Thời niên thiếu của Long Hạc Hiên
Lúc cả hai trở về, cô kiệm lời với hắn, đi vào phòng tắm rửa. Tắm xong, quanh người tạm quấn mỗi cái khăn ngắn củn, cô ngồi lên giường thì phát hiện cái danh thiếp của Trần Thế Hào lúc nãy cô vứt đang nằm trên nệm. Chợp lấy danh thiếp, cô nhìn dãy số điện thoại, tự ngẫm, nếu gọi cho Trần Thế Hào để đòi tiền đền đôi giày, như vậy không hay lắm. Trần Thế Hào vừa đẹp trai, lại còn là chủ tịch chi nhánh hai của tập đoàn Trần Thị, ít ra vẫn ngon hơn lão ba của anh ta rất nhiều. Dương Tư Đằng nghĩ nếu có thể khiến anh ta mê mẩn mình, cô sẽ moi tiền từ anh ta. Nhưng gọi anh ta để đòi tiền đôi giày sẽ không gây ấn tượng tốt trong mắt Trần Thế Hào. Sau một hồi, Dương Tư Đằng quyết định để anh ta tự kiếm tìm mình. Dương Tư Đằng vốn xinh đẹp, việc gì cô phải gọi trước cho đàn ông kia chứ. Gặp nhau ấn tượng như vậy, hẳn anh ta chắc cũng đã để ý đến cô rồi.
Cửa bên ngoài bỗng vang lên một tiếng gõ. Dương Tư Đằng biết Long Hạc Hiên mang sữa ấm tới cho mình. Theo thói quen, ba ngày một tuần thì cô luôn uống một cốc sữa ấm trước khi đi ngủ. Vì vậy cho dù có căm ghét hắn đến mấy, cô cũng không thể phủ nhận được rằng hắn là một tên rất được việc. Sở thích, món ăn, tất cả những gì mà cô thích, Long Hạc Hiên đều cố gắng học thuộc để khiến cô hài lòng. Nhưng cái mà hắn không thể làm được, chính là biến bản thân trở nên giàu có. Một người đàn ông rất quan trọng sự nghiệp, nhưng còn hắn thì sao? Hai mươi lăm tuổi cũng chỉ là một tên không có tiền đồ thôi.
Giờ đây, cô thản nhiên mở cửa dù chỉ mặc mỗi cái khăn quanh người và đi ra gặp hắn.
Cửa mở, bóng người cao ráo đập vào mắt. Quả nhiên Long Hạc Hiên đang cầm ly sữa ấm bên tay, đến phòng đưa cho cô như mọi khi.
Vì không phải lần đầu trông thấy Dương Tư Đằng để phong phanh thế này khi gặp mình, cho nên hắn cũng không có vẻ mặt ngạc nhiên gì mấy.
Dương Tư Đằng nhận lấy ly sữa, hớp một ngụm rồi chẳng thèm thể hiện vẻ mặt chán ghét, thản nhiên xua đuổi: "Cút khỏi mắt tôi đi."
Cô kéo cửa đóng lại, nhưng Long Hạc Hiên lại lấy tay chặn cạnh cửa, hắn chòm mặt sát cô, nói: "Ngủ chung đi."
Dương Tư Đằng ngay lập tức biết hắn lại nổi bản năng đàn ông, thấy cô như này, tên nào mà không thèm khát. Cô lập tức nở nụ cười chế giễu: "Cái gì? Chó mà muốn ngủ cùng chủ sao?"
Long Hạc Hiên gật đầu, rồi dụi mặt vào má cô, nũng nịu: "Cho anh ngủ cùng nha. Anh nguyện sủa hết đêm luôn. Gâu gâu gâu."
Cô ấn ngón tay vào trán hắn rồi đẩy ra khỏi mặt mình: "Nhưng tôi ghét mùi chó. Anh hôi như nó vậy."
"Anh đã tắm rồi. Hôi chỗ nào chứ?"
"Đối với tôi, anh có tắm ba lần một ngày vẫn hôi. Mau cút đi, nhìn anh là tôi lại chướng mắt."
Cô lại uống thêm một ngụm sữa trong ly, thì chiếc khăn trên người cô bất ngờ tuột và rơi xuống. Cô đứng hình mấy giây, trước mặt một gã đàn ông, không muốn cho hắn ngủ cùng nhưng bây giờ thì toi rồi.
Long Hạc Hiên nhìn chầm chầm vào hai bầu ngực của cô bằng vẻ mặt không cảm xúc, và cũng không nói gì. Nhưng sâu trong lòng hắn, chẳng ai biết rằng hắn thật sự nghĩ gì đâu.
Cô bình thản cúi xuống nhặt khăn, vì cô không hề xấu hổ với trường hợp này, sống cùng Long Hạc Hiên nhiều năm như vậy, có cái nào trên người cô hay hắn mà cả cô và hắn đều không biết chứ.
Thậm chí cả hai cũng đã từng ngủ cùng nhau và làm tình, tất cả chỉ là để thỏa mãn cho nhau. Suy cho cùng là một mối quan hệ trao đổi.
"Tư Đằng. Anh muốn... "
Hắn bỗng đặt tay lên vai cô, đồng thời giơ ngón tay chạm lên khóe môi hồng ướt mượt của cô, cố tình gạ gẫm và kề sát môi mình lại. Vì nhờ vào khoảnh khắc rớt khăn khi nãy, thằng nhỏ của hắn đã cương cứng lên rồi.
"Đồ con cẩu động dục."
Cô bỗng nhẹ giọng mắng khẽ, nhưng hắn chỉ khựng lại một giây, có lẽ hắn thích câu nói này. Một giây sau đó, hắn dứt câu: "Anh muốn em."
