Đêm giáng sinh
Cuối tháng mười hai, thời tiết rét buốt, cả dãy thành phố đều đang phủ lên mình một màn hoa tuyết rơi khắp chung quanh. Đêm nay là giáng sinh, vì vậy mới có nhiều cặp đôi đang tay trong tay bước dạo song song hạnh phúc như vậy.
Trên nẻo đường sáng đèn đó, có một gã đàn ông cao ráo, dáng người không quá gầy đang lê bước cô độc trên vỉa hè. Gã đàn ông bề ngoài chạc hai mươi lăm tuổi, trên người khoác chiếc áo len cổ kín màu xám, bên ngoài còn khoác thêm cái áo khoác dạ màu đen, dài tới đầu gối như mấy gã nam thần Hàn Quốc hay mặc. Anh ta có một màu tóc đen, dĩ nhiên đây là màu tóc thật của anh ta, hai bên tai thì được cạo sát, phần mái thì được vuốt ngược lên nên trông rất gọn gàng, chững chạc.
Gã đàn ông ấy sở hữu một gương mặt vô cùng đẹp trai và cuốn hút. Đôi môi nhợt ngậm một điếu thuốc cháy nhè nhẹ có làn khói mỏng manh, ánh mắt thì khá là bất cần.
Long Hạc Hiên chính là tên của gã đàn ông ấy. Gã nghiện thuốc lá, lúc nào cũng phải hút một điếu trước khi về nhà. Vì nhà có người ghét mùi khói thuốc, vì thế gã không thể tùy tiện hút trong nhà được.
Bên tay phải của gã có xách theo một túi nhựa đựng thực phẩm của cửa hàng tiện lợi, cho thấy gã vừa đi mua đồ và cũng đang trên đường trở về nơi chốn. Nơi ở của gã là một khu chung cư bình dân, giá thuê thì cũng khá rẻ, là căn hộ mang số 204.
Mới về tới trước căn hộ, Long Hạc Hiên mở cửa đi vào phòng khách, đập vào mắt là cái khung cảnh ấm áp bên trong, tiếng tivi mở vọng ra những âm thanh nghộ nghĩnh từ một bộ phim hoạt hình cũng đủ khiến trăm sự mệt mỏi của gã phút chốc tan biến.
Căn hộ thật ấm áp không như cái lạnh ê buốt bên ngoài đường, đồ đạc nội thất bên trong đều được đặt ngay ngắn. Ngoài tiếng tivi ra thì còn có tiếng nhai nhóp nhép khi bóc bim bim của một người phụ nữ đang nằm ngửa thong thả trên ghế đệm salon. Dưới đầu thì kề một cái gối êm nên người phụ nữ ấy cũng khá thoải mái và dễ nằm.
Long Hạc Hiên lặng lẽ bước vào, cởi bỏ giày, sau đó xách túi đồ đi tới chỗ người phụ nữ, cong môi cười, lập tức thay đổi nét mặt lười biếng của mình mà cất giọng hí hửng: "Anh về rồi đây."
Người phụ nữ đang nằm ở kia có diện mạo xinh đẹp như một Nữ Thần. Mang ánh mắt màu tím như loài hoa Tử Đằng và còn sở hữu hai nhấn mí sắc sảo. Đây cũng là một người phụ nữ tràn đầy thông minh. Cô ta có mái tóc màu bạch kim xoăn nhẹ đang thả lả lơi mấy lọn sóng nhỏ xuống thành ghế, trên người mặc một bộ áo tắm trắng tinh, đôi chân dài láng mịn và làn da không tì vết. Với dáng nằm ngửa cực kì quyến rũ đó, cô ta có thể gây sát thương, tăng ham muốn thèm khát đối với bất kì người đàn ông nào trên đời.
Người phụ nữ ấy vẫn còn thản nhiên nằm ngửa bóc gói bim bim đặt trên bụng ăn, mắt thì chăm chú vào cái màn hình phẳng to đùng đang chiếu phim hoạt hình, bộ phim có một con mèo và một con chuột đang đuổi bắt nhau trông rất ngộ nghĩnh. Người phụ nữ ấy chợt dùng ánh mắt lạnh lùng, liếc lên dáng vẻ của gã đàn ông vừa mới bước vào nhà nhưng mùi thuốc lá vẫn còn vương vấn quanh cơ thể cùng với cái nụ cười phập phởn của gã dành cho cô. Mùi thuốc lá đã thoang thoảng bay vào khứu giác cô, cô cảm thấy hơi khó chịu, đôi lông mày nâu nhạt nhẹ nhàng chao lại, tới mức căng vào nhau và tạo thành đường nhăn.
"Đi tắm đi. Anh hôi mùi thuốc như mấy gã bợm rượu ấy."
Người phụ nữ dửng dưng dùng cái giọng nhàm chán chê bai. Long Hạc Hiên lập tức cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế chỗ cô ngồi. Sau đó tiến tới ôm lấy người phụ nữ, hắn nhắm mắt vui vẻ cựa mặt mình vào cái má trắng trẻo pha chút hồng hào của cô, bày cái điệu giọng nhỏng nhẽo như đứa con nít nói: "Anh đã tắm rồi, không muốn tắm nữa đâu."
