Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngục Thiên Hội (1)

Tiểu thuyết gốc · 7116 chữ

Đã qua một đêm Long Hạc Hiên không về nhà. Sau khi lên cấp ba, hắn lang thang lêu lỏng bên ngoài, mẹ hắn cũng chẳng để tâm tới.

Giờ đây mục tiêu của hắn là kiếm ra nhiều tiền nên hắn cực kì quyết tâm. Mới từng tuổi ấy, nhưng Long Hạc Hiên đã nghĩ đến một kế hoạch tiền tỷ để khiến hắn thoát nghèo.

Với băng đảng hiện tại, cai quản chỉ được ba khu phố nhỏ, một tháng thu vào chỉ có vài trăm triệu. Tuy có Ngự Thanh Hưng giúp đỡ trong việc kiểm soát tiền nong, nhưng không hiểu sao mỗi tháng tiền thu nhập cứ ngày càng ít đi so với các tháng trước. Dù vẫn còn chiêu trò dùng mấy cô gái để lừa đảo bọn có tiền qua mạng xã hội do Ngự Thanh Hưng nắm đường dây nhưng vẫn không đủ để hắn kiếm ra khối tiền lớn. Căn cứ của Ngục Thiên Hội thì vẫn đang được xây dựng dựa vào số tiền đó. Giờ đây Ngục Thiên Hội mới nhắm đến Thất Nhân Bang, một băng quyền lực của một thành phố lớn nằm ngay phía Đông.

Với tài ăn nói khéo léo, Long Hạc Hiên để mọi sự cho Ngự Thanh Hưng làm. Ngự Thanh Hưng hiện giờ đang kéo ba tên đàn em đến Thất Nhân Bang với tư cách là những vị khách.

Lúc đến, Ngự Thanh Hưng vào một quán rượu và ngồi vào bàn. Xung quanh gã có rất nhiều người ngồi, họ có vẻ như đang tán dốc đủ thứ loại chuyện, riêng chỉ có một bàn, có ba tên đang ngồi nhâm mồi uống rượu là đang nói gì đó liên quan đến Thất Nhân Bang.

Ngự Thanh Hưng vừa nhâm nhi tí rượu, ăn nhắm cá khô, tai thì chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện của ba tên đó. Có vẻ như ba tên đó đang than vãn vì tiền thuế hàng tháng Thất Nhân Bang thu quá cao. Muốn có mặt bằng kinh doanh buôn bán, bọn họ đều phải đóng thuế cho Thất Nhân Bang. Nếu ai không đủ tiền đóng, hay không chịu đóng, sẽ phải mất chỗ bán buôn và buộc phải đóng cửa. Nơi này quả nhiên không thể làm việc với cảnh sát, dù Thất Nhân Bang đang áp bức người dân nhưng người dân cũng không thể làm gì được. Bởi họ nghe có một tin đồn, rằng Thất Nhân Bang có đủ khả năng lấp liếm pháp luật, vì thế nếu ai báo, ắt sẽ bị bọn chúng tìm đến tính sổ.

Nghe xong được một số thông tin, Ngự Thanh Hưng biết nếu Thất Nhân Bang quá lớn mạnh, e rằng kế sách thương lượng của Long Hạc Hiên bỏ quách rồi. Bởi một băng lớn như vậy, thì ai lại thèm hợp tác với một băng cỏn con chứ.

Vừa hay hôm nay cũng chính là ngày hạn nộp thuế. Từ bên ngoài cửa, một nhóm người mặc đồ vest bước vào. Tên đi đầu là một gã có khuôn mặt nghênh ngang, tóc màu đỏ và cũng trông khác biệt với những gã còn lại. Ngự Thanh Hưng nhìn sơ thôi cũng biết, tên tóc đỏ đó chắc chắn là thủ lĩnh của cái đám tôm tép đằng sau.

Tên tóc đỏ là Mạc Quan Thanh, mới mười bảy tuổi, là một trong bảy vị quản lí của Thất Nhân Bang. Với giọng điệu cao ngạo, hắn ta cất tiếng: "Chủ quán đâu? Nộp tiền thuế đi."

"Vâng."

Lão chủ quán rượu bên trong lập tức cầm ít tiền đi ra, đưa bằng hai tay cho tên tóc đỏ. Tên tóc đỏ ngang ngược giật lấy, đếm lại rồi nhíu mày: "Sao chỉ có từng này?"

Lão chủ quán rượu bối rối giải thích: "Xin lỗi, nhưng tháng nay quán tôi ế ẩm quá."

"Cái gì?" Mạc Quan Thanh cao giọng, rồi trỏ tay đến tất cả đám người ngồi trong bàn: "Như vậy là ế ẩm sao? Ông lừa tôi đấy à lão già?"

Lão chủ quán rượu trở nên rối rít:

"Thật sự thì những ngày qua đều rất ít khách, không hiểu sao hôm nay lại có nhiều người ghé uống rượu như vậy."

"Bộp!"

Mạc Quan Thanh bất ngờ vung tay đánh vào mặt lão chủ quán tội nghiệp bằng một nụ cười mất nhân tính rồi nói: "Thôi bớt lí do. Bây giờ ông có giao ra đủ tiền không thì bảo!"

Bị đánh đau, lão chủ quán tội nghiệp quỳ xuống, ôm cái mũi chảy máu mà rên rỉ. Cảnh tượng khiến đám người ngồi trong quán sửng cả mình, riêng Ngự Thanh Hưng, gã lại đang ung dung uống rượu sờ cằm, quan sát cách làm việc của tên tóc đỏ đó.

"Tụi mày ép người quá đáng sao? Quán rượu này nhỏ như vậy, lại còn lấy thuế cao nữa."

"Bọn mày không có nhân tính à?"

Một số người trong quán rượu vì bất bình đã lâu bèn đứng dậy bênh vực lão chủ quán rồi lớn giọng chỉnh đốn Mạc Quan Thanh. Thấy vài người đã vùng dậy phản bác, ba tên buôn chuyện Thất Nhân Bang lúc nãy cũng đứng dậy xua hùa theo.

"Đúng đấy, đóng thuế cái gì chứ. Các người chỉ giỏi bóc lột thôi."

