Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1011 chữ

"Lão sư, Giải Ngữ nói rất có lý. Đã như vậy, về sau ngoại trừ tu hành ở đây, con sẽ ra ngoài rèn luyện cùng Giải Ngữ. Có Giải Ngữ chiếu cố, lão sư cũng có thể an tâm hơn." Diệp Phục Thiên nói.

"Ngươi…" Hoa Giải Ngữ hoàn toàn cạn lời, nàng ấm ức nhìn Hoa Phong Lưu, nói:

"Cha, người có thể yên tâm về hắn sao?"

"Có gì mà không yên tâm, tu vi của con cao hơn nó, nó có thể khi dễ con sao." Hoa Phong Lưu cười nói.

"Nhưng mà!" Hoa Giải Ngữ còn muốn nói điều gì, đã thấy Diệp Phục Thiên khom người nói:

"Đa tạ lão sư."

"Ta hơi thừa thãi đúng không nhỉ?" Lúc này, Dư Sinh đứng phía sau gãi đầu, yếu ớt nói. Diệp Phục Thiên quay đầu lại nhìn cậu ấy, thầm nghĩ Dư Sinh thực sự ngày càng thông minh.

Hoa Phong Lưu cười nhìn Dư Sinh, nói: "Dư Sinh, con là chiến sĩ trời sinh, cần không ngừng trải qua chiến đấu để rèn luyện. Lát nữa ta sẽ dạy cho con một vài pháp lục phòng thân, con đến phòng sách của ta chọn một ít sách về công pháp võ đạo và tu hành pháp thuật, sau đó đến Thiên Yêu sơn rèn luyện, không ngừng khiêu chiến những yêu thú lợi hại hơn."

"Vâng." Dư Sinh gật đầu, quả nhiên là dư thừa.

"Lão sư, con thì sao?" Diệp Phục Thiên có chút chờ mong, trước đây đã học pháp lục, không biết sau này lão sư chuẩn bị dạy mình cái gì.

"Con là võ pháp kiêm tu, phải đồng thời tăng cảnh giới của cả hai, lẽ nào con không có việc gì làm hả." Hoa Phong Lưu nói. Diệp Phục Thiên gật đầu, sau đó cùng Dư Sinh đến phòng sách. Sách trong phòng sách của lão sư vô cùng phong phú, loại nào cũng có, có thể so với tàng thư các cỡ nhỏ của học cung Thanh Châu.

"Pháp thuật thuộc tính Lôi của Thức Tỉnh kỳ - Thiên Lôi Trảm, pháp thuật thuộc tính Hỏa - Phần Tịch." Diệp Phục Thiên chọn hai loại tu hành pháp thuật, suy lui nghĩ tới, thoáng chốc màn đêm đã buông xuống.

Hoa tuyết vẫn nhẹ nhàng rơi, trên trời cao treo một vầng trăng tròn lơ lửng.

Có tiếng đàn quanh quẩn trong biệt viện, khúc đàn an tĩnh hài hòa làm lòng người thanh thản.

Diệp Phục Thiên bị tiếng đàn hấp dẫn, hắn đi ra phòng sách tới biệt viện, thấy lão sư anh tuấn đang gảy đàn càng lộ ra khí chất trác tuyệt, tựa như đang đắm mình trong ánh trăng.

Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp bỗng nhiên chuyển động, Diệp Phục Thiên thấy được từng âm điệu đang nhảy múa dưới ánh trăng như những tinh linh.

Nhắm mắt lại, Diệp Phục Thiên ngồi trên mặt tuyết, tâm tình hoàn toàn trống rỗng. Hắn phảng phất cảm thấy chính mình cũng đang đắm mình trong ánh trăng, ánh sáng trong trẻo lạnh lùng tôi luyện thân thể, rót vào trái tim. Trong đầu Diệp Phục Thiên, bên trong mệnh cung, cây cổ thụ phát ra tiếng vang xào xạc, những chiếc lá nhỏ như từng âm điệu đang chuyển động. Những âm điệu đang chuyển đó đan xen tạo thành một hình vẽ, không ngừng được hoàn chỉnh, mơ hồ hóa thành một cổ cầm hư ảo.

Tiếng đàn vẫn réo rắt, Diệp Phục Thiên tiến vào trạng thái quên mình, chỉ có âm điệu không ngừng rót vào đầu, tâm cảnh thanh bình khiến người ta yên tĩnh thả lỏng. Phút giây này, hồng trần hỗn loạn đều chẳng còn gì nữa.

Bỗng chốc, khúc đàn kết thúc, Diệp Phục Thiên vẫn nhắm mắt, trong mệnh cung, ngoại trừ mệnh hồn bổn mệnh và mệnh hồn thế giới, lại có thêm mệnh hồn thứ ba, hồn cầm.

Diệp Phục Thiên có chút kinh ngạc, hắn biết rằng chuyển động Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, muốn tạo mệnh hồn cần phải có điều kiện đặc biệt, nhưng chỉ cần một khúc đàn của lão sư lại có thể tạo ra cho hắn một hồn cầm.

Ánh mắt chậm rãi mở ra, Diệp Phục Thiên nhìn về phía Hoa Phong Lưu, hỏi: "Lão sư, đây là khúc đàn nào?"

"Nguyệt Dạ Tẩy Tâm khúc." Hoa Phong Lưu nói.

"Con cảm giác khi nghe lão sư đánh đàn, tâm cảnh có một chút thay đổi, năng lực cảm nhận tinh thần cũng mạnh hơn, con muốn học đàn." Diệp Phục Thiên nghiêm túc nói, tinh thần lực quyết định cảnh giới của pháp sư, nếu khúc đàn có thể làm tinh thần lực tăng cao, tuyệt đối có tác dụng lớn đối với tu hành.

"Được." Hoa Phong Lưu mỉm cười gật đầu, Hoa Giải Ngữ yên lặng ngồi cạnh liếc mắt nhìn phụ thân. Phụ thân gảy khúc đàn pháp thuật, xem ra là có ý định thăm dò Diệp Phục Thiên, muốn truyền y bát của mình cho hắn.

"Trước tiên phải học khúc đàn cơ bản nhất, Giải Ngữ, đi lấy khúc phổ tới, con dạy nó." Ánh mắt Hoa Phong Lưu nhìn về phía Hoa Giải Ngữ, nói.

"Con sao?" Hoa Giải Ngữ nháy mắt, ánh mắt vô tội nhìn phụ thân của nàng. Trong lòng Diệp Phục Thiên bên cạnh lại vô cùng cảm động, lão sư đối xử với hắn quá tốt.

"Nghe lời đi." Hoa Phong Lưu nhẹ nhàng nói, Hoa Giải Ngữ trừng mắt liếc cha rồi đi lấy cầm phổ.

Một lát sau, mỹ nhân đắm mình trong ánh trăng, ngồi trước cổ cầm đoan trang ưu nhã, có điều lại có chút không tình nguyện, đang giảng giải gì đó.

"Yêu tinh, nàng xem âm điệu này phải gảy như thế nào?" Bàn tay Diệp Phục Thiên tiến lên chỉ vào khúc phổ, không cẩn thận đụng phải đôi tay nhỏ bé của thiếu nữ.

Bạn đang đọc Phục Thiên Thị ( Dịch ) của Tịnh Vô Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.