Cô lại khó chịu ra mặt, má cô sắp bị hắn chà đến mòn rạt ra rồi. Cô giơ tay đẩy mặt hắn ra khỏi má mình, nhíu căng lông mày hơn: "Đừng có làm mấy trò trẻ con như này nữa. Anh đã bao nhiêu tuổi rồi kia chứ?"
Cứ tưởng hắn sẽ chịu dừng ngay cái hành động lố lăng của mình, nào ngờ hắn lại nắm cổ tay cô kéo xuống rồi chòm sát tới, đặt môi hôn vào trán cô một cái "chụt". Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn, chẳng khác gì hành động của một người bạn trai đang đối xử với bạn gái của mình.
Cô đã quá quen với mấy hành động thân mật của hắn nên ngoài mặt chẳng có chút ngượng ngùng gì. Lúc hắn đang hôn lên trán cô, cô liếc mắt đi, tỏ vẻ hơi nhàm nhạt và phiền hà: "Tôi đã bảo là anh nên đi tắm đi mà. Không nghe sao?"
Long Hạc Hiên trìu mến nhìn cô, nói: "Nhưng anh đã tắm rồi mà."
"Hừm!" Cô cười một điệu giọng khinh bỉ, giương tay đẩy Long Hạc Hiên ra, ngồi dậy và né người rời đi, lạnh lùng nói: "Tốt nhất tối nay đừng vào phòng tôi, anh ngủ ngoài sofa đi."
"Tại sao?" Hắn nhăn trán hỏi cô, nhưng cô đã vào cái căn phòng từ xa rồi đẩy cửa đóng lại, không cho hắn câu trả lời.
Giữa đêm, cô nàng mò dậy khỏi giường, ra ngoài tìm nước uống. Đi ngang qua phòng khách, không gian tuy tối nhưng vẫn có ánh sáng xanh của màn đêm hắt từ phía cửa sổ. Kì lạ thay, cô không thấy Long Hạc Hiên nằm trên sofa mà cũng chẳng biết là hắn đã đi đâu. Vừa hay cửa bên ngoài chợt kêu lên một tiếng "kịt" nhẹ, Long Hạc Hiên đẩy cửa đi vào, tình cờ trông thấy cô, cô đang cầm ly nước uống và cũng trông thấy hắn. Bây giờ là ba giờ sáng, vậy thì từ đầu hôm hắn đã đi đâu mà lại trở về vào giờ này?
"Đi đâu vậy?" Cô nàng hỏi, nhưng chỉ là hỏi do ngẫu hứng, vì cô cũng không thật sự muốn biết hắn đi đâu.
Long Hạc Hiên đi tới, cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế, trông hắn có vẻ mệt mỏi và cũng không muốn trả lời.
Nhưng mà, hắn định nói ra cho cô biết, rằng bấy lâu nay vào lúc đêm hắn đều ra ngoài làm việc. Nhưng cô nàng này cũng chẳng quan tâm hắn có trả lời hay không, và cũng chẳng cần biết là hắn đã đi đâu. Giờ này có ra ngoài tìm phụ nữ khác thì cũng không phải là chuyện mà cô sẽ bận tâm và bắt mình phải lo ngại.
Cô mặc kệ hắn, uống nước xong, cô đặt ly lên bàn thì Long Hạc Hiên cũng quyết định nói ra: "Anh đi... "
"Tôi vào phòng ngủ tiếp đây. Mai nhớ làm món gà hầm đấy."
Sự cắt ngang của cô khiến câu trả lời của Long Hạc Hiên không suôn sẻ. Nói xong thì cô bước tiếp và hướng mình đến lối căn phòng, nhưng gã đằng sau bỗng âm u tối mặt, khẽ khàng gọi tên: "Tư Đằng."
Cô nàng dừng chân, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, nghoảnh lại hỏi: "Chuyện gì?"
Hắn tiến lại gần, bỗng đưa đến cho cô một chiếc hộp hình chữ nhật cầm vừa tay, màu đỏ sậm bắt mắt. Cô nhìn món quà của hắn, không nói gì mà lại chăm chăm dò xét một hồi.
Hắn nhắm mắt mỉm cười, nói: "Giáng sinh vui vẻ. Anh đã mua nó lâu rồi nhưng chưa có dịp tặng, hi vọng em sẽ thích."
Tư Đằng chìa tay ra nhận lấy, lúc mở hộp, bên trong là một chiếc lắc tay màu bạc, chẳng khiến ánh mắt của cô có vẻ bất ngờ hay thích thú gì. Cô kéo nó ra khỏi hộp, nhìn vài giây rồi lại nhìn Long Hạc Hiên: "Chỉ là một thằng vô dụng, suốt ngày như một tên đàn bà thích quanh quẩn làm việc nhà. Anh lấy đâu ra tiền mua những thứ này vậy? Anh không cướp ngân hàng đó chứ?"
Long Hạc Hiên lặng lẽ đối diện với ánh mắt tra khảo của cô. Trong mắt cô, hắn chỉ là một tên vô tích sự, chỉ biết bám víu lấy cô để sống mặc dù bấy lâu nay hắn luôn lặng lẽ ra ngoài đi làm vào ban đêm.
"Cái này cũng rẻ thôi. Anh đã làm thêm vào mỗi đêm và mua được. Em thích đúng không? Anh đeo vào tay cho em nha."