Hắn đặt miệng mình lên chiếc môi hồng ướt át của cô, động tác thuần thục, lưỡi chạm sâu bên trong. Do cô mới uống sữa, trong miệng vẫn còn mùi sữa ấm, hắn mút nhẹ từng chút một. Hắn cảm nhận nước bọt của cô có vị hơi ngọt, chắc là nhờ vào ly sữa ấm hắn pha rồi. Hắn lấy tay phải vòng quanh eo cô, tay kia thì nắm lấy nửa ly sữa trên tay cô rồi đặt lên cái mặt tủ bên cạnh, sau đó thì nắm lấy cái tay còn lại đang cầm khăn che người của cô, cố tình gỡ những ngón tay cô ra để chiếc khăn lại một lần nữa rớt xuống đất. Chiếc khăn thật sự rơi xuống, nhưng chẳng ai thèm nhặt lên lần nữa. Hai chiếc bóng một nam một nữ dạ trên tường đang áp sát vào nhau rồi từ từ lùi vào bên trong giường.
Dương Tư Đằng bị gã đàn ông trước mặt đẩy xuống nệm, khiến cô đè lên tấm danh thiếp của Trần Thế Hào chưa kịp cất. Thân thể cô từ từ nóng rực, nhưng động tác của Long Hạc Hiên cũng rất tốt. Hắn đè phía trên và hôn cô sâu đến nỗi không chừa một giây để dừng.
Trong lúc hôn, hắn tự tay cởi áo mình rồi ném xuống giường, nhưng Dương Tư Đằng lại dùng tay nắm lấy cằm hắn rồi đẩy ra để chấm dứt nụ hôn, cô hỏi: "Tính chơi không như vậy sao? Đừng để tôi phải nhắc chứ. Bao đâu?"
Hắn đang hưng phấn thì bỗng dưng khựng lại, nói: "Hết rồi."
Đây là điều mà cô luôn bận tâm mỗi khi sắp làm với hắn, cô ngồi dậy, một tay đẩy người hắn ra, bảo: "Vậy thì cút ra khỏi phòng tôi đi. Tôi không muốn có thai đâu. Đặc biệt là có với loại cẩu thiểu năng như anh."
Nhưng Long Hạc Hiên không cho cô thoát khỏi vòng vây của hắn, hắn lại đẩy cô xuống nệm, đặt hai bàn tay xuống hai bên vai cô và ghim cô vào giữa, hắn cười cười nói: "Yên tâm. Anh sẽ rút trước khi mình sắp ra."
Dương Tư Đằng còn lâu mới tin, cô lạnh nhạt: "Đàn ông các anh có thể tin được sao?"
Cô kéo chăn che người, rồi chòm sang cái tủ cạnh giường, kéo ngăn thứ hai ra và lấy một gói bao cao su có trong đó, ném ngay vào người hắn.
Một tay hắn tự giơ lên chộp lấy, có vẻ ngạc nhiên, hắn hỏi: "Sao em lại có sẵn vậy?"
Cô đáp: "Tôi mua phòng."
Vì phải cẩn trọng trong những trường hợp đột ngột này, lỡ nửa đêm hắn nổi cơn thú tính xông vào phòng cô thì ít ra còn có đồ dự phòng. Sở dĩ cô cẩn thận như vậy, vì cô biết hắn vẫn là đàn ông. Có điều trường hợp đó chưa bao giờ xảy ra, cô ở cùng hắn ba năm nay, khi hắn muốn thì phải có được sự cho phép của cô, còn không thì chịu nhịn. Cũng may, Long Hạc Hiên vẫn còn chút nhân tính.
Bây giờ đã có bao, tất nhiên đã an toàn nên hắn khẽ cười nhẹ. Tuy vậy, dù không có cũng chẳng sao. Hắn còn ước cô có thai với hắn, mãi mãi sống với hắn. Nhưng hắn không dám chắc được việc nếu có thai, liệu Dương Tư Đằng có chịu lấy một người như hắn không?
Hai phút sau, toàn bộ quần áo của hắn đã cởi sạch. Thằng nhỏ của hắn trơ trơ ra trước mắt cô, nhưng cô lại chống hai tay ra sau, cười khẽ đánh giá: "Tôi không dám tin là cái của anh vẫn luôn tốt như vậy. Đồ con cẩu."
Hắn đeo bao vào rồi nói: "Vậy em cầm nó được không?"
"Sao? Muốn tôi vuốt cho một con cẩu à?"
"Em sắp chơi với cẩu đấy." Hắn mỉm cười thảo mai, cô nhắm mắt mắng khẽ, vốn không cải lại được: "Cái loại súc vật như anh... "
Trong lúc cả hai đang đôi lời qua lại, hắn lại đè cô xuống giường rồi khẽ nói: "Tư Đằng, nếu anh là chó, thì suốt đời này anh cũng là của em."
Dương Tư Đằng khẽ cưỡi, ngoài những lời chê bai của cô dành cho hắn, thì cô không thể phủ nhận Long Hạc Hiên có cơ thể rất hoàn hảo.
Phía trên cô, cả một bờ tường thịt săn chắc, cơ bụng sáu múi. Cô chạm tay lên ngực hắn, cười hỏi: "Long Hạc Hiên, anh có nhớ lần đầu anh lấy đi của tôi không?"
Long Hạc Hiên nghe vậy thì có vẻ hơi ngượng, nhưng hắn cũng rất hạnh phúc. Hắn đáp: "Nhớ."
Từ phía trên, hắn có thể nhìn thấy rõ mồn một cơ thể của cô. Bầu ngực căng tròn đó, làn da đó, gương mặt xinh đẹp đó khiến hắn không thể nào dặn lòng cưỡng lại. Đã làm tình với nhau nhiều lần nhưng cơ thể cô vẫn thu hút như vậy. Nếu một mai cô thuộc về ai khác, hắn biết mình sẽ điên lên mất thôi.