"Đừng nghĩ cảnh sát nhún nhường thì làm tới. Từ nay chẳng có đóng thuế gì nữa cả. Thất Nhân Bang cút khỏi đây đi!"

"Cút đi!"

"Mau cút đi!!"

Tất thảy người trong quán rượu đều xua đuổi bọn Mạc Quan Thanh như đuổi tà, ngoại trừ nhóm của Ngự Thanh Hưng vẫn còn nhâm nhi ít rượu ăn nhắm mồi kia ra.

"Khốn kiếp!"

Mạc Quan Thanh giận đến nghiếng răng, liền cho toàn bộ người phía sau quậy phá tanh banh quán rượu.

Chúng bắt đầu lật bàn, ném đồ đạc, lão chủ quán thì sợ hãi vội quỳ gục dưới đất, vái lạy Mạc Quan Thanh để xin được bỏ qua.

"Kẻ nào vừa hô hoáng xua đuổi Thất Nhân Bang thì có ngon nói lại đi. Tao cho từng đứa ăn cháo thay cơm hết!"

Mạc Quan Thanh lớn tiếng đe dọa, cảnh tượng trước mặt thì bắt đầu hỗn loạn, tạp âm ồn ào. Những người hô hoáng xua đuổi Thất Nhân Bang khi nãy thì bị bọn thành viên của Thất Nhân Bang cầm ghế lên đánh đập dã man.

Lúc mọi thứ đã giải quyết xong, đám người đã gục dưới đất hết, các bàn rượu thì bị quậy cho tanh bành, Mạc Quan Thanh bỗng ngạc nhiên vì trong quán vẫn còn bốn người đang ngồi thản nhiên nhâm mồi uống rượu, không có chút động tĩnh.

"Này, mấy tên kia!'

Mạc Quan Thanh cất tiếng gọi, bọn người Ngự Thanh Hưng vẫn còn ngồi đó ăn uống. Ngự Thanh Hưng bắt đầu dùng tăm xỉa răng, làm bộ như nãy giờ chẳng hề quan tâm gì đến sự việc mà tên tóc đỏ đó đang làm. Thấy vậy, Mạc Quan Thanh liền tức bực đi xuống, bởi hắn cảm thấy như bị khinh.

"Bọn mày điếc sao? Sao không trả lời?"

Mạc Quan Thanh nắm cổ áo của Ngự Thanh Hưng, cái tên vẫn còn thản nhiên xỉa răng làm cho tên họ Mạc chú ý nhất trong nhóm.

Ngự Thanh Hưng bị túm cổ áo thì mới giả lả cười cười, bảo: "Nghe thấy rồi. Để tôi cúi chào ngài nhé."

Ngự Thanh Hưng đứng dậy, tự cúi người chào trước Mạc Quan Thanh, nói khéo: "Là do tôi thất lễ. Mong ngài bỏ qua cho tôi nhé."

Thấy vậy, ba tên đàn em của Ngự Thanh Hưng cũng lập tức đứng dậy khỏi bàn, gập người cúi chào theo.

Mạc Quan Thanh thấy mặt bọn chúng rất lạ, bèn hỏi: "Chúng mày là ai? Sao tao chưa từng thấy qua ở khu này?"

Ngự Thanh Hưng đáp: "Thật ra bọn tôi từ khu khác đến. Mục đích là muốn gặp Thất Nhân Bang, xem ra thật trùng hợp. Ngài là một trong bảy người quản lí của Thất Nhân Bang đúng không? Ngài trẻ quá nhỉ."

"Ờ, tao mới mười bảy tuổi, không trẻ mới lạ đấy."

Mạc Quan Thanh khẩy cười thân thiện, rồi đột ngột túm cổ Ngự Thanh Hưng ép sát vào tường, trừng mắt nói: "Mày giỡn mặt với tao đúng không? Nếu mày là người khu khác đến, tại sao không có ai thông báo cho tao biết trước hết vậy?"

Ngự Thanh Hưng cảm thấy khó thở, sắc mặt trở nên khó coi, gã đáp nhọc: "Ai... ai biết."

Mạc Quan Thanh bèn bỏ tay khỏi cổ Ngự Thanh Hưng, rồi lại tra khảo: "Vậy mày đến gặp Thất Nhân Bang có việc gì?"

Ngự Thanh Hưng nhọc nhằn ôm cổ, thở dốc một hơi thì mới có sức đáp: "Đến thương lượng. Thủ lĩnh của bọn tao muốn hợp tác với bọn mày ấy mà."

Lập tức, Mạc Quan Thanh nhướng mày: "Hử? Vậy mày là người từ băng khác đến sao?"

"Đúng vậy."

Ngay khi vừa dứt lời, Mạc Quan Thanh đã liền nâng gối dứt khoác vào bụng Ngự Thanh Hưng, làm gã ta hộc nước bọt, rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Mạc Quan Thanh cười gian manh, hai tay giữ người Ngự Thanh Hưng, nhìn xuống, hắn nói: "Mày không biết luật của Thất Nhân Bang đúng không? Khi một kẻ nào từ khu khác đến, bước vào mảnh đất này thì đều bị bọn tao bắt giam lại để điều tra lí lích ngọn ngành, tránh cảnh sát nằm vùng. Mày cũng gan lắm mới dám đi vào đây, thôi thì cứ ngủ một giấc đi ha."

Vậy là ngày hôm đó, nhóm người của Ngự Thanh Hưng đã bị Mạc Quan Thanh bắt đi.

Đến tối, lúc về nhà, Long Hạc Hiên mới dừng trước cái cửa gỗ, thì hắn nghe thấy có tiếng nói chuyện to nhỏ của mẹ hắn và một người đàn ông bên trong.

Hắn có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng đành mở cửa, liền trông thấy mẹ hắn đang ngồi ăn cơm cùng với một người đàn ông lạ lẫm ở bàn. Trông người đàn ông đó có vẻ hơi già, ăn mặc thì bần tiện. Mẹ hắn thấy hắn, tự dưng nở một nụ cười vui vẻ mà bao năm nay hắn ít khi nào nhìn thấy từ bà. Mẹ hắn bảo: "Về rồi hả Hạc Hiên. Lại đây, nhận ba đi con."