Hắn cười cười nhiệt tình. Cô nhàm nhạt thở dài, bỏ chiếc lắc tay lại vào hộp, ném vào ngực hắn rồi tỏ thái độ khinh rẻ. Cô chìa ngón tay trỏ kề dưới cằm hắn, ngước mặt lên sát hắn từ góc độ bên dưới và hở khóe môi cười khinh: "Anh chỉ là con chó thôi. Đồ của chó... tôi vốn đã không muốn dùng rồi. Vì anh chẳng biết cái quái gì ngoài việc làm một thằng vô dụng cả. Năm nào đồ anh tặng, tôi cũng chỉ nhận cho có rồi vứt nó vào mấy sọt rác. Vì mấy thứ rẻ tiền này không phù hợp với tôi. Tôi thích đồ hiệu và những món đồ đắt tiền. Anh có mua nổi không?"
Long Hạc Hiên lặng lẽ nghe hết những câu nói khinh thường của cô, nhưng hắn không hề tức giận mà lại nhắm mắt nở một nụ cười: "Là tại anh không có đủ khả năng mua đồ đắt tiền cho em. Nhưng anh sẽ cố gắng kiếm tiền và mua được. Lúc đó em sẽ nhận mà đúng không? Gâu gâu."
Hắn tự miệng sủa hai tiếng, chứng tỏ tự thừa nhận bản thân mình là con chó rồi. Cô càng không muốn phí lời với những loại người mà trong cô gọi là "thiểu năng" này. Tư Đằng rời ngón tay khỏi cằm Long Hạc Hiên, cô quay đi và để lại một câu mắng nhiếc thậm tệ: "Đồ con chó."
"Gâu gâu." Hắn lại vui vẻ sủa thêm hai tiếng ngay đằng sau bóng lưng đang uyển chuyển rời đi của cô, còn giơ hai tay lên cụp tất cả các ngón lại, làm kiểu của một con chó, một con chó tự vẫy đuôi khi thấy chủ của mình.
Hắn tự nhận mình là con chó của cô. Thấy cô là vui vẻ, thấy cô là tự khắc mỉm cười như một thằng ngốc.
Dương Tư Đằng chỉ biết bất lực với loại người này, mệt mỏi bỏ vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Dương Tư Đằng ăn món gà hầm mà Long Hạc Hiên nấu cho mình. Hắn trở về lúc ba giờ sáng, và năm giờ sáng hắn đã phải dậy sớm để nấu món gà này cho cô. Nhưng hắn không một lời phàn nàn mặc dù giấc ngủ thiếu thốn, biết cô thích, hắn sẵn sàng chịu đựng như vậy.
"Ngon không?"
Hắn ngồi đối diện và chống cằm mỉm cười hỏi cô, trên người vẫn còn khoác cái tạp dề màu xanh lá, ra dáng một người đàn ông đảm đang hẳn. Còn cô, vừa ăn vừa xem điện thoại để trên bàn, chẳng thèm ngó tới hắn một cái. Hơn nữa là cô đang mặc trên người một bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng và một chiếc chân váy suông ngắn đến đầu gối màu đen. Đầu tóc thì đã búi lên một cách gọn gàng. Dù vậy, nhưng cô vẫn xinh như một Nữ Thần, nhan sắc thật sự tỏa sáng.
"Tạm được." Cô đánh giá cho qua, vậy mà hắn lại cười vui vẻ như được khen quá đà.
Lúc Dương Tư Đằng ăn sáng xong, cô mang túi xách lên, mang cả giày cao gót rồi bước tới gần cửa. Hắn vội vàng bước ra từ nhà bếp, cầm một cái hộp nhựa đựng cơm trưa và bỏ vào túi giấy đưa cho cô.
"Tư Đằng. Bữa trưa của em đây. Đi làm vui vẻ nha."
Dương Tư Đằng không thèm quan tâm, cô mở cửa và bước ra ngoài, chỉ lạnh nhạt để lại một câu cho hắn: "Không cần."
Đóng cửa lại, cô rời đi, Long Hạc Hiên chỉ còn một mình trong nhà. Thở dài, lặng lẽ cầm hộp cơm trưa do chính tay mình làm, hắn có buồn nhưng chỉ biết mỉm cười, tỏ ra bản thân vẫn rất ổn. Cảm giác này hắn quen rồi. Dù trong lòng hắn đang buồn rực cả lên.
Món cơm này mà em không ăn thì phí lắm đấy!
Dù biết mình bị đối xử lạnh nhạt nhưng có thể làm sao cho tốt hơn. Hắn yêu cô, yêu đến nỗi sẵn sàng hi sinh, mạng sống, thời gian của mình cho cô. Nhưng còn cô, chỉ xem hắn là một kẻ ăn nhờ ở đậu, vô dụng, ngu ngốc, sinh tồn bằng cách bám lấy phụ nữ. Ngoài cái đẹp trai ra thì như một tên thiểu năng, biến thái, kêu gì làm đó. Mọi thứ về hắn, khiến cô chán ghét đến nỗi lúc nào cũng chỉ có vẻ mặt khinh thường.
Dương Tư Đằng là nhân viên văn phòng bình thường, ước mơ của cô là biến bản thân trở nên giàu có. Hai mươi ba tuổi, cô chỉ mong trước năm ba mươi sẽ tìm được một đại gia cho mình.