Đôi môi căng mọng ướt át đó, khiến hắn cực kì thích thú. Hắn cúi mặt hôn cô, liếm môi cô, tạo cho cô cảm giác phấn khích như một luồn điện chạy dọc người. Lúc âu yếm cô, má phải hắn có chút phớt hồng vì hơi ngượng. Hắn ngượng vì lo sợ cảm giác sắp sung sướng của mình sẽ bị cô nhìn thấy mất.
Hắn không nói gì mà tự cho thứ đó vào bên dưới cô, vẫn vừa khít như vậy, cảm giác như hai mớ thịt hồng áp chạm vào nhau, giống như lần đầu hắn cùng cô làm ấy. Nhẹ nhàng làm tình, cơ thể hắn chuyển động lên xuống, cô vòng tay ôm quanh cổ hắn, thỉnh thoảng ưỡn ngực, rên vài tiếng dâm đãng: "A... ưm... "
Long Hạc Hiên khẩy điệu cười nhẹ, ánh mắt ma mãnh của hắn đang nhìn xuống khuôn mặt đỏ ao của cô. Thân mật với nhau một lúc thì Long Hạc Hiên đã ra. Sau khi bắn hết vào trong, cũng may có mang bao, nên cả hai mới có thể ân ái thoải mái với nhau như vậy.
Tiếng thở dài của hắn trút xuống bên tai cô, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, dù cô đã cùng hắn làm chuyện này vài lần nhưng cô vẫn luôn nóng bỏng như thế. Hắn yêu thích vẻ mặt này, hắn cũng thật sự yêu cô, nhưng cả hai không phải là một đôi ngọt ngào như bao người khác. Bởi vì cô chỉ xem hắn như công cụ giải tỏa của mình, là thứ để cô lợi dụng cho đến khi nhàm chán thì sẽ vứt đi. Sở dĩ cô ở bên cạnh hắn chỉ vì cô không muốn cô đơn, nhưng cô lại chẳng có tình cảm với hắn vì cô chỉ chú tâm với những chàng trai nhiều tiền.
Long Hạc Hiên, hắn chỉ là một tên ngoài cái vẻ đẹp trai ra thì chẳng có gì đáng giá. Hắn chẳng khác gì một tên đàn ông chăm việc nội trợ, tuy nhiên trước khi gặp cô, hắn làm gì mà nghĩ đến sau này mình sẽ làm sai vặt lâu năm cho cô như vậy chứ.
Đến khi xong trận, cả hai nằm cạnh nhau và quyết định đi ngủ. Nhưng vì cảm giác sung sướng vừa rồi đã lâu không trải qua, cô và hắn chẳng thể nào ngủ nhanh như vậy.
Đôi mắt dù đã nghiền nhắm, nhưng cô lại kể chuyện và cười với hắn trước khi thật sự thiếp đi: "Cái lão già trong công ty tôi nhập viện rồi đấy."
Long Hạc Hiên nằm bên cạnh. Đây là những gì hắn muốn sau khi ân ái với cô, cùng cô chuyện trò một lúc rồi mới ngủ. Hắn vòng tay ôm lấy lưng cô kéo sát vào người mình, như hễ xem cô là bạn gái, là vợ của hắn vậy.
"Lão chủ tịch đó sao?"
Cô cũng chẳng từ chối gì, quả thật được hắn ôm thì rất ấm, cô cũng vòng tay ôm lại hắn, làm cho hắn thỏa mãn.
"Ừ. Lão ta bị ai đó đánh vào đầu bằng chai sành trong lúc say xỉn. Đúng là cái lão háo sắc. Haha."
Cô vẫn nhắm mắt kể rồi cười cười. Long Hạc Hiên mỉm cười lại, môi hắn chạm nhẹ lên tóc trên đỉnh đầu cô, hắn nói: "Em có vẻ vui quá nhỉ."
"Tôi thấy thích thú với những chuyện này. Không biết là ai đã đánh lão ta nữa."
Hắn kéo chăn ngang người đắp cho cô và hắn, rồi phỏng đoán: "Chắc là ai đó ghét ông ta thôi."
"Tôi nghe nói họ có trích xuất camera nhưng chỉ thấy bóng người đàn ông rất mờ. Nhưng chuyện này lão chủ tịch đó không bỏ qua dễ dàng đâu. Chắc ông ta hoặc người nhà ông ta sẽ điều tra ra thủ phạm cho bằng được."
"Ừ. Hi vọng sẽ bắt được thủ phạm."
Hắn tiếp câu điềm thản. Trong căn phòng chỉ có riêng hai người, cảm giác như được ngồi kế một cái lò sưởi vậy. Ôm lấy người mình yêu cũng rất thích, nhưng hắn lại còn ham muốn được nghe một tiếng đáp lại tình cảm của hắn từ cô nữa.
Nhưng rồi, không gian hạnh phúc của hắn kéo dài chưa được bao lâu, bỗng cô hỏi: "Mà này đồ con cẩu. Anh nói mình đang đi làm sao?"
"Ừ."
"Vậy nghĩa là tối nay anh đi làm nhỉ. Công việc giờ này thì chỉ có trai bao thôi. Anh làm nghề đó đúng không?"
Hắn ngạc nhiên đến mức nhịn cười, thời buổi này thiếu gì việc làm vào ban đêm chứ.
Long Hạc Hiên quyết định thử lòng cô, hắn đáp: "Nếu vậy thì sao?"
Dương Tư Đằng bỗng bật tỉnh, choàng mắt mở dậy. Ngay sau đó, hắn bị cô đuổi nằng nặc ra khỏi phòng.
"Cút ngay! Cái đồ bẩn thỉu!"
