Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngục Thiên Hội (2)

Tiểu thuyết gốc · 6770 chữ

"Nghe nói... Giang Nhất Lang tự ý hợp tác với một băng nhỏ tên là Ngục Thiên Hội mà không nói cho ngài ấy biết nhỉ. Cô biết cái gã ấy chứ. Thủ lĩnh của Ngục Thiên Hội đấy, tôi có nghe nói anh ta đẹp trai lắm. Cô có hứng thú không?"

Một cô gái có mái tóc cam đang ngâm người trong bồn tắm đầy bọt, cầm điện thoại nói chuyện với người bên kia rất vui vẻ. Nhưng cô gái này bất chợt châm chọc, nhếch môi: "À mà quên, cô chỉ hứng thú với những gã nhiều tiền mà nhỉ. Tôi biết cô đã có ngài ấy, nhưng cũng đừng phóng túng quá đấy."

"Chuyện này không cần cô phải nhắc."

Cô gái nói chuyện điện thoại với cô gái tóc cam này đang ngồi trong phòng mình, ngay trước bàn trang điểm. Nhìn từ đằng sau, chỉ thấy được màu tóc bạch kim của cô ta dài tới ngang lưng, thẳng băng như thác nước. Cơ thể hơi gầy, đôi vai mảnh khảnh cùng với làn da trắng. Trên người quấn một mảnh vải đỏ sậm liền thân với chân váy, phần lưng in hoa văn có đường nét của một con phượng hoàng vàng. Trước gương, cô ta đang cầm một thỏi son đỏ chót tô đậm lên môi, rồi nhếch lên nói tiếp: "Bởi vì tôi sẽ đích thân đi kiểm tra chuyện này."

...

Tại phòng làm việc của Giang Nhất Lang.

Từ bên ngoài, một cô gái tóc vàng ánh kim bất ngờ mở cửa chạy ập vào, vui vẻ gọi tên: "Tiểu Lang ơi!"

Giang Nhất Lang có vẻ đang bận rộn với mấy tập hồ sơ nhằm kiểm soát thành viên của Ngục Thiên Hội, thì bị cô gái tóc vàng có kiểu ăn mặc năng động ấy chạy vào phòng làm phiền. Anh ta vẫn dán mắt vào mớ tài liệu, lạnh lùng xua đuổi: "Ra ngoài đi. Tiểu Đồng."

Cô gái kia bĩu môi, cô ta là Mao Tiểu Đồng, mới mười bảy tuổi và nhỏ hơn Giang Nhất Lang hai tuổi. Cô ta đặt hai bàn tay lên tài liệu Giang Nhất Lang đang xem, nũng nịu nói: "Đi mua sắm với em. Hôm nay là cuối tuần đó."

Giang Nhất Lang vẫn lạnh lùng như vậy, bị cô đè tay lên che tập tài liệu này, anh lại liếc mắt xem qua tập tài liệu khác: "Anh đang bận. Em ra ngoài đi. Gọi Tiểu Vũ đi cùng cũng được mà."

"Ờ." Mao Tiểu Đồng khoanh tay giận dỗi: "Người ta đi với ai thì anh cũng đâu có quan tâm. Nói gì nói, người ta cũng là bạn thuở nhỏ của anh mà."

Giang Nhất Lang bỗng nhấc điện thoại bàn bên cạnh, ấn số ai đó rồi gọi đi, nói: "Tiểu Vũ phải không? Đến đây và đưa Tiểu Đồng đi chơi đi."

Tiểu Vũ bên kia lập tức tuân lệnh. Nghe vậy, Tiểu Đồng lại càng giận hờn hơn.

"Cuối tuần mà anh cũng bận nữa sao? Lúc nào cũng bận. Em không muốn đi cùng Tiểu Vũ nữa đâu."

Ngay lập tức, Tiểu Vũ từ cửa ngoài đi vào, có chút dỗi hờn nói: "Cô nói vậy làm tôi hơi đau lòng đấy. Tiểu Đồng."

"Tiểu Vũ, sao đến nhanh vậy?"

Mao Tiểu Đồng quay đầu ngạc nhiên, Tiểu Vũ vui vẻ trỏ tay sang phía bức tường bên cạnh, đáp: "Thì văn phòng tôi kế bên Giang Nhất Lang mà. Mới chuyển qua đấy."

Mao Tiểu Đồng chu môi, nhìn Giang Nhất Lang vẫn còn đang dán mắt vào đống tài liệu: "Nhưng tôi chỉ muốn đi cùng Tiểu Lang thôi."

Tiểu Vũ bỗng kéo tay Mao Tiểu Đồng, lôi đi rồi bảo: "Nhưng anh ta đang bận lắm. Cô tốt nhất không nên làm phiền Giang Nhất Lang đâu. Tôi đưa cô đi ăn kem nhé."

Cứ như vậy, Tiểu Vũ đã kéo thành công Mao Tiểu Đồng ra ngoài cửa. Giang Nhất Lang vẫn tiếp tục tập trung vào công việc.

Nói về mối quan hệ gần gũi của Mao Tiểu Đồng và Giang Nhất Lang, thì cả hai là bạn thuở nhỏ của nhau. Người ngoài ai cũng biết, Mao Tiểu Đồng thích Giang Nhất Lang, còn Giang Nhất Lang thì không rõ.

...

Long Hạc Hiên hiện giờ mới ngủ dậy, lúc đang đánh răng, hắn được Cố Thành gọi đến. Hiện giờ Cố Thành và Lôi Hổ, Bạch Kình Minh vẫn đang quản lí ba khu phố nhỏ mà Ngục Thiên Hội sở hữu, nên việc làm ăn vẫn đang tiếp diễn không có biến cố gì. Cố Thành nói dạo này không thấy Ngự Thanh Hưng đâu. Gã hỏi Long Hạc Hiên, có phải Ngự Thanh Hưng đi theo hắn không?

Long Hạc Hiên đáp nhạt: "Ừ."