Vì cuộc sống của cô khi nhỏ quá cơ cực, vì vậy cô bị ám ảnh bởi đồng tiền, và cô luôn thích khinh rẻ những người nghèo khổ. Dương Tư Đằng không phải là loại con gái tốt, cô ích kỉ, xem thường người khác và chỉ biết sống vì bản thân mình.
Lí do cô gặp Long Hạc Hiên, cũng là mối nghiệt duyên. Biết thừa Long Hạc Hiên yêu mình sâu đậm, nhưng cô chưa bao giờ mong hắn sẽ nói chính thức điều đó cho cô nghe. Bởi vì cô không hề yêu hắn.
...
"Tư Đằng. Chủ tịch gọi cô lên phòng kìa."
Dương Tư Đằng đang ngồi ở một góc máy tính làm việc thì một cô đồng nghiệp gần đó bỗng gọi tên. Dương Tư Đằng không biết mình đã làm gì mà bị ngài chủ tịch gọi tới, nhưng cô cũng không chần chừ mà đứng dậy rồi đi gặp lão ta.
Chủ tịch của công ty này là một ông già hơn năm mươi tuổi. Gọi là "ông già" vì ông ta có cái tính háo hắc và không đáng để cô tôn trọng. Tuổi đã lớn mà vẫn còn thích phụ nữ trẻ trung.
Lúc Dương Tư Đằng lên phòng giám đốc, cô gõ cửa, bên trong liền vọng ra tiếng của lão chủ tịch, bảo: "Vào đi."
Nghe được lệnh cho phép, Dương Tư Đằng mở cửa đi vào. Song song với lối cửa, lão chủ tịch béo ụ đang ngồi ở bàn làm việc và nhìn thẳng về phía cô.
Đến trước bàn, cô mỉm cười dịu dàng, hỏi: "Chủ tịch cho gọi tôi. Có chuyện gì sao?"
Lão chủ tịch đang dựa người ra sau ghế, thảnh thơi cười và bảo rằng: "Tháng này em làm rất tốt. Tiền doanh thu của công ty đã tăng lên nhiều phần trăm so với tháng trước. Anh muốn mời em một bữa cơm. Anh thích cách làm việc hiệu quả của em."
"Một bữa cơm sao?"
"Ừ."
Nói vài câu thì ông ta đứng dậy, đi vòng ra khỏi bàn làm việc và tiến tới gần cô. Ông ta chạm tay lên eo cô, đồng thời nâng cằm cô, má phởn hồng, cười háo sắc: "Nếu em muốn thăng chức làm thư kí của anh cũng được. Anh sẵn sàng đuổi thẳng thư kí hiện giờ và nhường vị trí đó cho em. Lương cũng sẽ cao hơn. Em thấy thế nào?"
Ông ta dè mắt vào phần ngực của cô, bên ngoài là lớp áo trắng, nhưng độ nhô ra từ bầu ngực đã khiến lão chủ tịch ngứa ngáy tay chân, cực kì thèm khát muốn được chạm vào.
Lương cao, chức cao, đây đúng là những gì Dương Tư Đằng mong muốn. Nhưng cái lão già khú đế này làm cô nuốt không nổi. Cô lạnh nhạt nhìn lão ta, thừa biết là lão mê mệt và thèm khát cô từ khi cô mới bước vào công ty này. Sau sáu tháng lọt vào mắt xanh của lão, nếu cô mở miệng đồng ý, chắc chắn sẽ được ăn sung mặc sướng, thoải mái sắm đồ hiệu rồi.
Cửa bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng gõ, lão ta không vui chậc một tiếng, nhìn về phía cửa, lão nâng cao tông giọng, hỏi: "Chuyện gì?"
Giọng nữ thư kí nhẹ nhàng vọng vào cánh cửa, đáp: "Thưa chủ tịch, có người tìm cô Dương đấy ạ. Anh ta nói là cần gặp cô ấy gấp. Anh ta đang đợi ở dưới cổng công ty và đã cho bảo vệ gọi điện bên bộ phận phiên dịch để tìm cô ấy."
Nghe thế thì Dương Tư Đằng có phần ngạc nhiên, cũng không biết là ai đang muốn gặp mình.
Nếu là Long Hạc Hiên, thì chẳng phải cô đã căn dặn kĩ càng là hắn không được tới công ty của cô rồi sao?
Lão chủ tịch cũng có chút tò mò, nhướng mày chuyển mắt nhìn cô, hỏi: "Là ai vậy?"
...
Quả nhiên, khi thấy bóng lưng người đàn ông đứng chờ bên ngoài cổng, cô đã lập tức nhận ra Long Hạc Hiên và cũng đang từ phía sân tiến gần tới chỗ hắn.
Lúc sắp tới gần, cô cao giọng hỏi: "Anh đến đây làm gì? Chẳng phải là tôi đã dặn anh không được phép đến chỗ tôi làm hay sao?"
Long Hạc Hiên nghe thấy cái giọng đanh chua của cô thì quay lại, thấy cô, hắn giơ túi đựng hộp cơm lên rồi mỉm cười, nói: "Anh làm món cơm khác cho em này."