Long Hạc Hiên khỏa thân ôm quần áo, đứng ngay lối cửa, hắn hỏi cô: "Sao em lại nổi giận chứ?"
"Anh chính là con cẩu bẩn thỉu nhất mà tôi từng biết. Anh mau ra ngoài cho tôi!"
Dương Tư Đằng lúc nãy đã quấn cái khăn tắm trở lại trên người, giờ đây cô đang cố đẩy hắn ra ngoài, nhưng hắn vẫn bám khư khư vào cạnh cửa không chịu ra.
"Em ghen sao?" Hắn cong môi cười tự mãn, cô nhăn nhó trả lời: "Tôi chỉ sợ anh lây bệnh lậu cho tôi thôi. Nếu tôi biết anh làm trai bao, tôi đã không làm tình với anh rồi."
Hắn nhắm mắt cười nhẹ: "Yên tâm. Anh không có... "
"Câm ngay!" Cô tức điên, bất ngờ đá vào người hắn. Hắn mất thăng bằng ngã về phía sau, đập đầu xuống sàn và nằm ngửa. Tuy dáng người cô gầy vì phải chăm ăn kiêng giữ dáng, nhưng không ngờ lại có lực đá mạnh như vậy.
Cuối cùng thì hắn cũng bị tống ra ngoài, cô lập tức đóng sầm cửa lại. Dù bên trong phòng đã không còn tiếng động, nhưng Long Hạc Hiên vẫn cố gắng đứng dậy, với bộ dạng khỏa rông toàn thân, hắn tựa lưng bên ngoài cửa, ngước mặt lên cao, trút một hơi thở dài.
Long Hạc Hiên sau khi bị cô đuổi ra khỏi phòng, hắn ngồi tựa lưng vào sofa, lặng lẽ rít một điếu thuốc, trầm mặc nhớ lại khoảng thời gian đó vào giữa đêm. Hắn nhớ lại, thời huy hoàng của chính mình và cả lí do cô xuất hiện trong cuộc đời hắn.
Long Hạc Hiên không có ba nhưng có mẹ. Mẹ hắn chưa bao giờ kết hôn, và cũng tự tay nuôi hắn cho đến lớn. Khi mười hai tuổi, hắn không bao giờ biết được ba mình là ai, hắn thật sự rất muốn biết. Đến khi hỏi mẹ, mẹ hắn đang ngồi trên giường lại quẳng ngay cái điếu thuốc đang hút dở vào mặt hắn rồi lạnh nhạt bảo rằng: "Đừng có nhắc đến ông ta nữa. Tao đã dặn bao nhiêu lần rồi. Mày nên quên khuất ba mày đi. Ông ta chỉ là một tên sở khanh thôi."
Hắn buồn bã gục đầu xuống đất, trên má có một cái chấm bỏng của vết châm thuốc mà mẹ hắn ném vào. Từ hồi bé cho đến giờ, hắn luôn bị bạn bè trêu chọc là cái thằng không có ba. Hắn nghe nói, ba đã bỏ mẹ hắn khi mẹ hắn mới mang thai hắn hai tháng, kể từ đó thì ba hắn chẳng còn gặp mẹ hắn lần nào nữa. Quả nhiên hắn chỉ là sản phẩm thừa được sinh ra trên đời này thôi. Vì biết mình chỉ là con rơi, nên Long Hạc Hiên chẳng còn hỏi về ba mình một lần nào ngay sau đó. Có lẽ hiện giờ ông ấy đã lập gia đình, thậm chí là có những đứa con khác mà chẳng bận lòng để tâm gì đến đứa con riêng như hắn.
Mẹ hắn là một người phụ nữ còn trẻ, bà nghiện thuốc lá nên ngày nào bà cũng khiến không gian căn nhà nhỏ ngập tràn mùi thuốc. Mẹ hắn chừng tuổi này nhưng vẫn còn ăn mặc gợi cảm và trang điểm đậm khi ra ngoài, còn ở nhà thì vẫn trung thành với những mốt đồ bộ cũ sờn lâu năm. Từ nhỏ hắn đã luôn thắc mắc và tự vấn, sao lúc nào mẹ cũng ăn mặc như vậy khi ra ngoài nhỉ. Nhưng đến một ngày hắn biết rằng, bà đã đi khách với vô số đàn ông bên ngoài để kiếm tiền trang trải và lo cho hắn. Đến gần ba giờ sáng, bà trở về nhà uể oải với đầu tóc rối ren, lớp trang điểm trên mặt thì nhem nhuốc, người thì đầy mùi rượu. Lí do Long Hạc Hiên biết điều đó là vì hắn đã nhiều lần tình cờ thấy mẹ mình khoác tay những người đàn ông khác đi trên đường. Mỗi ngày đều là một người khác nhau, nghe hàng xóm dị nghị cười chê, nói mẹ hắn suốt ngày cặp đàn ông bên ngoài, hắn lại càng cảm thấy thật xấu hổ.
Năm học lớp sáu, lúc mới vào lớp, một thằng nhóc cùng lớp đang ngồi trên bàn chợt hô lớn với cả lớp rằng: "Mẹ của Long Hạc Hiên là gái điếm đấy. Bà ta mới đi ngủ với chú tao!"
Ngay lập tức, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Hắn đứng sựng lại, với bộ đồng phục rách vai chưa có tiền mua mới, trông hắn như một thành cá biệt và nghèo khổ nhất lớp vậy. Nhưng bị mọi người biết chuyện mẹ hắn là gái điếm, hắn sửng sờ ra mặt rồi.
Tan học, hắn bị thằng nhóc cùng lớp ấy và thêm hai người bạn nữa đánh đập ở gần một con hẻm. Chúng đánh hắn, đá vào đầu hắn, miệng thì liên tục cười cợt chế giễu hắn.