Đáp cho qua như vậy, nhưng Ngự Thanh Hưng dạo này cứ làm gì đó mập mờ, ít liên lạc với Long Hạc Hiên hẳn. Nhưng tên đó thì việc gì phải bận tâm. Long Hạc Hiên cũng không rảnh lo lắng cho kẻ khác.

Ngự Thanh Hưng hiện giờ đã có bạn gái, gã mới quen cô ta trong quán bar thuộc khu ngự trị của Thất Nhân Bang. Mọi chuyện về Thất Nhân Bang, gã đều lợi dụng cô gái này nói cho mình biết hết.

Lúc cả hai ngồi cạnh nhau trong căn phòng có ánh đèn xanh lè. Cô gái có mái tóc cam cũng là cô gái đã nói chuyện điện thoại với cô nàng tóc bạch kim trong phòng tắm. Cô ta là Hướng Á Lan, tính cách chính là một dân chơi chính hiệu. Để mà làm bạn gái của Ngự Thanh Hưng, thì cả hai chỉ mới gặp nhau ở đây vài hôm, cảm thấy nói chuyện khá hợp nhau nên cô ta cũng ngỏ lời muốn làm bạn gái của gã. Ngự Thanh Hưng thì đang cảm thấy nhàm chán, vừa hay vớ được một kẻ rành rỗi về Thất Nhân Bang nên cũng chẳng dại mà chối từ.

Khoác lấy tay Ngự Thanh Hưng và dựa đầu thân thiết vào vai gã ta, Hướng Á Lan nói: "Thất Nhân Bang đúng là có bảy vị quản lí. Nhưng anh cũng không thể xem thường bọn họ."

"Vậy thì kể cho anh nghe, Thất Nhân Bang được thành lập như thế nào đi."

Ngự Thanh Hưng cũng khoác lấy lưng eo Hướng Á Lan mà quay sang nói nhỏ nhẹ, gã ta cũng biết cách lấy lòng phụ nữ chứ không ít.

Hướng Á Lan quyết định kể ra những điều mà mình biết. Cô ta trả lời: "Thật ra thì cách đây ba năm, nơi này được cai quản bởi một băng tên là Bạch Báo. Bạch Báo cũng lấy thuế nhưng thuế nhẹ hơn Thất Nhân Bang rất nhiều. Thủ lĩnh của Bạch Báo là một người đàn ông sống có tình nghĩa, anh ta còn trẻ, lại còn biết nghĩ cho người khác. Nhờ vào băng Bạch Báo mà khu vực này đã yên bình suốt hàng chục năm. Vậy mà có nào ngờ, người sống vì tình nghĩa và tốt bụng như thủ lĩnh của Bạch Báo lại vì sự tham lam nhất thời của mình, chấp nhận bán nơi này cho một ai đó với số tiền rất lớn. Kể từ đó Bạch Báo bị giải tán và rời đi, chẳng còn ai trông thấy bọn họ nữa. Ngay sau khi bị bán, có hai người đã xuất hiện và tự nhận mình đến từ một băng tên là Thất Nhân Bang. Bọn chúng bắt đầu chiếm lấy đất làm ăn, xây lên vài tòa nhà cao tầng. Về sau khi Thất Nhân Bang đang dần dần ổn định, nhưng vì công việc quá nhiều, hai tên ấy không thể nào giải quyết xuể, vì vậy mới tìm về cho băng của mình thêm năm người có tài nhằm hỗ trợ cho công cuộc kinh doanh."

"Vậy bảy người quản lí đó tên là gì nhỉ?"

Ngự Thanh Hưng có vẻ rất tò mò, đúng hơn là gã rất có hứng thú với Thất Nhân Bang. Vì đến đây chưa bao lâu, nhiều chuyện vẫn chưa nắm rõ, vô tình quen được cô bạn gái khá rành rỗi và có ích.

Hướng Á Lan nheo mắt nhạy béng, những chuyện cô ta biết không phải ai ở nơi này cũng có thể biết được. Cô ta rất giỏi trong chuyện thu thập thông tin, hơn nữa cũng là vì có quen biết với cô nàng tóc bạch kim đó.

Cô ta cười khẽ: "Ngoài Tiểu Vũ, Mạc Quan Thanh, Tiêu Giáp, Giang Nhất Lang thì còn ba vị quản lí nữa. Tuy nhiên, khi anh biết thì chắc sẽ bất ngờ lắm đó."

...

Buổi chiều, Long Hạc Hiên vừa tan học ở trường. Dù tiếng tăm hắn đã lan truyền khắp nơi khi hắn là thủ lĩnh của Ngục Thiên Hội, nhưng hắn cũng phải đến trường đàng hoàng để tốt nghiệp cái đã. Nếu sau này không có bằng cấp thì sẽ bị xem thường. Với ít tiền hắn đã kiếm được, giờ đây cũng chẳng cần lo ba bữa cơm hàng ngày, lại còn dư dả sắm sửa cho bản thân.

Nhưng mà hắn lâu rồi đã không về nhà. Từ sau khi cố ý bóp cổ người đàn ông được cho là ba của hắn, hắn chẳng về căn nhà nhỏ bé đó để gặp mẹ hắn lần nào cả.

Dù có hơi căm ghét mẹ, nhưng hắn vẫn không nở bỏ mặt bà. Chiều tối, hắn thử về nhà một lần, xem mẹ hắn có ổn không thì sẽ lặng lẽ rời đi.

Lúc về trước cái cửa gỗ cũ kệch, hắn mở cửa đi vào, liền thấy bóng lưng của mẹ hắn đang ngồi ở bàn cơm, có vẻ như bà dùng cơm một mình và đang gọi điện cho ai đó.

"Thật xin lỗi anh sau chuyện hôm đó, con trai tôi đã quá thất lễ rồi. Nhưng cảm ơn đã giúp tôi chuyện đóng giả thành ba của Hạc Hiên. Giờ đây chắc thằng bé sẽ không còn luyến tiếc gì với ba nó nữa."