Dương Tư Đằng cắn răng, tỏ ra cực kì khó chịu, cô hối thúc hắn: "Về đi. Ở công ty có chỗ mua đồ ăn. Anh có biết là anh đến đây trong khi tôi đang ở phòng chủ tịch không hả? Tôi phải xin phép ông ta xuống đây để gặp một tên vô tích sự như anh đấy."
"Xin lỗi. Em nhận cơm đi rồi anh về."
Hắn ta vẫn ngoan cố giơ túi đựng cơm trước mặt cô, vừa hay, trên tầng cao, vị chủ tịch già kia đang đứng bên bang công, quan sát Dương Tư Đằng và Long Hạc Hiên đang dây dưa với nhau xa xăm bên ngoài cổng.
Dù chỉ nhìn từ đằng xa, nhưng lão chủ tịch đã cảm thấy một nam một nữ kia hệt như đang đùa giỡn. Dương Tư Đằng đang đẩy tay cầm túi đựng cơm của Long Hạc Hiên ra, tỏ thái độ chán ghét và chê bai hắn, nhưng lão chủ tịch ghen tuông lại nhìn ra viễn cảnh Dương Tư Đằng đang nhẹ nhàng đẩy tay Long Hạc Hiên, che miệng cười hihi, thể hiện vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc khi gặp hắn.
Lão chủ tịch hóa rồ bỗng tặc lưỡi khó chịu: "Là thằng oắt nào thế kia? Chẳng lẽ là bạn trai của Tư Đằng?"
Dây dưa mãi, đến khi cô chịu nhận lấy túi đựng cơm, Long Hạc Hiên mới chịu đi về. Dương Tư Đằng giờ đây mới yên tâm trở vào công ty.
Đến tối do tăng ca, Dương Tư Đằng về hơi muộn. Ấy vậy mà mới ra ngoài cổng, cô đã bắt gặp Long Hạc Hiên đứng ở đó chờ mình. Vừa hay mấy cô đồng nghiệp đang sắp đi tới, cô sợ rằng mọi người sẽ tưởng nhầm hắn là bạn trai của cô. Long Hạc Hiên khi thấy cô, hắn giơ tay lên chào và cười cười, gọi: "Tư Đằng, về thôi."
Mấy cô đồng nghiệp vừa hay nhìn thấy, lại mê mẩn Long Hạc Hiên như bị bỏ bùa. Phải rồi, vì hắn quá đẹp trai, cũng biết cách ăn mặc. Quần jean đen có đầu gối rách tưa lưa, giày đen, áo thun trắng, bên ngoài mặc áo khoác màu bạc. Tóc lại còn thả lả lơi gần chạm mắt, trông hắn như một hoàng tử vậy.
"Ai vậy? Anh ta là người quen với Dương Tư Đằng sao?"
"Là bạn trai sao? Đẹp trai quá."
Dương Tư Đằng nghe thấy mấy lời đó, nhưng cô lại lạnh nhạt phủ nhận: "Tôi không biết anh ta."
Sở dĩ cô làm vậy là không muốn ai biết hắn ta sống chung với cô, nếu thế thì cô chẳng thể dụ dỗ được mấy kẻ háo sắc lắm tiền, đặc biệt là lão béo chủ tịch của công ty. Cô biết lão thích cô, mặc dù luôn buồn nôn với kiểu người như lão, nhưng cô cũng không muốn lão từ bỏ đi sự chú ý đến mình.
Câu trả lời của cô làm mấy nữ đồng nghiệp kia ngừng cười, nhưng rõ ràng Long Hạc Hiên đang vẫy tay chào cô, khiến mấy nữ đồng nghiệp cũng vô cùng thắc mắc. Vì nếu không quen, sao Long Hạc Hiên lại vẫy tay cười cười như vậy?
Lúc cô sắp đi tới gần hắn, hắn bảo: "Tư Đằng. Về thôi."
Nhưng cô làm lơ, lướt qua Long Hạc Hiên mà ra sát lề đường đón xe, khiến biểu cảm vui vẻ của hắn khựng cứng lại.
Thấy vậy mấy nữ đồng nghiệp kia có vẻ khó hiểu, lại nhìn nhau rồi xì xào:
"Hai người họ không quen nhau sao? Hay anh ta là kẻ bám đuôi Dương Tư Đằng?"
"Trông anh ta kìa. Tội nghiệp quá."
Dương Tư Đằng giơ tay lên đón taxi, nhưng tay cô bỗng bị Long Hạc Hiên từ đằng sau nắm lấy rồi kéo xuống.
Ánh mắt cô hơi nghiêm trọng, liếc sang nhìn hắn, như kiểu bắn tín hiệu ngầm rằng bảo hắn mau tránh xa cô ra ngay.
"Anh đến đây đón em về. Em đi taxi làm gì?"
"Tránh xa tôi ra."
Cô làm vẻ mặt tức giận và hậm hực nói nhỏ với hắn, cô không muốn mấy nữ đồng nghiệp đằng kia nghe thấy, và chắc chắn lát nữa về nhà cô sẽ mắng hắn một trận vì dám đến đây gặp cô.
Cô thẳng thừng bất chợt đẩy hắn ra, cáu gắt bảo: "Tôi không biết anh. Đừng có bám theo tôi nữa. Đồ biến thái!"
"Hóa ra anh ta là kẻ biến thái. Đẹp trai vậy mà."
"Dương Tư Đằng có vẻ cần giúp đỡ, trông cô ấy chán ghét anh ta chưa kìa."