Hắn sửng sờ, người đàn ông kia bỗng đứng dậy, cười niềm nở nói: "Hóa ra đây là con trai của anh sao? Không ngờ bây giờ Hạc Hiên lại lớn như vậy, trông đẹp trai như ba nó thời trẻ ấy."

Long Hạc Hiên vì quá bất ngờ, hắn hỏi mẹ mình: "Mẹ, chuyện này là sao?"

Mẹ hắn cười cười dịu dàng bên bàn cơm, đáp: "Ba con đã đến đây thăm mẹ con mình. Mặc dù ông ấy đã lập gia đình và có riêng hai đứa con nhưng ông ấy hứa sẽ gửi tiền chu cấp cho chúng ta mỗi tháng. Đây là ba ruột của con, con mau lại ôm lấy ông ấy và gọi một tiếng 'ba' đi, Hạc Hiên."

Long Hạc Hiên nghe vậy thì cong môi mỉm cười, một nụ cười hiền lành đến hết sức giả trân, rồi hắn nói: "Hóa ra đây là ba của con sao?"

Người đàn ông kia bỗng dang hai tay ra, cười trong vui vẻ: "Hạc Hiên, lại đây. Để ba ôm con trai nào."

Long Hạc Hiên bước tới với nụ cười thảo mai, nhưng khi mới tiến gần, hắn lại chộp ngay cái chén cơm sành trên bàn rồi đập mạnh vào đầu người đàn ông đó. Cái chén rơi xuống đất rồi bị vỡ, mẹ hắn thì kinh động, người đàn ông kia thì lập tức vịn cái đầu đang ứa máu mà hét lên, rồi lại bị Long Hạc Hiên giương tay ra bóp cổ.

"Ba sao? Ông nghĩ bây giờ quay lại là tôi sẽ vui vẻ gọi ông một tiếng 'ba' sao? Ông không xứng đáng khi đã vui vẻ lập gia đình riêng rồi còn có tận hai đứa con! Tôi nói cho ông biết là tôi sẽ tìm được con của ông rồi giết sạch hết bọn chúng! Sao ông dám xuất hiện trước mắt tôi sau ngần ấy thời gian hả? Lão già chết tiệt! Đi chết đi!"

Hắn trừng trừng mắt, bóp chặt cổ người vừa được cho là ba của hắn đến mức khiến ông ấy trợn mắt và thật sự cảm thấy khó thở.

"Hạc Hiên, dừng lại ngay!"

Mẹ hắn hốt hoảng kéo tay hắn từ đằng sau, nhưng hắn mau chóng hất bà ra và tiếp tục bóp lấy cổ người đàn ông đó trong nụ cười điên tiết.

Nếu hôm đó hắn không kìm được bản thân khi người đàn ông đó thật sự ngất đi thì hắn đã giết luôn ông ta rồi. Sau lần đó, hắn đã bỏ đi và không còn về nhà nữa. Trước khi rời đi, hắn vẫn thấy mẹ hắn nhìn hắn bằng một ánh mắt sợ hãi. Có lẽ hắn thực sự thay đổi rồi.

Song thời điểm đó, Ngự Thanh Hưng đang ngồi trên ghế và bị trói chặt trong một căn phòng lạ. Thấy người trước mặt cứ liếm liếm cây kẹo, tay thì cầm tài liệu, mắt thì nhìn tới nhìn lui. Ngự Thanh Hưng cong môi cười, hỏi: "Sao? Thấy lí lịch của tao nổi bật quá chứ gì."

Người trước mặt gã là một tên con trai có mái tóc nâu xoăn nhẹ. Da dẻ trắng trẻo, thân hình nhỏ con, mặt thì búng ra sữa.

"Tưởng ai, hóa ra bằng tuổi à."

Tên con trai ấy vừa liếm kẹo vừa nói, Ngự Thanh Hưng có hơi ngạc nhiên: "Mày cũng mười tám tuổi sao? Thế còn là học sinh à?"

"Mày bất ngờ làm gì."

Tên con trai ấy xem lại hàng lí lịch trong bảng hồ sơ của Ngự Thanh Hưng: "Nghe Mạc Quan Thanh nói mày đến đây để gặp Thất Nhân Bang thương lượng. Vậy mày tính thương lượng cái gì?"

Ngự Thanh Hưng vẫn điềm tĩnh ra lẽ: "Nhưng tao muốn gặp thủ lĩnh của bọn mày hơn. Vậy ra mày cũng là một trong số bảy người quản lí của Thất Nhân Bang nhỉ."

"Đúng rồi, tao thì tử tế lắm, không như Mạc Quan Thanh đâu."

Tên con trai ấy mỉm cười tao nhã, để lộ hàm răng trắng sáng, tay thì gỡ vỏ của một cây kẹo khác rồi đưa đến trước miệng của Ngự Thanh Hưng: "Tao đặc biệt thích kẹo. Tao là Tiểu Vũ."

Ngự Thanh Hưng đành há miệng ngậm cây kẹo Tiểu Vũ đưa cho, rồi nói: "Nhưng mày thả tao ra được không? Tao sẽ mua cho mày cả đống kẹo luôn."

Tiểu Vũ bỗng mỉm cười, đáp: "Được, nhưng tao không thích thả đấy."

"Nhưng mày nói là được kia mà?"

"Vì bọn tao đặc biệt cảnh giác với toàn bộ người từ khu khác đến, nên là mình vào cuộc chơi thôi."

Ngự Thanh Hưng vẫn điềm tĩnh, nhưng biểu hiện thì đang dò xét:

"Tao hiểu rồi. Thì ra bất kì ai lạ mặt đến đây đều bị Thất Nhân Bang nắm bắt. Vậy ra sẽ có người thông báo cho chúng bây biết điều này khi có người lạ vào sao? Xem ra Thất Nhân Bang dù bỏ tiền mua chuộc cảnh sát nhưng vẫn còn sợ cảnh sát nhỉ."

Tiểu Vũ chợt sờ cằm, thể hiện sự thắc mắc:

"Mày nắm rõ quá nhỉ. Nhưng không hiểu sao lần này chẳng có thông báo nào từ người đó cả. Vì vậy tao và Mạc Quan Thanh mới phải ngạc nhiên khi chúng bây vào được nơi này đây."