Long Hạc Hiên kinh động, nghe thấy từng lời một của mẹ mình khi đang nói chuyện điện thoại với người đàn ông nhận làm ba hắn ngày hôm đó, hắn lại càng cảm thấy sốc hơn.

Lúc mẹ hắn cúp máy, thì tự dưng nghe thấy tiếng cột kẹt ở cánh cửa mà giật mình. Bà quay lại, trông thấy hắn đứng sừng sựng ở đó, trừng mắt căm giận nhìn bà, bà biết là hắn đã nghe hết những chuyện bà nói khi nãy rồi, nhưng bà chỉ lặng im một hồi, rồi hỏi: "Về nhà rồi sao? Bấy lâu nay mày đi đâu vậy?"

Long Hạc Hiên bước vào trong, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc ba của con là ai?"

Mẹ hắn trầm mặc, ngay cả một hình bóng của gã đàn ông đó, bà cũng chẳng muốn nhớ đến.

"Ba của mày là một tên khốn. Mày chỉ cần biết như thế thôi."

"Ba của con là ai?"

Hắn lớn tiếng, thực sự muốn biết rõ tên của người ba đã bỏ rơi mình. Nhưng nước mắt bỗng lăn dài trên gò má mẹ hắn, bà quyết định kể cho hắn nghe câu chuyện năm xưa.

Đến khi Long Hạc Hiên nghe xong chuyện, hắn cứ thế một lần nữa quay người rời đi khỏi nhà.

Lúc hắn ra ngoài và đi mất, mẹ hắn lập tức ngã xuống đất, nôn đầy máu tươi ra sàn. Bà mắc bệnh ung thư dạ dày, giấu Long Hạc Hiên cả năm nay. Cũng may Long Hạc Hiên không còn ở nhà nữa nên bà cũng không sợ bị hắn phát hiện.

Vì nhà không có điều kiện, bà cũng không đi khám thường. Có lẽ, bà sẽ ra đi như vậy trong một thời gian ngắn thôi.

Long Hạc Hiên đã biết được tên của ba mình, nhưng hắn cũng chẳng thèm để tâm nữa. Hiện giờ hắn chỉ mong muốn kiếm ra thật nhiều tiền.

Lúc trở về trụ sở Thất Nhân Bang, thì vừa hay trông thấy Mạc Quan Thanh đang dây dưa với cô gái nào đó trước thang máy như kiểu quấy rối.

Cô gái kia cố gắng từ chối Mạc Quan Thanh, liên tục khó chịu ra mặt: "Tôi chỉ đến đây gặp Tiểu Lang thôi. Đừng có làm phiền tôi."

Mạc Quan Thanh vẫn cố chấp, giở nụ cười đểu cáng: "Thôi nào. Giang Nhất Lang bận như vậy, không có thời gian chơi với em đâu. Hay là đi với anh đi."

Long Hạc Hiên nghe nhắc đến Giang Nhất Lang, cũng đoán chắc là cô gái kia có mối quan hệ gì đó với anh ta rồi.

Nhưng Long Hạc Hiên bỗng rút điện thoại ra, canh góc rồi chụp lại cảnh Mạc Quan Thanh động tay động chân với cô gái kia rồi nhếch mép. Nghe tiếng chụp ảnh, Mạc Quan Thành ngạc nhiên quay qua, cô gái kia là Mao Tiểu Đồng, cũng ngạc nhiên không kém.

"Lại là mày à? Mày vừa làm cái gì vậy?"

Mạc Quan Thanh cau có hỏi Long Hạc Hiên. Long Hạc Hiên cười thảo mai, đáp: "Tôi chỉ tính gửi cho Giang Nhất Lang xem thôi."

"Thằng chó!"

Chọc đến lá gan nóng nảy của Mạc Quan Thanh, Mạc Quan Thanh liền tức giận, lao đến vung tay muốn đấm Long Hạc Hiên vài cái cho bỏ tức. Nhưng Long Hạc Hiên chỉ thản nhiên giơ chân lên chặn lại cú đấm của Mạc Quan Thanh bằng đế giày của mình, cùng với nụ cười đắc ý ngự yên trên môi, hắn nói: "Nghe bảo Thất Nhân Bang có luật, mâu thuẫn nội bộ sẽ bị phạt đấy."

Mạc Quan Thanh tức tối cắn răng, vốn đã chẳng ưa gì Long Hạc Hiên từ cái gặp lần đầu tiên rồi.

"Mẹ kiếp! Mày ngứa đòn à?"

Mạc Quan Thanh bất chấp phạm luật, lần này hắn ta muốn dạy cho Long Hạc Hiên một bài học, dù sao cả hai cũng bằng tuổi, ngại gì mà không đánh.

Mao Tiểu Đồng ở phía sau sợ bọn họ đánh nhau, liền vội vàng rút điện thoại gọi cho Giang Nhất Lang đến.

Mạc Quan Thanh lúc này đã cay đến độ không nhịn nỗi, rồi lại tiếp tục nhào tới tấn công Long Hạc Hiên.

Long Hạc Hiên cố tình để hắn đánh mình, như thế thì Mạc Quan Thanh lát nữa khó mà chối tội.

Hắn bị Mạc Quan Thanh đá văng vào tường, Mạc Quan Thanh lại giật lấy cổ áo hắn, tay kia thì vung nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Long Hạc Hiên đến tóe cả máu ra.

"Mày láo à? Mày chỉ được thế thôi sao?"

Mao Tiểu Đồng thấy Long Hạc Hiên bị đánh dã man, sau khi gọi cho Giang Nhất Lang xong, cô khá lúng túng, bèn liều mình chạy tới kéo cánh tay Mạc Quan Thanh ra để ngăn cản: "Dừng lại đi. Đừng có đánh nữa!"