Mấy nữ đồng nghiệp lại khỏ khẽ với nhau, vẫn đang còn theo dõi cô và Long Hạc Hiên dây dưa bên mé đường.
Khi taxi vừa tới, cô bực mình dứt tay ra khỏi hắn, chui lên xe rồi đi mất, bỏ lại Long Hạc Hiên tội nghiệp đứng cô độc bên mé lề.
Chiếc taxi mới vọt không bao xa, hắn gầm mặt xuống vì có vẻ hơi buồn, đột nhiên lão béo chủ tịch già khú xuất hiện, đi qua đám nữ đồng nghiệp của Dương Tư Đằng từ phía sau.
Ngay sau lưng Long Hạc Hiên, ông ta cất giọng hỏi: "Cậu là bạn trai của cô Dương sao?"
Long Hạc Hiên quay lại, nét mặt lập tức có chút ngạc nhiên. Dáng vẻ lão chủ tịch béo ngậy này vô cùng sang trọng, trên tay mang một cái nhẫn vàng to đùng có đính hạt kim cương, lại còn dùng đồng hồ vàng trông có vẻ đắt đỏ.
"Xin hỏi ông là... "
Long Hạc Hiên định hỏi danh tính, nhưng lão ta đã mau chóng cho hắn câu trả lời.
"Tôi là chủ tịch của công ty này. Tôi là Trần Kiện."
Long Hạc Hiên nghe danh chức phận, hóa ra là sếp của Tư Đằng. Hắn vẫn điềm nhiên cất câu hỏi: "Vâng. Có chuyện gì sao?"
"Xin hỏi cậu là gì của cô Dương?"
Ông ta thắc mắc, giờ đây đứng gần, ông ta có vẻ thán phục và không ngờ Long Hạc Hiên lại rất cao, vì ông ta chỉ đứng ngang được với vai của hắn.
Chà! Thanh niên ngày nay cao vậy sao? Chắc cũng cỡ con trai mình.
"Ông hỏi để làm gì?"
Long Hạc Hiên có vẻ rất nhạy bén, khi được ai đó hỏi về mối quan hệ của hắn và Dương Tư Đằng, hắn liền có một thái độ nghiêm chỉnh dò xét đối phương.
Lão béo Trần Kiện khéo lời đáp trả: "Tôi chỉ tò mò thôi. Trông có vẻ cô ấy đã khó chịu với cậu. Tôi muốn chắc chắn rằng cô Dương không bị người đàn ông nào đó quấy rối."
Long Hạc Hiên có vẻ càng nghi ngờ sâu hơn, nhưng hắn khéo cười, nói: "Tôi là anh trai của cô ấy. Tôi đến đón em gái mình nhưng có vẻ em ấy vẫn còn giận tôi một vài chuyện. Nhưng mà ngài chủ tịch, sao ông có vẻ lo lắng cho nhân viên quá vậy?"
Hắn lạnh nhạt: "Lẽ ra một chủ tịch cao quý như ông không nên để tâm đến mấy chuyện của người khác chứ. Ông nên lo cho mình và tập đoàn của mình thì tốt hơn."
"Phải không?" Hắn bỗng nhiên mỉm cười thảo mai với Trần Kiện.
Nhưng lão Trần Kiện nghĩ Long Hạc Hiên đang lo lắng thái quá cho em gái mình, chứ không hề nghĩ Long Hạc Hiên đang cố tình châm biếm ông ta.
"Tôi chỉ có ý tốt cho cô Dương thôi. Nếu cậu là anh trai của cô ấy thì tốt quá. Xem ra cũng dễ dàng trao đổi. Cậu có thể thuyết phục cô Dương ăn cùng tôi một bữa cơm không?"
Long Hạc Hiên nghe vậy thì lặng im không nói gì.
"Tôi có mời nhưng cô ấy vẫn chưa trả lời. Tôi định cảm ơn cô ấy vì hiệu suất làm việc của cô ấy rất tốt. Là một bữa cơm cảm ơn, cũng đồng thời có chuyện muốn nói với cô Dương. Cậu có thể cho tôi biết địa chỉ nhà và số điện thoại của cô ấy luôn được không?"
Lão chủ tịch như một con mèo muốn đi tìm mỡ, càng nói càng lộ ra ý niệm muốn bén nhãng với Dương Tư Đằng. Nhưng thay vì nhận được câu trả lời mình cần, thì ông ta chỉ nhận được cái ánh nhìn sắc lạnh như muốn giết mình từ bên trên.
"Không."
Long Hạc Hiên lạnh lùng dứt một câu, làm lão chủ tịch tái nhợt mặt mày. Ông ta tự hỏi cái cảm giác rùng mình vừa thoáng qua ông ta là gì. Nhưng sau đó hắn đã tự mình chấm dứt cuộc trò chuyện với ông ta bằng cách bỏ đi, khiến cho lão chủ tịch cảm thấy mình như bị xem thường.
Chậc! Cái thằng đẹp mã đó, chắc mình phải thuê người đánh nó quá. Sao lại dám nhìn và nói chuyện với mình bằng cái thái độ độ đó chứ? Có là anh trai của Tư Đằng thì tao cũng không tha cho mày đâu con trai.