Ngự Thanh Hưng ngạc nhiên, lập tức đoán bừa:

"Người đó? Là thủ lĩnh của bọn bây hả?"

Ngay sau đó, Tiểu Vũ khẽ lắc đầu:

"Không. Người đó cũng là một trong bảy người quản lí của Thất Nhân Bang. Chắc là có sơ xuất rồi."

"Vậy thì mày thích gì hơn kẹo nhỉ? Tao sẵn sàng cho mày nếu mày thả tao ra."

Ngự Thanh Hưng thấy Tiểu Vũ nhỏ con dễ đối phó, nên ngấm ngầm ý định giở trò lừa gạt.

"Tao thích răng của mày đấy."

Tiểu Vũ đáp với cái mỉm cười ngây ngô, nhưng lại làm cho người ta thấy có sự gian tính. Ngự Thanh Hưng liền đổ mồ hôi hột. Tên này không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài của hắn, không ngờ Tiểu Vũ lại cảnh giác như vậy.

Lúc này Ngự Thanh Hưng chẳng biết đám người của Thất Nhân Bang có bộ dạng trông như thế nào, nhưng cả cái tên Mạc Quan Thanh và Tiểu Vũ này đều có cái tính cách bất ổn khó tiếp chuyện lâu.

"Này, cho tao gọi một cuộc điện thoại được không? Mày muốn gặp thủ lĩnh của bọn tao không?"

Ngự Thanh Hưng cười nhẹ thỉnh cầu, Tiểu Vũ ngây ngô đáp:

"Không đấy, rồi sao?"

"Thì thôi."

Ngự Thanh Hưng dứt lời, biểu cảm có vẻ thất vọng.

Thể hiện ý cười nhạo, Tiểu Vũ nói: "Nhưng mà theo như những gì tao nắm bắt thì mày thuộc trong một cái băng nhải nhép nhỉ. Thất Nhân Bang bọn tao không quan tâm đến các băng khác nếu không có sự cản trở. Mày nói mày đến đây thay mặt thủ lĩnh của mình thương lượng, nhưng chắc là không được rồi."

Ngự Thanh Hưng nhếch môi tự tin, thản nhiên giở trò: "Vậy thì cứ gọi thủ lĩnh của mày đi. Thủ lĩnh của tao có quen biết với thủ lĩnh của mày đấy."

"Hả?" Tiểu Vũ bất chợt ngạc nhiên, rồi gãy má chất vấn: "Thật sao?"

Ngự Thanh Hưng khẩy cười: "Tao nói dối làm gì. Vì thủ lĩnh của bọn tao từng là bạn với thủ lĩnh bọn mày nhiều năm trước. Bây giờ thủ lĩnh của tao muốn đề nghị gặp thủ lĩnh của bọn mày hợp tác đôi bên. Nếu mày không để tao nói chuyện này với thủ lĩnh của mày thì mày sẽ phải hối hận về sau đó."

Nghe vậy, Tiểu Vũ ngay lập tức móc điện thoại, chống nạnh gọi cho ai đó.

"Alo. Hỏi ngài ấy xem có quen thủ lĩnh của cái băng Ngục Thiên Hội gì gì đó không?"

Lập tức, Ngự Thanh Hưng đổ mồ hôi tái mè tài mét, không ngờ Tiểu Vũ lại có cách giải quyết dứt khoác như vậy. Ngự Thanh Hưng biết rằng mình sắp toi rồi, nếu Tiểu Vũ gọi hỏi thủ lĩnh của Thất Nhân Bang và ra sự thật thì có khi gã sẽ bị phanh thay mất.

"Sao? Tao hiểu rồi."

Tiểu Vũ nói xong thì cúp điện thoại, bỗng nhiên chòm sát cái khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của Ngự Thanh Hưng: "Hóa ra thủ lĩnh của bọn mày là em trai của thủ lĩnh bọn tao. Bất ngờ ghê!"

"Hả?"

Ngự Thanh Hưng nghe vậy thì còn bất ngờ hơn cả chữ "ngờ".

Ngự Thanh Hưng ngay sau đó được cởi trói, Tiểu Vũ khẽ cười tao nhã, còn vỗ nhẹ vai Ngự Thanh Hưng vài cái để làm hòa.

"Xin lỗi vì đã hơi thất lễ. Cơ mà nếu là em trai thì sao phải nói là bạn lâu năm vậy? Mày nói thẳng ra thì đâu đến nước bị trói như này."

Ngự Thanh Hưng có vẻ hơi gặp may, nhưng gã sẽ lợi dụng tình thế này để được tiếp cận thủ lĩnh của Thất Nhân Bang, gã đáp: "Thì thủ lĩnh tao bảo sao tao làm vậy thôi."

Lúc này Ngự Thanh Hưng vẫn còn đang hoang mang, chẳng biết giữa Long Hạc Hiên và thủ lĩnh của Thất Nhân Bang tại sao lại có quan hệ anh em với nhau. Nhưng gã cẩn thận ngẫm nghĩ, trước mắt cứ thăm dò thêm ít thông tin cái đã.

"Vậy bây giờ tao gặp thủ lĩnh của mày được rồi chứ?"

Lúc đi theo phía sau dáng người nhỏ con của Tiểu Vũ, Ngự Thanh Hưng lại thỉnh cầu, nhưng Tiểu Vũ lại mau chóng liếc về sau từ chối: "Không. Ngài ấy bận lắm. Với lại nếu thủ lĩnh của mày là em trai của ngài ấy, thì hai người họ nên gặp trực tiếp với nhau sẽ tốt hơn. Mà cũng khá lâu rồi, nghe nói em trai của ngài ấy đã bỏ nhà đi cả một quãng thời gian nên hai người họ rất ít gặp nhau."

Ngự Thanh Hưng mới mờ mờ đoán ra, chắc là có hiểu lầm gì rồi. Bởi vì làm sao Long Hạc Hiên lại là em trai của thủ lĩnh Thất Nhân Bang được.

Ngự Thanh Hưng lại tò mò:

"Nghe nói thủ lĩnh của bọn mày chưa từng lộ diện. Chắc chỉ có bảy người quản lí ở đây là biết rõ về vị thủ lĩnh đó thôi nhỉ."

Tiểu Vũ vẫn bước trên phía trước, hoàn toàn không có tí cảnh giác nào với tên đằng sau. Cậu ta vẫn đáp lời Ngự Thanh Hưng, nhưng trong đầu đã có sẵn một mưu tính.

"Ừ. Do tính chất công việc nên ngài ấy không thể lộ mặt cho người khác biết được. Nhưng tạm thời mày cứ nghỉ tạm một đêm ở đây đi. Vì bọn tao còn phải kiểm tra kĩ càng xem xem chuyện mày nói có thật hay không."

Ngự Thanh Hưng lại tò mò, mà thật ra là gã đang cố moi thông tin.

"Được thôi. Nhưng mà mày có thể kể cho tao nghe về bảy vị quản lí ở đây tí được không? Nghe nói bảy vị quản lí của Thất Nhân Bang rất mạnh nhỉ."

Tiểu Vũ liếc về sau, mà cậu ta cũng hơi ngạc nhiên với câu nói này. Mạnh thì có thể là không hoàn toàn nhưng phân nửa các quản lí ở đây đều có cái đầu khá linh hoạt.

"Mày nghĩ thế sao? Mày đã gặp được hai quản lí là Mạc Quan Thanh và Tiểu Vũ tao rồi đúng không?"

"Phải. Tao không ngờ quản lí ở đây lại trẻ như vậy. Thậm chí bọn mày chỉ mới là học sinh cấp ba."

"Nói chuyện như thế đủ rồi."

Tiểu Vũ bỗng dừng lại trước một căn phòng, rồi bảo: "Mày sẽ nghỉ tạm ở phòng này cho tới ngày mai."

"Thật sao? Vậy tao không khách sáo đâu."

Ngự Thanh Hưng không chút nghi ngờ gì mà mở cửa rồi bước vào, nhưng trong phòng thì tối u, hoàn toàn chẳng có tí ánh sáng. Gã hỏi: "Này, đèn mở chỗ nào vậy?"

Ngạc nhiên là Tiểu Vũ đứng bên ngoài, chợt kéo cửa chuẩn bị đóng lại, đồng thời lại chơi trò xấu tính, vẫy tay chào gã cùng với nụ cười ranh ma: "Chắc là tí có người bật thôi. Chúc mày một đêm vui vẻ nhé."

"Đêm vui vẻ là ý gì?"

Ngự Thanh Hưng vừa mở miệng ra hỏi, nhưng cửa đã đóng khít lại ngay sau đó, Tiểu Vũ cũng rời đi. Vừa hay có hai tiếng vỗ tay, đèn trong phòng tự dưng được bật sáng. Ngự Thanh Hưng đứng sửng sờ, trước mắt gã ta, có một tên đàn ông béo nục béo nịch đang khỏa thân nằm trên giường, vẫy tay kêu gọi gã: "Này này, lại đây cục cưng. Là hàng mới đó hả?"

Như muốn sớm tẩu thoát, Ngự Thanh Hưng lập tức quay lưng về phía cửa, thái dương vả mồ hôi, gã nói: "Xin lỗi, tao vào nhầm thôi."

Ngự Thanh Hưng vội vàng nắm tay cầm cửa, nhưng vặn mãi vẫn mở không được. Ngự Thanh Hưng biết mình sắp ăn muối rồi, sao lại bị đưa đến căn phòng này kia chứ?

Ngay lập tức, có giọng nói của tên đàn ông béo thì thầm bên tai trái Ngự Thanh Hưng, hai tay của tên béo còn vòng quanh người và ôm lấy Ngự Thanh Hưng từ phía sau, hành động rất bất thường.

"Thôi nào. Đã được Tiểu Vũ mang đến đây thì là hảo ý rồi. Lên giường anh phục vụ cưng tới sáng nha."

Tên béo chu mỏ, định hôn vào má Ngự Thanh Hưng, nhưng Ngự Thanh Hưng bỗng giơ khuỷu tay lên, chấn thật mạnh vào cạnh hàm tên béo. Như thể bị dị ứng, gã căng giọng, quát ầm lên: "Im mồm đi thằng biến thái!"

Tên béo lùi hai bước về sau, mau chóng sờ cái cằm sưng túp của mình rồi liếm môi, ánh mắt trở nên đen tối: "Ngay cả đánh cũng nam tính như vậy. Anh thích cưng rồi đó nha."

Ngự Thanh Hưng khẽ gượng cười trông như bản thân vô cùng ổn, thấy gã đàn ông béo bắt đầu tiến tới với nụ cười tăm tối, hai tay còn làm hành động như muốn bóp thứ gì đó, Ngự Thanh Hưng mới đột dưng hét toáng lên vì gã biết mình đang không ổn tí nào. "Thằng chó Tiểu Vũ! Tao sẽ mách thủ lĩnh của tao cho mà xem!"

Lúc này Tiểu Vũ đang nhảy lò cò trên hành lang, thản nhiên huýt sáo. Lí do Tiểu Vũ làm vậy là bởi vì sau khi nghe điện thoại của người đó, người đó bảo thủ lĩnh của Thất Nhân Bang chẳng quen biết ai ở băng Ngục Thiên Hội cả. Vì thế Tiểu Vũ đã lừa Ngự Thanh Hưng và đưa gã đến phòng của vị quản lí thứ ba.

Đêm đó, Ngự Thanh Hưng bị bắt ngồi lên chỗ cấm của tên biến thái và để tên đó sờ soạng mình ngay từ phía sau.

"Thôi nào cưng, đừng cứng nhắc như vậy. Thả lỏng đi, anh phục vụ cho."

Ngự Thanh Hưng dù không thích mấy nhưng vẫn đang cố gắng gượng ngồi yên, mặc cho tên biến thái này thoải mái đụng chạm lên cơ thể của mình. Gã nhăn trán nói: "Mày bỏ cái tay ra khỏi người tao đi. Mày là quản lí thứ ba của Thất Nhân Bang đúng không?"

"Đúng rồi đó. Anh là Tiêu Giáp. Mấy kẻ không nộp thuế thì đều phải vào tay anh hết. Anh cho chúng sướng hết đêm luôn."

Tiêu Giáp bất ngờ liếm vào vành tai Ngự Thanh Hưng, rồi thì thầm: "Cưng từ vùng ngoài đến thì chắc là không thể bỏ sót rồi. Xem ra cơ thể cưng cũng không tệ. Mặc dù anh không nứng lắm nhưng mà cứ liếm chỗ đó của anh đi, rồi anh tha cho."

Ngự Thanh Hưng bất ngờ xoẹt lưỡi dao ngang qua mặt Tiêu Giáp, khiến Tiêu Giáp la oái lên rồi ôm mặt ngã ra sau.

Ngự Thanh Hưng đứng dậy cất dao đi, rồi bình thản mặc lại áo, bảo: "Tao méo thích. Nhưng moi nhiêu đó thông tin cũng được rồi."

Tiêu Giáp ngồi dậy, tay vịn lên mặt đang chảy máu một đường ngang, lớn tiếng chất vấn: "Mày giả vờ yếu thế trước tao nãy giờ sao? Khai ra, mày là tên nào?"

Ngự Thanh Hưng cười nhếch, đáp: "Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tao cũng hiểu sơ sơ về cái Thất Nhân Bang này rồi. Tao về đây."

Ngự Thanh Hưng đạp tung cửa, cánh cửa lập tức ngã xuống, gã ta thản nhiên rời đi thì Tiêu Giáp từ đằng sau đã bật cười: "Cưng ngây thơ quá đó. Vào Thất Nhân Bang thì đâu có dễ ra."

Vừa dứt câu, cả đống thành viên của Thất Nhân Bang dưới trướng cai quản của Tiêu Giáp đã lập tức vây đến phòng Tiêu Giáp, chặn hết các lối của Ngự Thanh Hưng.

Ngự Thanh Hưng toát mồ hôi, dù gã có biết đánh đấm, nhưng mà hội đồng thì gã cũng chào thua.

Tiêu Giáp cười sở khanh trên giường, nói: "Mau trói thằng đó lại cho tao. Có thể nó là cảnh sát nằm vùng đấy."

Ngự Thanh Hưng vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, mà thật ra là gã đang sợ muốn són ra quần.

"Tao chỉ là học sinh cao trung bình thường thôi. Nhưng nghỉ học rồi, cảnh sát cái gì chứ?"

Gã đang ngẫm nghĩ tìm cách thoát thân, nhưng hình như tòa nhà này quá rộng lớn. Thoát khỏi đây cũng chẳng dễ dàng gì, Ngự Thanh Hưng cũng không muốn bị bắt bởi một tên biến thái. Cảm giác bị sờ soạng và liếm láp đó đã là quá đủ rồi. Gã khóc thầm, chẳng lẽ cuộc đời gã đến đây là hết rồi ư?

"Chuyện gì mà ồn ào vậy?"

Từ đằng xa, bỗng xuất hiện một tên đàn ông cao ráo, dáng người cân đối, chỉ nhìn qua lớp áo sơ mi đen là có thể cảm nhận được cả một bờ tường thịt cơ múi hoàn hảo.

Người đàn ông đang đi tới đám lùm xùm trước mặt, Ngự Thanh Hưng thì vô cùng ngạc nhiên, mà cũng mừng thay cho gã là đã gặp được vị cứu tinh kịp thời.

Bước lại gần, người đó còn cao hơn cả Ngự Thanh Hưng một cái đầu. Ngự Thanh Hưng vốn có chiều cao 1m75, vậy thì người trước mặt này cũng gần hai mét chứ ít.

"Chà! Cao quá ta."

Ngự Thanh Hưng ngước lên mà trô mắt nhìn trong trầm trồ. Người đàn ông đó rất đẹp trai, biểu cảm lại lạnh lùng, ngũ quan cũng sắc bén. Nhìn qua thôi cũng đủ thấy đây là một kẻ có tài năng xuất chúng, không dễ dàng hạ bại.

"Tôi là quản lí thứ tư của Thất Nhân Bang. Nghe bảo có một nhóm người ngoài khu khác vào đây và tìm gặp thủ lĩnh của bọn tôi. Vậy ra là cậu sao?"

"Phải." Ngự Thanh Hưng trả lời, thì người đàn ông cao ráo đó khẽ bảo: "Đi theo tôi."

Tiêu Giáp từ bên trong chỉ mặc mỗi cái quần, tự dưng bất ngờ chạy ra, cười hưng phấn nói: "Tiểu Lang, cậu không phải đến đây gặp tôi sao? Tiêu Giáp tôi nhớ cậu lắm."

Người kia không trả lời, mà cứ thế phớt lờ đưa Ngự Thanh Hưng rời đi.

Tiêu Giáp thấy gã đàn ông kia không quan tâm đến mình, liền nũng nà nũng nịu: "Lúc nào cũng lạnh lùng với người ta. Chắc là ghen với người ta đây mà."

Đến sáng, Long Hạc Hiên nghe Ngự Thanh Hưng gọi điện bảo rằng đã thuyết phục thương lượng thành công với Thất Nhân Bang. Ngự Thanh Hưng bảo sẽ có một người đến gặp hắn sớm thôi.

Long Hạc Hiên nghe vậy thì có hơi bất ngờ, vì ban đầu hắn còn dự liệu cả chuyện sẽ bị Thất Nhân Bang từ chối cơ.

Vào lúc trưa, một chiếc xe đắt tiền đã ghé vào khu phố của Ngục Thiên Hội và dừng trước một quán ăn. Từ trên xe, Ngự Thanh Hưng ngang nhiên bước xuống, trịnh trọng cúi đầu trước con xe đó.

"Thủ lĩnh của bọn tôi đang chờ sẵn bên trong, thưa ngài."

Gã đàn ông lạnh lùng hôm qua cũng bắt đầu từ ghế lái bước xuống, được Ngự Thanh Hưng chu đáo tiễn vào một quán ăn bình dân.

Lúc vào trong, hai bên lối đã bị một nhóm người đứng nghiêm túc chờ sẵn. Gã đàn ông đó cũng có phần ngạc nhiên, anh ta hỏi: "Hóa ra Ngục Thiên Hội lại ở một nơi đơn giản như vậy. Đây là căn cứ của mấy người sao?"