Nhưng Mạc Quan Thanh đang nổi điên, thấy Mao Tiểu Đồng quá phiền phức, bèn hất tay cô ra, khiến một cô gái yếu ớt như Mao Tiểu Đồng bất ngờ bị hắt cho ngã lùi.

"A!!!"

Mao Tiểu Đồng khá hoảng hốt nên kêu lên. May mắn là cô đã không ngã xuống đất, mà lại ngã vào một bức tường thịt đang đi tới phía sau. Hai vai cô được vịn chặt, cô ngạc nhiên, ngửa mặt lên, Giang Nhất Lang cũng vừa hay nhìn xuống, anh ta hỏi: "Không sao chứ?"

Mao Tiểu Đồng đỏ mặt, lắp bắp một câu: "Không... không sao."

Cảnh tượng vũ lực diễn ra ngay trước mắt, Mạc Quan Thanh đang liên tục đấm vào mặt Long Hạc Hiên, dù máu mũi đã chảy, mặt đã bầm nhưng Long Hạc Hiên vẫn chưa bất tỉnh hay có dấu hiệu phản kháng lại. Thấy vậy, Mạc Quan Thanh lại càng cười tự đắc: "Hóa ra mày chỉ được cái thân thể cường tráng, còn sức thì yếu ớt như đàn bà."

Nhưng một cánh tay bất chợt nắm lấy gáy của Mạc Quan Thanh từ đằng sau, ngay tức khắc, Mạc Quan Thanh bị Giang Nhất Lang nhấc bổng lên và ném bay ra xa. Long Hạc Hiên nhìn thấy thì có vẻ kinh ngạc. Bởi vì Giang Nhất Lang nhấc Mạc Quan Thanh vốn chỉ bằng một tay.

Mạc Quan Thanh bay vào chậu cây cảnh đặt trang trí ở góc tường. Cú va đập mạnh đến nỗi khiến chậu cây liền bị vỡ, đất bên trong bung ra, còn hắn ta thì ngã ngửa và đè lên cái cây đó, hai chân banh càng, dáng vẻ thảm hại.

Giang Nhất Lang lạnh lùng, bảo: "Nên dừng lại được rồi. Theo như những gì tôi thấy thì cậu sẽ bị phạt hơi nặng đấy. Mạc Quan Thanh."

Mạc Quan Thanh đã bất tỉnh, còn Long Hạc Hiên chỉ vừa mới đứng dậy, tự tay tém máu, mặt mày thì bị thương.

"Cậu Long Hạc Hiên, theo tôi vào phòng."

Giang Nhất Lang bỗng lên tiếng, trông âm thanh có vẻ nặng nề. Long Hạc Hiên cũng hơi ngạc nhiên rồi nghe theo.

Mao Tiểu Đồng lại một lần nữa bị Giang Nhất Lang phớt lờ, cô giơ tay về phía bóng lưng Giang Nhất Lang đang cùng Long Hạc Hiên đi càng ngày càng xa khỏi chỗ cô, cô ráo riết khóc không ra nước mắt, cố gọi thành lời: "Tiểu Lang, Tiểu Lang à."

Nhưng tay cô bất chợt bị Tiểu Vũ bất thình lình xuất hiện nắm lấy rồi kéo đi, cậu ta vừa mút kẹo vừa nói: "Tôi sẽ phụ trách tiếp tục đưa cô đi chơi. Đừng có làm phiền Giang Nhất Lang, anh ta rõ bận như thế mà."

"Tôi không chịu! Tôi không chịu đâu!"

Mao Tiểu Đồng hờn dỗi giẫm chân ầm ầm lên sàn, thì Tiểu Vũ chỉ biết âm thầm thở dài bất lực. Luôn phải gánh vác cục bông gòn phiền phức này cho Giang Nhất Lang suốt, bản thân cậu ta cũng cảm thấy khá là mỏi mệt rồi.

Tiểu Vũ tạm thời an ủi một câu, nếu không cô nhóc này có khi lại chạy về phòng làm việc của Giang Nhất Lang lần nữa mất.

"Nếu vậy thì cuối tuần này tôi thuyết phục anh ta đi chơi với cô nhé."

"Thật sao?" Hai mắt Mao Tiểu Đồng lóe sáng, có vẻ như cô đang rất vui. Tiểu Vũ cười nhíp cả hai mắt, nói vậy thôi chứ có làm thật mới lạ. Cậu ta bảo: "Nhưng mà cô phải ngoan đấy."

Trong căn phòng làm việc, Giang Nhất Lang ngồi ở bàn, hai tay hòa quyện vào nhau, nghiêm nghị hỏi: "Cậu cố tình đúng không?"

Long Hạc Hiên ngồi gác chân ở ghế bàn trà, giả vờ như mình là nạn nhân: "Anh nói gì tôi không hiểu."

Giang Nhất Lang thu hẹp ánh mắt lại, dò xét: "Tôi biết cậu thừa sức đánh lại Mạc Quan Thanh, nhưng cậu lại cố tình để mình bị đánh. Vì sao vậy?"

Long Hạc Hiên không do dự, trả lời: "Tôi mới vào đây không lâu, nên là tuân thủ luật lệ tí thôi."

Giang Nhất Lang nửa tin nửa không, với thái độ nói chuyện của Long Hạc Hiên, dễ gì đứng yên để Mạc Quan Thanh cho ăn đòn.

"Vậy sao?"

Long Hạc Hiên vẫn đáp lại một cách giả nai:

"Phải. Tôi nào dám đánh lại một trong mấy vị quản lí của Thất Nhân Bang chứ. Đúng không?"

Giang Nhất Lang cũng không muốn bày dò thêm, anh ta trầm giọng, bỗng ngỏ ý: "Được rồi. Thật ra thì tôi có một chuyện muốn đề nghị với cậu. Cậu không cảm thấy phiền chứ?"