Ông ta thầm toan tính khi nhìn bóng lưng Long Hạc Hiên đang di chuyển ngày càng xa phía trước. Nếu là Trần Kiện, thì ông ta có tính thù rất dai.
Lúc về nhà, Long Hạc Hiên thấy Dương Tư Đằng đang ngồi ở sofa ăn bim bim. Nhưng khi thấy hắn, cô tuôn trào giận dữ, cứ như là đang chờ hắn về để xử lí vậy. Cô lập tức đứng dậy, chạy đến và tát vào má hắn một cái "chát" thật đau.
"Khốn kiếp! Tôi đã dặn anh bao nhiêu lần. Tại sao anh lại dám đến công ty gặp tôi những hai lần hôm nay hả? Tôi đã căn dặn anh không được mang cơm tới, hay là đến đưa đón tôi. Không được phép tỏ ra quen biết tôi khi chúng ta ở bên ngoài. Anh có xem trọng thể diện của tôi không vậy?"
Một má Long Hạc Hiên đỏ ửng do cái tát, nhưng hắn vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra: "Em có đói không? Chúng ta ăn tối nha."
Cô tức hừng hực, nhón chân, chỉ trỏ móng tay ấn đẩy vào trán hắn, quát: "Anh ăn một mình đi! Cái đồ ngu này, mau cút khỏi mắt tôi. Tên khốn!"
Hắn không giận ngược lại, mà còn nhẹ giọng giải thích với cô: "Nếu em không muốn thì anh sẽ không đến công ty gặp em nữa. Anh chỉ sợ em về nhà một mình muộn như vậy sẽ gặp nguy hiểm. Anh lo cho em mà."
"Tôi không cần! Lỡ chủ tịch của công ty thấy anh và tôi có quen biết thì sao? Cái đồ khốn, anh tốt nhất đừng bén mảng đến công ty tôi nữa. Tôi cảnh cáo anh đấy!"
Cô trỏ tay vào mặt hắn, lớn tiếng chửi rủa. Tính cách của Dương Tư Đằng thật tệ. Cũng vì thấy Long Hạc Hiên luôn xuôi nhịn trước cô nên cô ngày càng khinh thường và thích hạ thấp danh dự của hắn.
Nhưng mà hà cớ gì, tên Long Hạc Hiên này lại chẳng hề tức giận. Bị la mắng tới vậy, nhưng hắn lại bình thản nở nụ cười, hỏi: "Chủ tịch công ty thấy thì sao? Ông ta thích em hả?"
Dương Tư Đằng bây giờ mới hạ giọng, khoanh tay lại rồi cười nhếch: "Phải. Cái lão đó mê tôi chết mệt ấy. Nếu chấp nhận làm thư kí của lão thì tiền lương của tôi sẽ tăng lên. Tuy có già nhưng ít ra lão ta vẫn được tiền đồ hơn anh cả ngàn lần."
Long Hạc Hiên bị cô so sánh với một lão già béo ú, vì hắn đã gặp qua Trần Kiện khi nãy nên hắn cũng có một chút phần chẳng lo xa. Bởi vì lão ta ngoài cái giàu có ra thì mọi thứ từ đầu đến chân đều thua hắn.
Hắn giơ từng ngón tay lên, chăm chăm đếm đếm: "Nhưng mà anh biết làm việc nhà, nấu cơm, làm mấy món em thích. Anh biết dùng máy giặt, rửa bát. Anh còn biết chiều chuộng em nữa. Anh tốt hơn gấp ngàn lần đó."
"Nhảm nhí. Anh chỉ tốt khi anh đang ở bám tôi thôi. Nếu anh không làm mấy việc đó thì anh nghĩ tôi sẽ cho anh ở đây miễn phí chắc."
"Vậy em định làm thư kí của vị chủ tịch đó sao? Trông lão ta già vậy mà em cũng thích được. Gu em mặn vậy sao?"
Hắn cố tình châm chọc cô, nhưng vẫn dùng cái giọng thảo mai đó mà trêu ghẹo. Dương Tư Đằng nhướn nhích một bên lông mày: "Tôi chỉ mê tiền của lão thôi. Tôi chỉ cần tiền. Anh tốt nhất đừng có đến công ty tôi nữa. Người khác có hỏi thì anh bảo tôi là em gái anh. Tôi cũng cấm anh được phép nói ra chúng ta đang ở chung. Nếu chuyện này mà còn tái diễn thì anh chuẩn bị hành lí rời khỏi nhà tôi đi."
"Ừ. Anh biết rồi. Vậy giờ ăn tối cùng nhau nha."
Hắn vui vẻ đặt hai tay lên hai vai cô, thái độ cực kì muốn làm hòa. Nhưng cô lại gạt mặt quay đi hất hủi hắn, nói: "Tôi không ăn nổi. Nhìn mặt anh là đã ngán đến tận cổ rồi."
Cứ thế cô chán ghét bỏ vào phòng, đến khi bóng hình cô biến mất, Long Hạc Hiên mới lập tức thay đổi sắc mặt.
Sự ôn hòa của hắn ban nãy giờ đây đã biến thành một biểu cảm ơ thờ, hắn cười nhạt, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà anh yêu em."
...
Hôm sau, Dương Tư Đằng không thèm ghé vào nhà bếp ăn sáng mà đã phớt lờ mặc kệ, để hắn ngồi một mình chờ cô vào dùng bữa bên trong, rồi cứ thế vội vàng mang túi xách đến công ty mất.
