói gì nhưng lời nói của Thạch Trung quá mức đáng sợ, nàng nhất định phải đứng ra nói gì đó.
"Trong học cung đương nhiên hắn không dám đi theo địch, nhưng lúc ra ngoài thì sao nào?" Thạch Trung lạnh lùng nói. Lãnh Thanh Phong lạnh như băng nhìn hắn. Thạch Trung muốn ép Diệp Phục Thiên vào đường cùng, mặc dù Diệp Phục Thiên không có tâm tư như vậy nhưng Thạch Trung nói thế cũng sẽ gây nên hậu quả đáng sợ.
"Ông muốn như thế nào?" Dư Sinh ngưng mắt nhìn Thạch Trung, trên người mơ hồ phóng ra khí tức hoang dã.
"Những gì các ngươi đã học trong ba năm, phế bỏ!" Thạch Trung lãnh đạm nói, không gian yên tĩnh như chết.
Tựa hồ ai đó cũng bị lời nói của Thạch Trung làm kinh động, trong lúc nhất thời hoàn toàn không có một âm thanh nào phát ra. Một lúc lâu sau mới có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, mọi người thấy một hình bóng hoàn mỹ không tì vết đạp hoa tuyết mà đi như tiên tử hạ phàm, đương nhiên đó là Hoa Giải Ngữ.
Hoa Giải Ngữ đi tới bên cạnh Diệp Phục Thiên, trừng mắt liếc hắn một cái khiến Diệp Phục Thiên thất thần. Yêu tinh này thực sự rất thu hút.
Sau đó, đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ chậm rãi chuyển qua nhìn Thạch Trung phía trước, mỉm cười nói: "Tốt nhất ông nên thu hồi những lời ông vừa nói."
Giọng nói Hoa Giải Ngữ bình tĩnh như có thêm một ma lực kỳ diệu khiến rất nhiều người cũng theo đó mà run rẩy. Đây là đang uy hiếp cung chủ Thổ Hành cung sao?
Trước đó, thiếu niên vì hồng nhan mà giận dữ, thể hiện tài hoa xuất chúng.
Bây giờ thiếu nữ như tiên tử từ trong đám người đi ra như đang bảo vệ điều gì đó.
Giờ khắc này, vô số người đều ước ao, đố kỵ.
Hai bóng người trong gió tuyết, khi bọn họ sánh vai bên nhau, phảng phất cả thánh địa học cung Thanh Châu này cũng muốn ảm đạm phai mờ!
Hoa tuyết vẫn tung bay, rơi trên người Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ.
Không ai ngờ được lúc này Hoa Giải Ngữ sẽ đứng ra bảo vệ Diệp Phục Thiên, thậm chí còn thẳng thắn uy hiếp một vị cung chủ của học cung Thanh Châu.
Trong lòng rất nhiều thiếu niên đứng đó cảm thấy lạc lõng, thì ra bọn họ thực sự yêu nhau sao?
Có thể chỉ có thiếu niên thiên tài như Diệp Phục Thiên mới có tư cách bầu bạn bên cạnh Hoa Giải Ngữ, sánh bước cùng nàng.
Mọi người cũng không ngờ rằng ấn tượng về thiếu niên quật cường đó trong lòng bọn họ đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bất luận là Dương Tu hay Lăng Tiếu, cái nhìn của bọn họ với Diệp Phục Thiên cũng đã sớm thay đổi, như có chút tự ti mặc cảm. Người bọn họ đã từng châm chọc miệt thị lại có thể đánh bại pháp sư thiên mệnh, khiêu chiến quy tắc của học cung Thanh Châu, thậm chí không hề có hứng thú với việc trở thành đệ tử của cung chủ. Nghĩ cũng biết hắn kiêu ngạo thế nào, nhưng trước đây bọn họ chưa bao giờ nghiêm túc với hắn.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 65 |