"Anh cứ tự nhiên." Long Hạc Hiên cũng chấp nhận lắng nghe, thì Giang Nhất Lang đã không kéo dài thời gian quá lâu, lập tức đề nghị luôn ngay sau đó, anh ta nói: "Tôi đã kiểm tra xong toàn bộ thành viên trong băng của cậu, và tôi phát hiện hai thân tín của cậu rất được việc. Tôi muốn Lôi Hổ và Cố Thành cũng đến đây làm việc cho Thất Nhân Bang, ý cậu thế nào?"

"Không thành vấn đề."

Long Hạc Thiên bình thản đáp lời, điều này khiến Giang Nhất Lang có phần ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra bên ngoài mặt.

"Cậu đồng ý nhanh vậy sao?"

"Tất nhiên là phải có điều kiện rồi. Lôi Hổ và Cố Thành là hai nhân lực khiến tôi hài lòng, nhưng mà đưa qua cho Thất Nhân Bang sử dụng thì tiếc quá."

Long Hạc Hiên lại cố tình giở trò tinh ranh, hắn cũng không ngu ngốc gì mà để mọi thứ cho Thất Nhân Bang sử dụng một cách miễn phí như vậy.

Giang Nhất Lang chậm rãi hỏi:

"Vậy cậu muốn thế nào?"

Long Hạc Hiên liền suy nghĩ đôi chút, ít giây sau đã đưa ra điều kiện.

"Tôi muốn có hai tỷ. Chắc là Thất Nhân Bang không thiếu đâu nhỉ."

Giang Nhất Lang nghe vậy thì không thể hiện biểu cảm gì, chỉ nghiêm túc hỏi tiếp: "Vậy là cậu muốn bán hai người đó cho Thất Nhân Bang bọn tôi với giá hai tỷ đúng không?"

"Chính xác!"

Long Hạc Hiên khẽ cười. Nhờ vào điều kiện này, Giang Nhất Lang cũng đoán được Ngục Thiên Hội lập ra vốn chẳng có miếng tình nghĩa nào trong đó rồi. Long Hạc Hiên có thể thản nhiên sẵn sàng bán người của mình cho Thất Nhân Bang chỉ để lấy hai tỷ thôi sao?

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Giang Nhất Lang cũng dứt khoác một câu: "Tôi chấp nhận điều kiện của cậu. Từ nay Lôi Hổ và Cố Thành thuộc quyền sở hữu của Thất Nhân Bang bọn tôi."

Một lát sau, khi kí kết vào bảng hợp đồng do Giang Nhất Lang đưa ra mà không thèm đọc kĩ, Long Hạc Hiên từ từ đếm lại đống tiền đã chuẩn bị luôn trên bàn.

Giang Nhất Lang đang uống cà phê, thì có bình đạm hỏi: "Lí do cậu cần tiền gấp như vậy là vì mẹ mình sao? Nghe nói mẹ cậu bị bệnh mà phải không?"

"Hả?" Long Hạc Hiên bỗng dưng dừng đếm tiền, nhìn Giang Nhất Lang với phản ứng ngạc nhiên: "Anh vừa nói cái gì?"

"Không đúng sao?" Giang Nhất Lang vẫn điềm tĩnh dò xét, nói tiếp: "Từ lúc cậu gia nhập Thất Nhân Bang, tôi đã điều tra hết ngọn ngành mọi thứ về cậu và gia đình cậu rồi. Có một hồ sơ bệnh án trùng với tên mẹ cậu ở bệnh viện, nghe nói bà ấy mắc bệnh ung thư. Vì phí chữa trị nên cậu mới... "

Mớ tiền trên tay Long Hạc Hiên bỗng rơi xuống sau dòng nói ấy, hắn sốc đến mức cứng người, rồi lập tức đứng dậy chạy khỏi phòng làm việc của Giang Nhất Lang, hớt hãi trở về nhà để xem tình hình của mẹ mình. 

Nhìn lại đống tiền rơi tá lả ở bàn, Giang Nhất Lang vẫn uống thêm một tí cà phê nữa. Dựa vào thái độ đó, anh ta cũng nhận ra Long Hạc Hiên chẳng biết gì về tình trạng của mẹ mình.

Khi Long Hạc Hiên vừa chạy về đến nhà một lần nữa. Lúc mở cửa vào, hắn thấy một vũng máu tươi trên sàn, còn mẹ hắn thì nằm ngất kế bên cạnh. Lần này không muốn tin cũng không được, Long Hạc Hiên vô cùng sửng sốt.

Hắn vội vàng đưa mẹ mình đến bệnh viện. Trong lúc kiểm tra, bác sĩ nói với hắn bệnh tình của mẹ hắn quá nặng, e rằng khó chữa và bảo hắn phải chuẩn bị tinh thần.

Hắn tức điên lên và nắm lấy cổ áo bác sĩ, quát: "Bao nhiêu tiền cũng được. Mau cứu mẹ tôi đi! Mau cứu bà ấy đi!"

Nhưng một y tá đột nhiên từ phòng cấp cứu chạy ra, có lẽ là vì Long Hạc Hiên mang mẹ mình đến bệnh viện quá trễ.

Y tá hốt hoảng, lắp bắp nói: "Bác sĩ, bệnh nhân... bệnh nhân không may đã tắt thở mất rồi."

Câu nói lắng xuống, khiến cả con người Long Hạc Hiên gần như chết lặng. Mong muốn của hắn, ước mơ của hắn, một căn nhà lớn dành cho mẹ hắn, tất cả đều đã tan biến rồi.

Một tháng sau, Long Hạc Hiên trở nên trầm lặng ít nói. Sau khi mẹ hắn mất, hắn đã không còn nở nụ cười nữa.

Lúc trở về Thất Nhân Bang, Ngự Thanh Hưng biết hắn đang suy sụp khi mẹ mất, nên ngỏ ý muốn đưa Long Hạc Hiên đi uống rượu giải sầu.

Long Hạc Hiên lúc đến quán rượu, gặp lại Ngự Thanh Hưng và một số đàn em khác. Ngự Thanh Hưng vui vẻ mời hắn ngồi. Nhưng khi mới vào bàn, Ngự Thanh Hưng bỗng đổ túc chai rượu lên đầu Long Hạc Hiên, cười cợt nhả: "Cuối cùng cũng có ngày thấy mày uống rượu bằng đầu rồi. Mày không ngờ phải không?"

Long Hạc Hiên đứng dậy, trừng mắt định đánh Ngự Thanh Hưng thì gã ta lại rút điện thoại ra, để sẵn chế độ camera quay lại nhằm làm bằng chứng cho Long Hạc Hiên thấy, đồng thời nói năng một cách trêu ngươi: "Thôi đi anh bạn, ở Thất Nhân Bang mà mâu thuẫn nội bộ sẽ bị ăn phạt đấy."

Nhưng Long Hạc Hiên vẫn mạnh tay đấm thẳng vào mặt Ngự Thanh Hưng, khiến gã ta ngã ra đất rồi bảo: "Tao đã cảm thấy nghi ngờ từ lúc mày đi cùng Giang Nhất Lang rồi. Mày tính phản tao sao?"

Ngự Thanh Hưng đứng dậy, nhọc nhằn che tay lên mũi đang rỉ máu, cười giễu trả lời:

"Ngay từ đầu tao đã chẳng muốn đi theo mày rồi. Bấy lâu nay lén lút bỏ ít tiền nong thu nhập hàng tháng vào túi cũng khá nên tao mới quyết định ở lại cái băng rẻ rách của mày đấy."

"Thảo nào hàng tháng tiền thu nhập cứ ngày càng ít đi, hóa ra là mày à."

Long Hạc Hiên vẫn còn điềm tĩnh nói chuyện. Nhưng giờ thì hắn biết, quả nhiên giao chuyện kiểm soát tiền kiếm được cho Ngự Thanh Hưng thật sai lầm.

"Từ lúc tao nhắm tới Thất Nhân Bang, tao đã thấy băng này ngon hơn cái băng Ngục Thiên Hội rồi. Nhờ vào làm việc ở đây, tao dễ dàng kiếm được khối tiền hàng tháng. Mày cũng hết thời rồi, Long Hạc Hiên."

Ngự Thanh Hưng bộc lộ bản mặt bỉ ổi. Tới đó, đột nhiên có cả một đống người vây kín Long Hạc Hiên, nhưng Long Hạc Hiên chỉ đứng yên, bình thản đoán tình hình.

Ngự Thanh Hưng thật sự muốn tạo phản, gã cũng chẳng sợ sệt gì Long Hạc Hiên, gã nhếch mép: "Từ lúc mày kí kết hợp đồng bán Lôi Hổ và Cố Thành cho Thất Nhân Bang, thì mày đã chẳng còn gì ngoài hai tỷ đó rồi. Ngục Thiên Hội bây giờ đã thuộc quyền sở hữu của Thất Nhân Bang. Nghĩa là mày cũng sẽ bị loại khỏi Thất Nhân Bang vì mày chẳng có tí hữu dụng nào nữa với họ đấy."

Long Hạc Hiên hơi sửng sờ, thật ra là có chút sốc vì vẫn chưa lường trước việc sẽ bị đá khỏi băng đột ngột như thế này.

Ngự Thanh Hưng vẫn còn nhếch môi: "Chẳng phải mày đã bán Ngục Thiên Hội cho Thất Nhân Bang với giá hai tỷ sao? Lôi Hổ có năm mươi thành viên, và Cố Thành có một trăm thành viên, khi mày bán đi hai người họ, nhân lực của Ngục Thiên Hội đã mất đi một trăm năm mươi người rồi. Còn tao, vốn từ lâu chỉ vào Ngục Thiên Hội để kiếm lợi thôi. Giờ thấy Thất Nhân Bang lắm tiền hơn, nên tao cũng sẽ tự khắc kéo một trăm năm mươi người còn lại qua đầu quân hết cho Thất Nhân Bang. Vậy là bây giờ mày có thể ôm hai tỷ rồi cút khỏi đây được rồi."

Long Hạc Hiên nhướng mày: "Mày đùa sao?"

"Tao đùa khi nào." Ngự Thanh Hưng tự tin nói tiếp: "Mày vẫn chưa nhận ra sao? Thật ra tao và Giang Nhất Lang đã thương lượng với nhau trước khi tao đưa anh ta đến gặp mày. Giang Nhất Lang ngay từ đầu đã muốn chiếm lấy nhân lực của Ngục Thiên Hội nên anh ta mới cần mày. Giờ thì mày đã bán nó với giá hai tỷ rồi, mày chẳng còn gì ở đây nữa cả. Giấy tờ cũng đã kí, mày không còn là thành viên của Thất Nhân Bang nữa. Và tao, bây giờ là phó quản lí thứ tư của Thất Nhân Bang. Tao được phép dạy dỗ mày một trận đấy."

Long Hạc Hiên giờ mới biết gã ta đã âm thầm giúp Giang Nhất Lang độc chiếm Ngục Thiên Hội bằng điều kiện đưa gã lên làm phó quản lí thứ tư. Nhưng Ngục Thiên Hội được tạo ra chỉ là vì lợi ích cá nhân của một mình Long Hạc Hiên, nên nó cũng có thể bị hủy hoại bất cứ lúc nào. Điều này Long Hạc Hiên đã dự liệu từ lâu, chẳng qua là không ngờ nó lại diễn ra nhanh như thế. Với lại từ sau khi mẹ hắn mất, hắn có hơi lơ đãng.

Long Hạc Hiên giờ đây có trong tay hai tỷ nên cũng chả quan tâm. Nhưng tên Ngự Thanh Hưng này hôm nay đã cố tình cho người tập kích hắn. Bây giờ xung quanh hắn bị bu như kiến, có thể là lên tới cả trăm người.

Long Hạc Hiên cũng không nương tay, sẵn sàng giương tay đánh văng một tên bay đi.