Ngự Thanh Hưng cười cười đáp khéo: "Không. Chỉ là thủ lĩnh của bọn tôi đang ăn ở đây nên tôi mới đưa ngài đến."

"Vậy thủ lĩnh của cậu đâu?"

"À cậu ta... "

Ngự Thanh Hưng chuyển mắt nhìn xung quanh, nhưng ngoài đám đàn em đứng chờ ở đây ra thì chẳng thấy Long Hạc Hiên đâu.

Bỗng từ phía sau, Long Hạc Hiên bước vào với bộ đồng phục nam sinh không cờ vạt.

"Xin lỗi, tôi vừa cúp tiết để đến đây."

Gã đàn ông ấy và Ngự Thanh Hưng ngạc nhiên rồi quay lại.

Đối diện với Long Hạc Hiên, gã đàn ông kia chỉ có một biểu cảm âm thầm dò xét. Long Hạc Hiên thấy mặt gã đàn ông, cũng có một biểu cảm khá bất ngờ. Điều đầu tiên mà hắn ta chú ý tới, là gã đàn ông này quá cao, đến nỗi hắn phải ngước lên nhìn anh ta, thân thể anh ta cũng thật cường tráng. Nếu chỉ đoán thôi, hẳn người đàn ông này rất chăm tập thể thao, có khi còn chẳng bỏ sót ngày nào.

Ngự Thanh Hưng thân làm người bắt cầu cho cả hai gặp mặt, bèn đứng ở giữa nói trước: "Xin giới thiệu với anh, đây là Long Hạc Hiên, thủ lĩnh của Ngục Thiên Hội."

"Là học sinh cao trung sao?"

Gã đàn ông cao gần hai mét kia cất giọng hỏi, Long Hạc Hiên tinh ý dò xét:

"Anh là người của Thất Nhân Bang nhỉ. Anh tới đây một mình sao?"

"Phải."

"Anh cũng can đảm quá nhỉ. Đến đây một mình không sợ bị tập kích sao?"

"Cậu nghĩ trông tôi dễ ăn lắm sao?"

Gã đàn ông cao lớn khéo léo đáp trả, biết Long Hạc Hiên đang xem thường mình, nhưng anh ta chả để tâm. Anh ta có học thức, sẽ không dễ dàng gì nổi nóng như mấy tên côn đồ.

Anh ta nói tiếp: "Không để mất thời gian nên tôi sẽ vào vấn đề chính. Tôi và đàn em trung tín đây của cậu đã nói chuyện với nhau rồi. Tôi chấp nhận hợp tác với Ngục Thiên Hội về mảng kinh doanh với một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Long Hạc Hiên đặt câu nghi vấn.

Qua ba giây im lặng, anh ta đáp lời: "Ngục Thiên Hội sẽ phải dưới trướng bảo hộ của Thất Nhân Bang và chịu kiểm soát của Thất Nhân Bang về mọi mặt. Tôi cũng đã kiểm tra ý tưởng kiếm tiền của đàn em cậu rồi, xem ra các cậu đúng là những nhân tài tốt."

"Anh đùa sao? Muốn băng của tôi bị Thất Nhân Bang các người kiểm soát, như vậy chẳng phải có ngày sẽ bị Thất Nhân Bang chiếm lấy luôn cả Ngục Thiên Hội sao?"

Long Hạc Hiên có vẻ dè chừng, nên hắn vẫn rất cẩn trọng trong từng thỏa thuận với gã đàn ông trước mắt.

Gã đàn ông trước mắt vẫn điềm tĩnh giải thích:

"Vì Thất Nhân Bang rất kĩ càng trong việc kiểm soát thông tin của các thành viên nên bọn tôi không thể yên tâm hợp tác với các băng khác được. Đề phòng trường hợp bị nắm bắt điểm yếu. Dù sao băng của cậu cũng dựng lên với mục đích kiếm tiền thôi mà. Về trướng Thất Nhân Bang, có thể cậu còn kiếm được gấp mười lần số tiền kiếm được ở đây nữa. Nếu băng cậu thuộc quyền kiểm soát của bọn tôi cũng đâu có sao phải không?"

Long Hạc Hiên suy nghĩ một hồi, quả thật khi lập nên Ngục Thiên Hội, hắn cũng chỉ muốn hướng tới một băng lớn mạnh để kiếm ra nhiều tiền thôi.

Người đàn ông cao lớn trước mặt này lại có thể thản nhiên đến đây một mình như vậy, xem ra cũng thật tâm muốn hợp tác với băng của hắn.

"Tôi biết tên của anh được không?"

Long Hạc Hiên mỉm cười hỏi. Người đàn ông kia không ngần ngại giấu diếm, nói: "Tôi là Giang Nhất Lang. Hơn cậu hai tuổi đấy."

Tức Giang Nhất Lang mười chín tuổi, Long Hạc Hiên thì mười bảy, Giang Nhất Lang biết tuổi Long Hạc Hiên thông qua Ngự Thanh Hưng.

"Tôi có thể gặp mặt thủ lĩnh của băng các anh không?"

Long Hạc Hiên thỉnh cầu, dù sao hắn cũng chẳng yên tâm khi mình đang thảo ý với một người không phải là thủ lĩnh của Thất Nhân Bang mà chỉ là một trong bảy vị quản lí.

Nhưng Giang Nhất Lang lại từ chối, nói rằng:

"Cậu Long Hạc Hiên, vì tính chất không thể lộ mặt, nên ngài ấy luôn để mọi công việc cho bảy người quản lí như chúng tôi làm thay. Vì vậy nếu có gì muốn nói, cậu có thể nói riêng với tôi. Tôi sẽ thay mặt ngài ấy tiếp chuyện với cậu."

Đến phút này, ngẫm lại dường như không có gì để từ chối, Long Hạc Hiên dù không tin tưởng mấy nhưng hắn vẫn chấp thuận vì hắn nghĩ chỉ có như vậy thì cơ hội kiếm nhiều tiền của hắn mới đến nhanh hơn thôi, hắn đáp: "Được. Vậy thì tôi đồng ý với anh chuyện sẽ về dưới trướng của Thất Nhân Bang. Từ nay Ngục Thiên Hội sẽ hoàn toàn chịu sự kiểm soát của các anh. Miễn là có thể giúp tôi kiếm ra nhiều tiền."