"Nghe nói mày không có ba nhỉ. Vậy mày là thằng sản phẩm thừa sinh ra trên đời này sao?"
"Mẹ nó làm gái điếm. Chắc lúc mang thai nó thì không biết ba của nó là ai ấy mà."
"Nếu tao mà là bả, tao thà đập đầu tự tử còn hơn. Sao có thể sống nhục nhã như thế này nhỉ? Hahaha."
Nằm dặt dè dưới đất với bộ dạng thảm hại và một bên gò má hơi sưng do bị đánh, ánh mắt Long Hạc Hiên như không còn là chính hắn của thường ngày nữa, mà nó đã trở nên vô hồn đến kì lạ. Tiếng cười giễu ha hả và những lời sỉ nhục đó vẫn không ngừng vang lên bên tai một đứa trẻ non người non dạ như hắn.
"Chắc mẹ nó làm tình giỏi lắm. Bà ta là một con điếm đẳng cấp đấy."
"Tao mà có mẹ là gái điếm, chi bằng chết khuất cho xong! Hahaha."
Nhưng lũ bạn kia hoàn toàn không bỏ qua cho hắn, chúng đánh thôi đã đành, miệng cũng chẳng ngừng ngớt những lời gièm bai chế giễu, những lời gièm bai xuyên thấu vào tâm can. Trước đây có lẽ hắn sẽ nhịn nhục để chúng tự ý làm càng, bởi hắn nghĩ một mình hắn vốn chẳng thể chọi lại được với lũ bắt nạt, nhưng bây giờ lại có gì đó đang thôi thúc trong hắn, có lẽ là do đang rơi vào giai đoạn của tuổi dậy thì, việc gồng mình và trở nên nổi loạn, Long Hạc Hiên cũng không ngoại lệ tránh khỏi.
Rồi có thứ gì đó đang nóng lên từ lồng ngực, hắn cảm thấy thật khó thở, như ý chí hèn nhát của trước đây đang dần dần bị loại bỏ, dẫn đến hai mắt mở căng tràn, hiện những mạch chỉ mỏng trên lòng trắng như gân máu.
Một cú đấm bất chợt vung vào mặt tên nhóc láo cá cầm đầu của nhóm này đến từ Long Hạc Hiên. Hắn tự dưng phát điên, có lẽ khi đối diện với những điều sỉ nhục quá nhiều lần, nên con người trong hắn sẽ sinh ra một thứ gọi là "kháng cự". Và ngay lúc này, trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện phải đánh, phải đánh và phải đánh.
"Không được nói xấu tao! Không được nói xấu mẹ tao!"
Đó là lần đầu Long Hạc Hiên biết thế nào là phản trả. Hắn lập tức lao vào đấm thêm hai tên nhóc còn lại. Sự tức giận tuôn trào trong hắn khiến hắn cảm thấy cơ thể mình cực kì bức bối.
Người ta nói khi tức giận, con người sẽ không làm chủ được hành vi của mình. Một đứa trẻ như Long Hạc Hiên cũng sẽ bị kích động chỉ vì những lời chế giễu ấy, hắn sẽ tiếp tục đấm và đấm, cho đến khi những kẻ nói xấu hắn bất tỉnh không còn động đậy mới thôi.
Trong số đó, thằng nhóc cầm đầu hô hoáng cho mọi người biết mẹ hắn là gái điếm thì bị đấm rất nặng, đến mức gãy cả mũi. Sau sự việc, chẳng ai dám nhắc và cười cợt mẹ hắn trước mặt hắn nữa.
Mẹ hắn là gái điếm, không sai. Từ sau khi sinh hắn ra, bà đã chọn công việc đó rồi. Chính vì vậy bà luôn đổ lỗi cho hắn, tất cả là do hắn mà bà mới phải sống cuộc sống như vậy.
"Đồ nghiệt súc!"
Mẹ hắn xô mạnh hắn vào cánh cửa gỗ yếu ớt, trông bà có vẻ ngày một gầy đi, mái tóc thả dài hơi rối ngang lưng, trên người khoác bộ quần áo phai màu cũ nhờn. Bà nói: "Sao mày lại gây thêm phiền phức cho tao hả? Mày đừng gây thêm rắc rối nào nữa. Tao đang phải chật vật kiếm tiền để bồi thường chi phí thuốc men cho những người bạn mày đánh đấy. Mày không thấy xấu hổ khi làm ra chuyện này sao?"
Long Hạc Hiên bị té cho dựa mình vào cánh cửa gỗ với dáng vẻ bất lặng, rồi hắn nói: "Chẳng phải là tại mẹ sao? Sao mẹ lại làm việc đó? Sao mẹ lại đi ngủ với chú của thằng đó chứ?"
"Để kiếm tiền nuôi mày đấy. Mày nghĩ cơm hàng ngày từ trên trời rơi xuống à."
"Mẹ không thể làm những việc tử tế hơn sao? Mẹ mau dừng lại đi."
"Nhưng mày lớn được tới giờ là do chính công việc đó đấy. Mày định chỉ trích tao trong khi mày đang sống nhờ vào công việc đó của tao sao?"
Mẹ hắn như phát điên quát lên. Long Hạc Hiên lại căm lặng, hắn chẳng còn gì để nói nữa vì hắn biết mình đã sống khi dựa vào đồng tiền đó. Hắn hổ thẹn với người mẹ của mình và cả bản thân mình, nên ra đường có ai hỏi thì cứ bảo rằng mình không có mẹ, thậm chí là hắn còn muốn người mẹ ấy chết đi cho xong.
Nhà của Long Hạc Hiên là căn nhà bé nhất khu. Ai cũng trêu chọc hắn là đứa con rơi vừa nghèo vừa khổ, mẹ thì làm gái điếm. Nhưng sau vụ nghe tin hắn đấm gãy mũi bạn cùng lớp, hắn bị dính thêm một tiếng xấu nữa là hư hỏng. Hàng xóm đều né tránh hắn và mẹ hắn, chẳng có một ai chơi với hắn cả.
Rồi dần dần, vì ảnh hưởng môi trường tiêu cực và đầy rẫy những sự cười chê bao quanh, theo thời gian, hắn ngày càng tàn bạo, bản chất trở nên hư hỏng.
Năm đó mười sáu tuổi, vừa lên năm nhất cấp ba, không chịu cúi đầu và tôn trọng trước các bậc đàn anh khóa trên, và cũng vì muốn bản thân đứng đầu cái xã hội thu nhỏ ấy, nên hắn đã tự mình nắm chức thủ lĩnh của trường bằng cách hạ hết những tên chống đối mình, và cũng thành công đánh bại được tên mạnh nhất ở đó bằng nắm đắm.
Năm thứ hai, hắn bắt đầu tìm cách kiếm tiền. Hắn giao lưu với các nhóm du côn bên ngoài, tập tành hút thuốc, liên minh với các trường trung học khác về dưới trướng mình và thành lập ra một băng đảng thiếu niên, gọi là Ngục Thiên Hội, được hội tụ bởi các học sinh trung học thích làm việc xấu.
Long Hạc Hiên là thủ lĩnh đứng đầu băng đảng có khoảng ba trăm người. Thời gian đó, băng đảng của hắn bị các băng lớn chú ý tới. Khi nghe một thằng nhóc mới mười bảy tuổi làm thủ lĩnh của một đám học sinh cao trung, có khả năng gộp số lượng học sinh tất cả các trường của thành phố đó lại thành một nhóm tội phạm, gây ra một mối đe dọa không nhỏ với các băng khác và khiến họ phải dè chừng. Vì Ngục Thiên Hội đang lộng hành khắp nơi chỉ vì chúng là trẻ vị thành niên, nên khi gây án, chúng chỉ đi trại cải tạo vài năm rồi về. Chính vì được đặc quyền đó, Ngục Thiên Hội đang tranh thủ tàn sát những kẻ chống đối lại chúng khắp nơi trên thành phố nhằm mục đích chiếm lấy đất làm ăn. Nghe Long Hạc Hiên dự tính, hắn muốn có vài khu phố để kinh doanh sau này, đàn em của hắn cũng tán thành với ý định đó.
"Kiếm thật nhiều tiền, biến Ngục Thiên Hội trở nên lớn mạnh hơn. Các người đã sẵn sàng chưa?"
Trong một cái chùa bỏ hoang, một đám người đứng đông đúc ở dưới tấm sân rộng, ngước lên cao trông lấy bóng của vị thủ lĩnh đứng hiên ngang trên sàn ngôi chùa đó, bọn chúng nghe Long Hạc Hiên nói vậy thì đã cười phấn khích lên cả rồi.
Trong số đám đàn em của Long Hạc Hiên có bốn tên là thành viên cốt cán. Bọn chúng đều là những kẻ có sức mạnh vượt trội và còn từng là những tay côn đồ, thủ lĩnh của các trường cao trung khác nhau. Một tên có mái tóc đen dài hơn vai một chút, trên người khoác bộ đồng phục cao trung không cờ vạt màu xanh rêu, dáng người gầy là một kẻ điên chính hiệu, tên là Lôi Hổ. Một tên đầu trọc có thân hình cao lớn, cơ bắp vạm vỡ, sức mạnh thiên về những cú đấm, mặc thường phục ở nhà, tên là Cố Thành. Một tên có cơ thể gầy, sức mạnh tầm trung, thiên về đầu óc và có khả năng quan sát kĩ năng của đối thủ rất tốt, lúc nào cũng giữ cái nụ cười đắc ý trên môi, hiện tại cũng là cố vấn của Ngục Thiên Hội, tên là Ngự Thanh Hưng. Cả cái tên của băng "Ngục Thiên Hội" cũng là do gã đó nghĩ ra, tóm lại, gã ta là đầu não của Ngục Thiên Hội. Tên thứ tư là Bạch Kình Minh, một kẻ chưa bao giờ hé môi nở lấy nụ cười, vẻ ngoài gầy và cao ráo, thiên về tốc độ và rất thành thạo loại võ thuật Taekwondo. Hai trong bốn tên thành viên cốt cán của Ngục Thiên Hội đều bị Long Hạc Hiên đánh bại, và bây giờ chúng phải phục tùng mệnh lệnh của Long Hạc Hiên để biến Ngục Thiên Hội trở nên lớn mạnh và kiếm ra thật nhiều tiền.
Nguyên do sinh ra lí tưởng đó chính là vì Long Hạc Hiên muốn thoát nghèo, để không một ai có thể khinh thường hắn nữa. Vả lại, hắn muốn mẹ mình từ bỏ cái nghề đó, mua cho bà một căn nhà lớn ở mặt phố, đưa bà ấy đến đó sinh sống suốt phần đời còn lại.
Với mục đích rõ ràng như vậy, Long Hạc Hiên đã không thể chần chừ lâu hơn. Hắn đã cho phép bốn tên thành viên cốt cán của mình mang đàn em đi tấn công các cửa hàng, quán ăn, quán bar của những khu phố nhỏ để độc chiếm.
Bốn tên thành viên cốt cán của Ngục Thiên Hội đều là những gã đáng sợ. Lôi Hổ là một tên nổi tiếng với cái danh là "con chó điên", sở dĩ gã bị gọi như thế vì gã thực chất là một kẻ điên.