Do mẹ hắn mới mất không bao lâu, hắn cũng cần có thứ để xả stress. Hắn cong môi cười, nụ cười đang dần dần nổi nóng: "Không ngờ bọn mày lại có lòng như vậy. Kéo tới để giúp tao hạ hỏa sao?"

Ngự Thanh Hưng không tin một mình Long Hạc Hiên có thể chống chọi được với một trăm người của gã, vì thế gã vừa giữ nụ cười đắc ý vừa ra lệnh cho cả bọn cùng xông lên.

Nhưng mà chỉ mới năm giây, xác từng người một bỗng bay tung tóe ra ngoài khiến Ngự Thanh Hưng mặt mày xanh xao.

Phía trong đám lùm xùm trước mắt, một mình Long Hạc Hiên đang đánh hạ người của gã dễ như trở bàn tay. Hắn thản nhiên đá bay một tên, túm đầu hai ba tên rồi ném đi, sau đó lại nhấc cái bàn trong quán rượu, ném phăng vào số đông đang lao tới tấn công mình.

Ngự Thanh Hưng trở nên hơi lắng lo, bởi vì chẳng có tên nào đánh trúng được Long Hạc Hiên cả.

Sau một lúc, toàn bộ một trăm người đều đã bị hạ gục, nằm trườn dài trên đất. Long Hạc Hiên quay lại nhìn Ngự Thanh Hưng đang đứng sửng sốt nơi kia, hắn mỉm cười thảo mai: "Giờ thì tới lượt mày."

"Đậu xanh!" Ngự Thanh Hưng lập tức giơ hai tay lên khẽ cười nho nhã, thái dương vẩy một lớp mồ hôi của biểu hiện sợ sệt: "Thật ra chỉ là hiểu lầm. Tao không ngờ mày lại nghiêm túc tới như vậy."

"Ừ. Hiểu lầm thôi nhỉ."

Long Hạc Hiên bất ngờ chợp chai rượu để trên bàn, ném phăng về phía Ngự Thanh Hưng. Ngự Thanh Hưng hoảng hốt vụt lách người, chai rượu bay vào tường vỡ tan nát, mảnh sành rắc tứ tung.

Vừa may mắn né được chai rượu trong tức khắc, không vỡ đầu nhưng cũng là lúc gã bị Long Hạc Hiên túm được cổ ngay sau đó, rồi bị ném bay không thương tiếc vào đống bàn ghế của quán rượu.

Ngự Thanh Hưng nhọc nhằn cố gắng ngồi dậy khỏi mớ đổ nát để giải thích, nhưng Long Hạc Hiện lại ngày càng tiến tới với vẻ mặt tối sầm.

"Nghe tao nói đã, Long Hạc Hiên. Tao biết mày đang buồn vì mẹ mình qua đời, nên tao chỉ giở vở kịch cho tâm trạng mày tốt hơn thôi."

Long Hạc Hiên mới tiến tới trước mặt Ngự Thanh Hưng, cái bóng cao lớn của hắn đã áng hết người Ngự Thanh Hưng phía dưới rồi. Ngự Thanh Hưng sửng sốt, liền bị Long Hạc Hiên nâng chân đá vào mặt. Nhưng lần này Ngự Thanh Hưng đã không hề trúng đòn, gã đã nhanh nhạy lách đầu né cú đá đó, làm cho Long Hạc Hiên đá hụt vào mớ bàn đổ nát đằng sau Ngự Thanh Hưng.

Ngự Thanh Hưng giờ đây mới xuất trình kĩ năng của mình. Gã lợi dụng chân của Long Hạc Hiên đang còn bị kẹt trong đống đổ nát phía sau, liền gạt mạnh chân còn lại cho Long Hạc Hiên té ngã.

Thấy Long Hạc Hiên đã ngã ngửa đập đầu xuống đất, Ngự Thanh Hưng ngay lập tức cười xảo huyệt. Gã nhấc một cái thanh gỗ trong mớ bàn ghế đổ nát, định bổ xuống đầu Long Hạc Hiên từ phía trên.

Long Hạc Hiên không để mình trúng đòn, hắn mau chóng lộn người lại, đá xoáy hậu, tung một chân vào mặt Ngự Thanh Hưng với sức lực mạnh mẽ.

Hẳn ai cũng biết, khi bị ngựa đá sẽ rất đau, và cú đá của Long Hạc Hiên cũng sẽ đau đớn tương đương với cú đá của hai con ngựa gộp lại.

Ngự Thanh Hưng trúng đòn nên lại chảy máu mũi, nhưng thời khắc đó gã cũng đã quất nhanh thanh gỗ vào bắp chân Long Hạc Hiên khi hắn đang tung đòn về phía mình, đến mức thanh gỗ bị gãy nát.

Long Hạc Hiên vì bị đánh trúng, cảm thấy chân hơi đau, rồi ngã cái sụp xuống đất mà nằm tiếp.

Ngự Thanh Hưng thật đắc ý, gã nghĩ với cái đà này thì mình thắng chắc rồi. Gã bắt kịp thời cơ, lao tới rồi dùng chân định đá hất đầu Long Hạc Hiên như đá bay trái bóng. Và nếu dễ xơi như thế thì Long Hạc Hiên đã không thể đứng đầu Ngục Thiên Hội. Long Hạc Hiên mau chóng bật dậy, đấm liên hoàn vào bụng Ngự Thanh Hưng trước khi gã ta kịp thời ra đòn. Ngự Thanh Hưng bị đấm trúng nhiều nhát, ngay tức khắc, gã ta cũng chẳng còn nhìn thấy các đòn tấn công của Long Hạc Hiên đâu nữa. Đôi chân của Long Hạc Hiên như hai sợi cao su dẻo, mới vừa dịch bừa qua hướng này, lại bất ngờ dịch chuyển sang hướng kia khiến Ngự Thanh Hưng không thể nắm bắt, rồi thật bất ngờ, hắn tung mũi chân vào má phải của gã ta một cách mạnh mẽ.