Cuộc bắt tay giữa hắn và Giang Nhất Lang bắt đầu thành lập. Kể từ đó, Ngục Thiên Hội gia nhập vào Thất Nhân Bang. Long Hạc Hiên phải về dưới trướng kiểm soát của Giang Nhất Lang và làm việc cho Thất Nhân Bang.

Ngày đầu đến trụ sở Thất Nhân Bang là một tòa nhà hai mươi tám tầng rất lớn. Long Hạc Hiên được gặp thêm ba vị quản lí nữa của Thất Nhân Bang. Bao gồm Mạc Quan Thanh, Tiểu Vũ và Tiêu Giáp.

Mạc Quan Thanh là một tên trẩu, vừa gặp Long Hạc Hiên, hắn ta đã nghênh ngang chặn đường, ngông cao mặt mà chế giễu: "Mày là thủ lĩnh của cái băng bé tẹo Ngục Tù Tội nhỉ. Vào Thất Nhân Bang thì phải nghe lời bọn tao đấy."

Mạc Quan Thanh cố ý đọc sai tên băng để cười nhạo Long Hạc Hiên.

Tiểu Vũ đang mút cây kẹo, thì lại gắp thêm mấy lời yêu nghiệt vào, châm chọc nói: "A Thanh, đừng có dọa cậu ta nữa, tí cậu ta ướt quần thì mệt đấy."

Mạc Quan Thanh cười hả hê, Tiêu Giáp thì vịn lấy hai vai Long Hạc Hiên từ phía sau, liếm môi biến thái: "Nếu tè giầm thì anh đây sẽ dọn cho cưng. Cưng đẹp trai quá đi mất."

Long Hạc Hiên khẽ cười: "Xin lỗi, mấy người cũng là quản lí của Thất Nhân Bang sao?"

Ngông cao bản mặt, Mạc Quan Thanh tọc mạch đáp: "Thì sao?"

"Ha!" Long Hạc Hiên cười nhếch mép, hắn mỉa mai: "Thật ra thì ngoài Giang Nhất Lang, tôi chẳng thấy tên nào ra dáng quản lí cả. Có hơi thất lễ, nhưng mà để tôi làm quản lí còn tốt hơn mấy người đấy."

Mạc Quan Thanh tức giận, lập tức túm cổ Long Hạc Hiên, lớn tiếng: "Mày nói cái gì?"

Long Hạc Hiên lập tức gạt tay Mạc Quan Thanh ra, bảo: "Ngục Thiên Hội gia nhập Thất Nhân Bang không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn về trướng mấy người. Tôi vẫn có thể tách băng rời đi bất cứ lúc nào khi không cần nữa. Ngoài Giang Nhất Lang và thủ lĩnh của Thất Nhân Bang ra, tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải nghe lời mấy người hết."

"Khốn kiếp! Mày là cái thá gì mà lại dám... "

Mạc Quan Thanh khí sắc giận dữ, lập tức co nắm tay giơ lên định giã sưng mặt Long Hạc Hiên. Nhưng cú đấm mới tới mặt, Long Hạc Hiên đã nhẹ nhàng nghiêng đầu, khiến cú đấm của Mạc Quan Thanh trượt ngay tức khắc.

Mạc Quan Thanh không ngờ Long Hạc Hiên lại có thể né được cú đánh của mình. Tiểu Vũ thấy vậy thì cũng ngạc nhiên không xuể.

Cây kẹo nắm hờ dưới cằm, Tiểu Vũ nói: "Anh bạn này không đùa được đâu nha."

Mạc Quan Thanh lại tiếp tục giơ nắm tay, cau mày nổi cộc: "Chỉ là ăn may thôi. Không có vụ tránh được lần hai đâu."

Dứt câu, Mạc Quan Thanh lại vung tay tới, hắn muốn đánh vào cái bản mặt trông như bình thản đó, nhưng từ đằng sau bỗng có tiếng gọi của Giang Nhất Lang, khiến cho hành động của hắn bị ngưng quãng.

"Dừng lại ngay. Đây không phải chỗ để gây sự đâu."

Mạc Quan Thanh lập tức dừng tay, nhưng lại khẩy cười xem thường Long Hạc Hiên ngay sau đó: "Mày may đấy. Nhưng lần sau đừng mong tao bỏ qua."

Long Hạc Hiên không phản ứng gì với lời lẽ ngông cuồng và đe dọa của Mạc Quan Thanh. Hắn đi theo Giang Nhất Lang, đến một căn hộ, Giang Nhất Lang giới thiệu đây sẽ là phòng nghỉ của Long Hạc Hiên. Toàn bộ căn hộ trong tòa nhà này đều thuộc tầm kiểm soát của Thất Nhân Bang.

Long Hạc Hiên mặc dù hợp tác với Giang Nhất Lang nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ. Bị kiểm soát chặt chẽ thế này, cứ như là con rối cho Thất Nhân Bang vậy. Đặc biệt là hắn đã quan sát qua bốn vị quản lí. Ngoài Giang Nhất Lang ra thì ba người quản lí hắn gặp khi nãy không có gì đáng lo ngại. Mạc Quan Thanh là một tên xấc xược nóng nảy, với tí sức lực đã dễ dàng đối phó. Tiểu Vũ là một tên nhỏ con, ăn nói châm chọt nhưng nhìn cũng chẳng thấy nguy hiểm gì. Tiêu Giáp là một tên béo biến thái, cũng không phải là mối đe dọa cho Long Hạc Hiên. Long Hạc Hiên đang thầm cười nhạo Thất Nhân Bang, chẳng lẽ đa phần quản lí ở đây đều không có gì nổi bật sao?

Chỉ duy nhất Giang Nhất Lang là gây cho hắn cảm nhận được sức mạnh trong cái cơ thể cao lớn đó. Giang Nhất Lang, rốt cuộc là con người như thế nào?

Bạn đang đọc Phục Tùng Mệnh Lệnh Của Em sáng tác bởi GNYANG
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GNYANG
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.