Lúc kéo người xông vào một quán ăn, chúng gây sự và làm loạn, khi mọi khách khứa của quán đó đều sợ hãi bỏ chạy, tên tóc dài ấy đã túm đầu ông chủ của quán ăn, trợn mắt nhìn ông ta, ép buộc ông ta phải dẹp ngay cái quán này và biến nó thành một nhà hỏa táng. Ông chủ có vẻ sợ hãi Lôi Hổ, ông ta nói rằng, ông sẽ gọi cảnh sát nếu như hắn không chịu rời đi. Nhưng tên ấy bỗng kêu mấy gã đàn em mang thứ đó vào đây. Nghe vậy, bọn chúng nhấc vào mấy cái thùng xăng trước sự ngỡ ngàng của ông chủ, rồi tưới nó lên các vách tường, bàn ăn, khắp mọi nơi trong nhà ông chủ quán. Ông chủ quán thực sự sợ hãi bọn chúng, và rồi tên tóc dài ấy đã vừa cười vừa rút ra một cái bật lửa, bật lên và thản nhiên ném vào nhà ông ta. Lửa bay vào xăng, trong phút chốc liền bắt nhanh và cháy lan hết cả căn nhà. Tên tóc dài túm tóc ông chủ quán ngồi ở giữa vòng vây của đám lửa, hơi lửa tỏa ra nóng đến bức bối da thịt, ông cảm nhận được cơn đau nên hoảng loạn hét lên, nhưng Lôi Hổ thì không, thậm chí, gã còn cười đùa trong vòng vây của lửa.
Gã nháy mắt với ông chủ quán và nói rằng: "Tuyệt lắm đúng không? Nhà hỏa táng đấy. Muốn cháy lên nữa không? Hahaha."
Lôi Hổ là một kẻ điên, gã không sợ chết, gã chỉ sợ không có việc gì vui vẻ có thể thỏa mãn gã. Ngay cả ngôi trường mà gã từng cầm đầu làm thủ lĩnh cũng vì bọn học sinh sợ hãi gã như mấy con chuột nhìn thấy một con mèo. Gã có thể rạch người họ đến mức chảy cả máu bằng những vật nhọn để giải trí, vì mức độ điên khùng đó, bọn học sinh của trường đều tự ý đẩy gã lên làm thủ lĩnh. Cuộc vui đó chỉ kéo dài được vài tháng thì Long Hạc Hiên tới trường, Long Hạc Hiên đề nghị muốn liên minh với Lôi Hổ. Tuy nhiên, Lôi Hổ lại cười cợt nhả rồi chỉa một cây kim tới sát mắt Long Hạc Hiên từ phía dưới và nói rằng: "Cũng được thôi, nhưng để tao lấy mắt mày nhé."
Long Hạc Hiên vẫn điềm thản như vậy, rồi bất ngờ xua tay một cái, khiến Lôi Hổ ngay lập tức bay như bao gạo hai kí, đập cả người vào mấy cái bàn học ngay phía sau. Đám học sinh và một số đàn em của gã thì đang vây ở gần đó, thấy đại ca Lôi Hổ bị đánh bay, cũng sửng sốt ra mặt.
Long Hạc Hiên thản nhiên nắm lại cổ tay, có vẻ như sau cú đánh bay Lôi Hổ thì tay hắn đã bị bong gân rồi. Hắn bình thản nói chuyện trong khi Lôi Hổ đang cố ngồi dậy khỏi mớ bàn ghế bị đổ nát.
"Vì tao muốn lập ra một băng đảng lớn để có thể kiếm nhiều tiền, vì vậy tao mới cần mày gia nhập. Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, có gia nhập hay không?"
Lôi Hổ cười thích thú vừa bật dậy được khỏi đống bàn ghế, gã nói: "Gia nhập cũng được, nhưng tao muốn lấy hai mắt mày cơ."
Nói xong, gã móc dao ra rồi đột nhiên phóng lên và bay tới, Long Hạc Hiên liền nắm một cái ghế rồi quất mạnh vào mặt gã chỉ với một tay.
Lôi Hổ sửng sốt, máu mũi văng ra, lại ngã xuống đất bất tỉnh. Long Hạc Hiên cười nhếch mép, đặt cái ghế lại xuống đất, hắn bảo: "Suy nghĩ lại đi. Mày có vài phút đấy."
Nhưng Lôi Hổ lại bật dậy một cách bất ngờ, nhấc cái bàn ném về phía Long Hạc Hiên, trừng mắt cười lớn: "Tao thích mày rồi đấy. Thằng chó!"
Long Hạc Hiên không ngờ tính tình tên này lại điên như vậy, lại còn bất ngờ hơn khi hắn lại có thể hồi phục nhanh như thế mặc dù đã bất tỉnh. Khi cái bàn đang bất ngờ bị ném tới, Long Hạc Hiên liền dùng cái ghế đang cầm rồi giơ lên rất nhanh, đánh bay cái bàn dội ngược lại Lôi Hổ. Với cú đánh đó, cái ghế trên tay hắn cũng gãy nát. Còn Lôi Hổ thì lại ăn ngay cái bàn của chính mình đã ném đi, một lần nữa bay dập vào bức tường, máu miệng phun ra và gục xuống đất. Dù mình mẩy đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng dậy ngay sau đó không lâu. Với dáng vẻ nghiêng ngả, trông như muốn té tới nơi, Lôi Hổ vịn tay lên mũi, lau vết máu rồi cười cười: "Mày nhanh nhạy hơn tao nghĩ đấy. Mày là ai?"
"Giờ mới chịu hỏi tên sao?" Long Hạc Hiên bình thản ngậm điếu thuốc lên miệng rồi bật lửa châm, khẽ khàng thở ba chữ: "Long Hạc Hiên."
"Long Hạc Hiên." Lôi Hổ lẩm bẩm trong miệng rồi bỗng dưng cười toác quai hàm: "Mày chết chắc rồi con. Hahahaha."