Ngự Thanh Hưng bị đá cho văng ngửa ra đất, trong lúc bụng nhấp nhô, nồn nột vì khó thở, Long Hạc Hiên lại túm lấy cổ áo gã rồi kéo lên, hắn mỉm cười thảo mai, cho gã một cơ hội: "Nếu mày quỳ xuống lạy tao, tao sẽ tha cho mày."

Ngự Thanh Hưng dẫu mồm ứa máu, răng dính đỏ thẫm nhưng vẫn ngoan cố cười khẩy và mạnh miệng: "Đéo!"

Bất ngờ bị Long Hạc Hiên cho một cú chỏ tay thật mạnh kết liễu vào giữa bụng, gã trợn mắt hốc mồm, ngất xỉu ngay sau đó. Cho dù là đã bị phản bội, nhưng Long Hạc Hiên cũng đánh giá rất cao về sự mưu mẹo của Ngự Thanh Hưng. Gã rất thông minh, chỉ là không đủ sức để có thể đối đầu với hắn.

Lúc giải quyết xong Ngự Thanh Hưng, Long Hạc Hiên cứ nghĩ mình có thể rời đi được rồi. Phải về rồi chuẩn bị nơi ở khác, dùng hai tỷ kết nạp các mối thương giao mới thôi. Nhưng từ bên ngoài cửa, một đám người của Thất Nhân Bang đột nhiên kéo vào, người đi đầu thì chính là Giang Nhất Lang.

Giang Nhất Lang lạnh lùng, đáy mắt như tảng băng, anh ta nói: "Cậu Long Hạc Hiên. Cậu gây sự với phó quản lí của tôi. Cậu phải chịu phạt rồi."

Long Hạc Hiên quay sang khẩy cười:

"Tôi không còn là thành viên của Thất Nhân Bang nữa. Tại sao tôi phải chịu phạt? Lẽ ra anh nên nói rõ ràng như vậy, rằng ngay từ đầu anh cần tôi chỉ để độc chiếm nhân lực của tôi thôi."

Giang Nhất Lang không rảnh biện minh, thẳng thắn đáp: "Phải. Ngục Thiên Hội của cậu đã hoàn toàn thuộc về Thất Nhân Bang bọn tôi. Cả ba khu phố mà Ngục Thiên Hội độc chiếm trước đó, cũng thuộc về Thất Nhân Bang cả rồi."

Long Hạc Hiên tự dưng trở nên bình thản, như thể hắn thấy nhẹ nhõm:

"Thật ra thì tôi cũng chẳng luyến tiếc gì với cái băng này cả. Tôi lập ra nó cũng chỉ để kiếm tiền thôi."

Giang Nhất Lang nói:

"Tôi biết. Nhưng cậu đang ở nơi thuộc Thất Nhân Bang quản lí, đã thế cậu còn phá nát quán rượu mà ở đây thường xuyên đóng thuế đầy đủ cho bọn tôi. Cậu sẽ phải ở lại bồi thường đấy."

"Nhưng tôi méo thích. Anh tính làm gì đây?"

Long Hạc Hiên mảy may khiêu khích Giang Nhất Lang. Hắn cũng đang nóng lên rồi, làm một trận nữa chắc cũng chả sao cả.

Thấy đối phương khinh thường mình, Giang Nhất Lang bỗng nhiên rút trong túi áo vest ra một vật như tay gấu rồi mang vào những đốt ngón tay to, khiến Long Hạc Hiên lập tức điêu đứng.

"Cậu Long Hạc Hiên, có vẻ như cậu đã quá xem thường tôi rồi. Cậu nghĩ tôi dễ xơi lắm sao?"

Nói xong, Giang Nhất Lang bỗng lao tới với tốc độ rất nhanh, làm Long Hạc Hiên không kịp phản ứng mà vẫn đứng ở đó như trời tròng. Anh ta đột ngột đấm vào mặt Long Hạc Hiên bằng cánh tay phải mang nắm đắm thép, trông lực đến nỗi khiến những gã thuộc hạ đứng đằng sau chứng kiến cũng phải sửng sốt cả lên.

Long Hạc Hiên không biết có phải mất sức sau vừa rồi không nhưng hắn không thể né tránh, và rồi đã bay dính thật mạnh vào tường.

Đôi mắt Long Hạc Hiên trở nên mờ dần, biểu cảm của hắn chưa bao giờ khó coi như vậy. Là một đôi mắt đang từ từ hiếp lại, mỏ thì sưng tòe ra, máu lần lượt tuôn tuôn chạy khỏi mép. Hắn biết mình sắp bất tỉnh, và cũng cảm thấy vô cùng khó thở sau cú đấm ấy. Mặt hắn, mũi hắn đều đau như điếng lên.

Giang Nhất Lang tháo tay gấu dính máu rồi lau sạch bằng khăn tay, sau đó cất lại vào túi áo, đồng thời tự tin bảo: "Nói cho cậu biết. Trong số bảy người quản lí của Thất Nhân Bang thì tôi là mạnh nhất. Giờ thì tôi có quyền tóm đầu cậu để đi kiểm điểm được rồi."

Giang Nhất Lang túm lấy tóc Long Hạc Hiên định kéo hắn đi theo mình, vì hắn ta bất tỉnh rồi, sẽ chẳng kháng cự được gì đâu.

Nhưng thật không ngờ tới, từ bên ngoài cửa đang mở toang toác, đột nhiên có bóng của một người đàn ông cao ráo khác bước vào, hai tay đút túi quần, đôi môi cong nhẹ, cất giọng trầm nói: "Giang Nhất Lang. Hãy giao tên đó cho tôi."

Bạn đang đọc Phục Tùng Mệnh Lệnh Của Em sáng tác bởi GNYANG

Truyện Phục Tùng Mệnh Lệnh Của Em tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GNYANG
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.