Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1000 chữ

"Phải không?" Ánh mắt Hoa Phong Lưu rơi trên người Diệp Phục Thiên.

"Lão sư." Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu, nếu lão sư xuất hiện, chắc hẳn đã biết chuyện rồi.

"Lão sư?" Thạch Trung nghe được Diệp Phục Thiên xưng hô, trong lòng chợt run lên, sắc mặt chớp mắt trở nên tái nhợt, vô cùng khó coi.

Diệp Phục Thiên lại là đệ tử của ông ấy, ông ấy xuất hiện ở nơi này căn bản không phải bởi vì Hoa Giải Ngữ, mà là vì Diệp Phục Thiên.

Thạch Trung chỉ cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh rợn gáy, mồ hôi lạnh túa ra cả người, dường như nhiệt độ xung quanh cũng đang không ngừng giảm xuống. Với cảnh giới của hắn, thực sự hắn cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.

"Đệ tử của ta chiến đấu vì học cung Thanh Châu, vậy mà ngươi lại muốn phế hắn?" Giọng nói của Hoa Phong Lưu vẫn rất bình thản, như không mang theo một chút tức giận nào. Ông đạp tuyết trắng đi về phía trước mấy bước, ánh mắt nhìn Thạch Trung, giờ khắc này thân thể Thạch Trung có chút run rẩy.

"Cung chủ Thổ Hành cung uy phong quá nhỉ."

Hoa Phong Lưu nhàn nhạt nói, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên trở nên yêu dị, có tia sáng đáng sợ bắn ra từ ánh mắt ấy. Mái tóc dài tung bay theo gió, lấy thân thể ông làm trung tâm, trời đất như sắp nổi lên bão táp đáng sợ, một luồng gió hàn băng kinh người chợt vọt về phía Thạch Trung như muốn chôn vùi cơ thể hắn.

Đôi chân của Thạch Trung mạnh mẽ đạp xuống mặt đất, thân thể bay lên trời, linh khí thuộc tính Thổ trong trời đất bùng nổ, chớp mắt hóa thành một bức tường che trước người hắn.

"Uỳnh!" Một tiếng vang thật lớn, bức tường trực tiếp nát bấy. Bàn tay của Hoa Phong Lưu vươn về phía Thạch Trung, ngay sau đó một bàn tay vô hình xuất hiện trực tiếp khống chế cơ thể Thạch Trung.

"Tiền bối, ta không biết hắn là đệ tử của người." Thạch Trung hét lên, giọng nói của hắn có chút khàn khàn tựa như yết hầu bị sức mạnh vô hình bóp chặt.

"Bây giờ ngươi biết rồi đó." Mái tóc đen của Hoa Phong Lưu bay phấp phới, ánh sáng màu trắng trong đôi mắt ấy càng thêm yêu dị đáng sợ. Ông nâng bàn tay lên, ngay lập tức cơ thể Thạch Trung mạnh mẽ đập xuống mặt đất, tảng đá nổ tung, đất xuất hiện vết nứt.

Cường giả xung quanh nhao nhao tránh lui. Dưới ánh nhìn chấn động của mọi người, thân thể của Thạch Trung không ngừng bay lên rồi lại nện xuống, tiếng nổ lớn vang vọng trên bầu trời học cung Thanh Châu trộn lẫn với tiếng kêu thảm thiết của ai đó. Một khu vực trên mặt đất hoàn toàn bị phá hủy, ai nấy cũng sợ mất mật. Đây chính là cung chủ đó, bị ngược thảm như vậy mà lại không có chút sức chống đỡ.

Một lúc lâu sau, tiếng "uỳnh uỳnh" cuối cùng cũng dừng lại, mặt đất cũng ngừng rung. Hoa Phong Lưu thu tay lại, ánh mắt khôi phục sự bình tĩnh nhìn những cường giả học cung Thanh Châu đang đờ người ra, thản nhiên nói: "Tính khí không tốt lắm, thứ lỗi."

Diệp Phục Thiên chớp chớp mắt, nhìn về hình bóng áo trắng phía trước, có chút không dám tin lão sư nho nhã ôn hòa lại bạo lực như thế, có điều… thực sự là đẹp trai quá mức!

Các nhân vật lớn khác của học cung Thanh Châu chỉ đành cười khổ, các chủ Kiếm các Lãnh Thanh Phong nói: "Tiền bối, chuyện này thật sự do học cung Thanh Châu không đúng, về sau chắc chắn sẽ bù đắp cho Phục Thiên."

"Không có sau đó, học cung Thanh Châu không xứng dạy nó." Giọng nói của hình bóng áo trắng ấy vẫn thản nhiên, Lãnh Thanh Phong hết lời chống đỡ. Hoàn toàn chính xác, Diệp Phục Thiên có ông làm lão sư, đương nhiên không cần những người khác ở học cung Thanh Châu dạy, có điều trong lòng họ cũng yên tâm hơn. Nếu là đệ tử của ông, chí ít hắn sẽ không vì ghi hận trong lòng mà đối đầu với học cung Thanh Châu.

Chỉ là, Hoa Phong Lưu nhận Diệp Phục Thiên làm đệ tử lúc nào?

Ánh mắt rơi trên dung nhan anh tuấn của Diệp Phục Thiên của Lãnh Thanh Phong chợt đổi, đột nhiên nhớ lại một chuyện nhỏ. Trước kỳ thi Hương, Thiên Yêu sơn có rồng xuất hiện, lúc ấy có một vị thiếu niên lá gan cực lớn, bị Long Vận công kích ngất đi, sau lại được Hoa Phong Lưu đưa đi. Chẳng qua lúc đó sắc trời đã tối, sức chú ý đều dồn về Long Vận, khi bọn hắn chú ý đến thiếu niên, thiếu niên kia đã bị sấm sét bao phủ rồi ngất đi, lại được Hoa Phong Lưu đưa đi ngay sau đó.

Chuyện này đã qua mấy tháng, vốn đã dần dần rơi vào quên lãng, mãi đến khi Hoa Phong Lưu và Diệp Phục Thiên cùng xuất hiện ở nơi này mới khiến hắn nhớ tới. Thì ra, Diệp Phục Thiên chính là thiếu niên bị Long Vận công kích.

"Đi thôi." Hoa Phong Lưu xoay người nói với Diệp Phục Thiên.

"Vâng." Diệp Phục Thiên gật đầu, sau đó cùng Hoa Giải Ngữ và Dư Sinh theo sau Hoa Phong Lưu.

"Lão sư, vừa rồi người đẹp trai lắm đó nha. Đó là võ kỹ hay pháp thuật, vì sao con chưa bao giờ nghe đến?" Diệp Phục Thiên hỏi ở phía sau Hoa Phong Lưu.

Bạn đang đọc Phục Thiên Thị ( Dịch ) của Tịnh Vô Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.