Lúc đến chỗ làm, nghe mấy đồng nghiệp đồn rằng lão chủ tịch công ty tối qua đang đi nhậu tăng hai tăng ba, trong lúc say xỉn đã bị ai đó cầm chai rượu đập cho vỡ đầu. Hiện giờ lão đang nằm viện, tình trạng có vẻ rất tệ, phải khâu nhiều mũi trên vết thương.
Mặc dù đã cố trích xuất camera trong quán rượu đó, nhưng người đã đánh lão chỉ là một cái bóng của người đàn ông rất mờ trong một góc thiếu ánh sáng. Vì vậy không thể xác định cái bóng kia là ai, cũng như chẳng tìm thấy chai rượu nào dính máu ở hiện trường.
Dương Tư Đằng hay tin này, cô định sau giờ tan làm đi thăm lão, tiện thể lấy lòng lão.
Cô hỏi thư kí nơi bệnh viện lão đang nằm rồi tan làm sẽ đến đó. Nhưng lúc tới nơi, tình cờ thấy bà vợ béo ú của lão bên trong phòng đang chăm sóc cho lão. Bà ta đút từng ngụm cháo vào miệng lão. Lão đang rất đau và đầu thì quấn mấy lớp băng nên không thể ngồi dậy, nằm một chỗ trên giường phải để bà vợ chăm nom. Dương Tư Đằng lặng lẽ đứng nhìn qua khe cửa, biết không thể vào trong đó ngay lúc này, vì vậy cô đành trở ra bệnh viện. Nghe nói bà vợ béo của lão Trần Kiện rất hung dữ, tuy vậy nhưng bà ta vẫn yêu chồng, sẵn sàng tận tụy chăm nom khi ông ta ngã bệnh. Tuy có người vợ tốt, nhưng lão Trần Kiện vẫn ham mê nữ sắc, quả đúng là đàn ông, không có tật không được.
Lúc đang đi ra sảnh bệnh viện, do mải mê nhìn điện thoại, Dương Tư Đằng va phải một thân rào săn chắc của ai đó.
Cô bất ngờ ngã lùi, một bên gót giày bị sụp gãy, lại rất nhanh bị người đó nắm tay kéo lại.
"Cô không sao chứ?"
Cô hoảng hồn, tưởng đã phải té dập mông. Nhưng chuyện đó đã khiến cô không còn bận tâm bằng chuyện trông thấy diện mạo của người cô vừa va phải. Ánh sáng chói chang hiện ra, gió thổi ngang phơi phới. Đó là một người đàn ông cực kì đẹp trai, kiểu tóc hai mái đang lung lây theo làn gió và anh ta cũng ăn mặc rất gọn gàng, giống như một doanh nhân. Hơn nữa, anh ta còn mang một cái đồng hồ của nhãn hiệu nổi tiếng mà cô biết vì nó rất đắt. Cô đã trông thấy nó khi anh ta đang còn nắm tay giữ chặt cô để cô không bị ngã.
Dương Tư Đằng sửng sờ nhìn anh ta, khi đứng vững trở lại, anh ta sờ gáy, có vẻ e thẹn hỏi: "Cô có sao không?"
"Không sao. Nhưng mà giày của tôi... "
Lúc này cô nhìn xuống dưới, nhận ra một gót giày bên phải của mình đã bị gãy, người đàn ông kia liền lo lắng bảo rằng: "Thành thật xin lỗi. Là do tôi vội quá, ba của tôi đang nằm trong viện này. Tôi đền tiền đôi giày cho cô nhé."
Anh ta vội lấy ví ra, nhưng bên trong toàn là thẻ tín dụng. Dương Tư Đằng thật sự ngạc nhiên, bởi vì người đàn ông này vô cùng giàu có. Mọi thứ anh ta mang trên người đều là hàng đắt tiền.
Anh ta cứ như thiên thần vậy, đẳng cấp hơn một trời một vực so với vài người đàn ông mà cô đã từng gặp qua.
Nhưng anh ta có vẻ hơi vội, chợt đưa danh thiếp tới cho cô rồi nói: "Xin lỗi, hiện giờ tôi không có tiền mặt. Cô lấy danh thiếp rồi gọi tôi sau nhé. Tôi sẽ đền tiền lại cho cô sau."
Dương Tư Đằng giơ tay nhận lấy danh thiếp thì anh ta bảo mình đang vội nên đã lập tức chạy vào trong. Cứ như lộc tự chạy tới tay, vừa có số anh ta vừa có thể làm quen với anh ta. Với bộ đồ đắt tiền trên người và cái đồng hồ sang trọng đó, kèm theo cái ví đầy ắp thẻ tín dụng, Dương Tư Đằng tự tin suy đoán hẳn anh ta cũng là một doanh nhân giàu có.
Lúc này cô xem danh thiếp, vừa thấy cái tên lẫn doanh nghiệp của anh ta, chưa đầy một giây, cô lại thêm một phen vô cùng bất ngờ.
Trần Thế Hào - chủ tịch tập đoàn Trần Thị chi nhánh thứ hai.
"Anh ta... là con trai của lão chủ tịch công ty mình sao?"
Đăng bởi | GNYANG |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |