Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1031 chữ

"Về sau con sẽ biết." Hoa Phong Lưu quay đầu lại cười cười.

Diệp Phục Thiên vẫn hiếu kỳ, ánh mắt hắn nhìn về phía Hoa Giải Ngữ bên cạnh, nói: "Yêu tinh, nàng nói cho ta biết nhé?"

Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói sao?"

"Ủa…" Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Giải Ngữ, thở dài nói:

"Trước đó nàng đứng phía trước ta, ta còn tưởng rằng nàng thích ta chứ."

Nụ cười của Hoa Giải Ngữ đông lại, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Phục Thiên, sau đó bước nhanh đuổi theo phụ thân nàng.

Phía sau, Dư Sinh mang vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Diệp Phục Thiên, đùa giỡn với nữ nhi của lão sư ngay trước mặt lão sư, đây rốt cuộc là lão sư hay là nhạc phụ nhỉ?

Diệp Phục Thiên theo Hoa Phong Lưu rời đi, trong lòng mọi người ở học cung Thanh Châu vẫn khó có thể bình tĩnh lại.

Sợ rằng, bọn họ khó mà quên được hình bóng quật cường, thi Hương phải chịu đối xử không công bằng, học cung hạ lệnh cấm nghiêm phạt, hai người họ cũng không nói gì. Ngay lúc học cung Hắc Diễm cường thế đến sỉ nhục học cung Thanh Châu, là hai người họ đi ra cứu vớt thể diện của học cung Thanh Châu, hào quang bắn ra bốn phía. Hai người được các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu tán thưởng nhưng vẫn dứt khoát lựa chọn rời đi.

Mọi người rốt cuộc cũng hiểu rõ Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên có quan hệ như thế nào, nhưng chẳng biết tại sao, bọn họ lại không hận Diệp Phục Thiên như trước kia. Trong quá khứ, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phục Thiên ở bên Hoa Giải Ngữ là sự nhục nhã của nữ thần, nhưng bây giờ, trong đám đệ tử ngoại môn của học cung Thanh Châu, trừ hắn ra, còn ai có tư cách sánh vai cùng Hoa Giải Ngữ?

Đương nhiên, nỗi hận của Mộ Dung Thu đối với Diệp Phục Thiên càng thêm mãnh liệt.

Cung chủ Thổ Hành cung Thạch Trung bị đánh trọng thương nhưng chỉ có một vị cung chủ đích thân đến đỡ hắn dậy, những người còn lại trực tiếp phất tay áo rời đi, có thể thấy được họ bất mãn thế nào đối với Thạch Trung. Bởi vì hắn, học cung Thanh Châu đã tổn thất ba đệ tử có thiên phú kiệt xuất nhất. Nếu có một ngày, ba người họ danh chấn một phương, học cung còn có mặt mũi nói bọn họ xuất thân từ học cung Thanh Châu sao?

Mới rời khỏi biệt viện không lâu lại trở về, Diệp Phục Thiên cảm thấy có chút là lạ.

"Phục Thiên." Hoa Phong Lưu ngồi xuống, gọi Diệp Phục Thiên một tiếng.

"Lão sư." Diệp Phục Thiên đi lên trước đáp lại, trong lòng còn đang suy đoán lão sư rốt cuộc có thân phận gì.

"Việc này chắc hẳn là do Thạch Trung dựng lên, tên này tâm tư bất chính, ta sẽ bắt học cung Thanh Châu xử trí hắn, nhưng học cung Thanh Châu truyền đạo ở thành Thanh Châu nhiều năm, đừng vì chuyện này mà ghi hận toàn bộ học cung." Hoa Phong Lưu dặn dò.

"Lão sư, đệ tử hiểu rõ trong lòng." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

"Ta hơi thắc mắc một chút, vì sao con phải nhất quyết rời đi. Nếu con chọn ở lại, tất nhiên sẽ được một vị cung chủ coi trọng." Hoa Phong Lưu hiếu kỳ hỏi.

"Con biết các cung chủ khác bất đồng với Thạch Trung, bọn họ biết rõ sự việc nhưng không ai ngăn cản Thạch Trung hạ lệnh cấm nghiêm phạt với con, hiển nhiên họ không có ý muốn đối đầu với Thạch Trung chỉ vì một đệ tử ngoại môn như con. Nếu nói khi đó con còn chưa đủ tư cách, vậy sau trận chiến ngày hôm nay, dường như học cung Thanh Châu vẫn không có ý định vì hai đệ tử chúng con mà trở mặt với một cung chủ. Đã như vậy, đương nhiên con không muốn ở lại, huống chi đã đắc tội Thạch Trung, ở lại về sau sợ là sẽ phải chịu đựng, lẽ nào Thức Tỉnh kỳ như con lại đấu trí đấu dũng với một cung chủ?"

Diệp Phục Thiên có chút buồn bực nói: "Còn về việc được cung chủ coi trọng, chẳng qua cung chủ học cung Thanh Châu chỉ là một cái phất tay của lão sư mà thôi, có lão sư dạy dỗ, đâu cần bọn họ coi trọng."

"Ồ…" Dư Sinh đứng phía sau càng thêm khâm phục, chém gió phần phật như này, thảo nào có thể biến lão sư thành nhạc phụ, lợi hại!

Hoa Giải Ngữ khinh bỉ liếc nhìn Diệp Phục Thiên, lại thấy Hoa Phong Lưu gật đầu như lẽ đương nhiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phục Thiên càng thêm hài lòng. Ông nói: "Nói có lý."

Dư Sinh trợn mắt to nhìn, thật đúng là… chả khiêm tốn tí nào.

"Lão sư, người xem thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, động một tí là đòi phế tu vi của con, về sau con vẫn nên an phận ở đây tu hành cùng người." Diệp Phục Thiên mượn gió bẻ măng nói.

"Không được." Hoa Phong Lưu còn chưa lên tiếng, Hoa Giải Ngữ bên cạnh liền nói. Tên vô sỉ này, cái gì gọi là thế giới bên ngoài quá nguy hiểm? Lẽ nào cả đời này hắn không đi ra ngoài nữa à.

"Cha, người đã nói tu hành không chỉ phải khổ tu, đồng thời còn cần phải ngao du bên ngoài, bắt con phải thường xuyên đến Thiên Yêu sơn chiến đấu rèn luyện. Hắn có thiên phú tốt như vậy, đương nhiên không thể hưởng lạc, cần thường xuyên đi ra ngoài rèn luyện mới đúng." Hoa Giải Ngữ nói.

Bạn đang đọc Phục Thiên Thị ( Dịch ) của Tịnh Vô Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.