Long Hạc Hiên ngạc nhiên sau câu nói ấy, thì ngay lập tức hắn đã bị đàn em của Lôi Hổ bao vây khi đang bình chân hút thuốc. Không do dự, chúng lập tức nhào vào tấn công một mình Long Hạc Hiên. Đây là kiểu chơi hội đồng, Long Hạc Hiên không phải chưa từng trải qua. Ba giây, ngay lập tức sau ba giây, toàn bộ những kẻ vây lấy và có ý định đánh hắn đã lập tức bay ra khỏi hắn với máu mồm tung tóe. Cảnh tượng đó khiến biểu cảm đang cười toác mồm của Lôi Hổ bỗng dưng trở nên cứng nhắc, rồi tức khắc chuyển sang vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Giờ đây, Long Hạc Hiên cười thảo mai nhìn Lôi Hổ, hắn nói: "Số lượng đối với tao chẳng là gì cả. Đàn em của mày toàn một lũ yếu nhớt."
Lôi Hổ biết đàn em của mình không phải là một lũ yếu ớt, mà là Long Hạc Hiên quá mạnh. Tại sao trên đời này lại tồn tại một kẻ mạnh như vậy? Ba giây lại có thể hạ được một đám sao?
Lôi Hổ chẳng có gì để từ chối phải đi theo một kẻ mạnh như vậy. Gã ta cảm thấy cực kì hứng thú, vì gã ta xem Long Hạc Hiên cứ như là "thần" vậy.
"Thần!"
Lôi Hổ há miệng cười, ánh mắt mừng rỡ nhìn Long Hạc Hiên cứ như trông thấy hào quang của một vị thần.
Kể từ đó, Lôi Hổ chấp nhận đi theo Long Hạc Hiên, mang theo cả năm mươi tên đàn em của mình đi cùng. Băng của Long Hạc Hiên khi ấy vẫn còn quá nhỏ, tạm thời cũng chưa có tên gọi. Lôi Hổ còn thi thoảng đề nghị với Long Hạc Hiên, có thể đặt tên băng là "Long Hổ" được không?
Long Hổ là sự kết hợp của rồng và hổ. "Long" trong tên của Long Hạc Hiên, "Hổ" trong Lôi Hổ. Vì cảm thấy thích thú Long Hạc Hiên, nên Lôi Hổ đã đi xăm lên lưng mình một con hổ bị thân rồng siết chặt. Đầu rồng sẽ tựa hàm lên đầu con hổ, tạo ra sự gắn kết bền bỉ khó tách rời.
Nhưng tên băng "Long Hổ" liên tục bị Long Hạc Hiên từ chối khi hắn ta biết được ý nghĩa của nó dựa vào cái hình xăm mới in trên lưng của Lôi Hổ. Long Hạc Hiên thẳng thắn nói rằng mình không muốn gắn kết với bất kì kẻ nào. Không khéo nghe tên băng, người ta còn tưởng hắn với Lôi Hổ có tình ý gì đó ấy chứ. Lôi Hổ nghe vậy cũng chẳng hề để tâm, lại còn nói với lòng rằng, nếu một mai gã hết hứng thú với Long Hạc Hiên, gã chắc chắn sẽ tự hủy bỏ hình xăm này. Nhưng mà, liệu sẽ có ngày đó không?
Về thực tại, xung quanh đã được dập lửa xong xuôi, chỉ cháy đen khoảng phân nửa mọi thứ. Ông chủ quán thì đang bị đám đàn em của Lôi Hổ xúm lại và nâng cả người lên trên cao. Ông chủ quán thật sự tái mét mặt mày, liên tục hối hả cầu xin: "Làm ơn thả tôi xuống!"
Lôi Hổ ngồi xỏm phía dưới, đang bận rộn ném thêm củi vào lò, phía trên được đặt một cái nồi to đun nước sôi sùng sục.
Gã ta vừa cười tinh hít vừa nói: "Hahaha. Sắp có món luộc rồi nhỉ."
"Ném xuống đây đi!"
Lúc châm củi xong, Lôi Hổ bỗng đứng dậy dang hai tay lên cao và phấn khích ra lệnh, đám đàn em ngay lập tức ném ông chủ quán vào cái nồi nước to đang sôi sùng sục phía dưới.
Rồi một tiếng la hét rất lớn vang lên. Cận cảnh nhìn thú vui đang la hét vùng vẫy trong nồi nước nóng, Lôi Hổ vẫn còn cười lớn trong sự thích thú. Hành động của gã quả là mất nhân tính, ngay cả Trời cũng chẳng dung tha.
Trong khi đó, ba tên thành viên cốt cán khác cũng đang làm việc của mình. Cố Thành đã tấn công một quán hát, gã ta đã đấm những tên bảo kê trong đó và còn nhấc từng tên lên cao rồi ném đi. Bàn ghế, tivi trong căn phòng đều bị vỡ nát.
Cố Thành quá mạnh, với cơ thể cao lớn và vạm vỡ đó thì có ai có thể hạ được gã. Gã đã từng nghĩ cao ngạo như vậy cho đến khi gặp Long Hạc Hiên. Ngày đó, Cố Thành đang cầm đầu một ngôi trường lớn. Lúc tan học, gã một mình đi về thì bị năm mươi người tập kích và vây quanh. Cố Thành không biết chúng đến từ đâu, nhưng dựa vào bộ đồng phục màu rêu đậm lạ lẫm kia thì gã biết chúng đến từ trường khác. Cố Thành rất nhanh hạ được bọn chúng, từng tên một chỉ với sức mạnh của những cú đấm. Hạ xong năm mươi tên, Cố Thành có vẻ mất sức và hơi mệt. Gã vẫn giữ bình tĩnh, hỏi: "Bọn mày là ai? Sao lại gây sự với tao?"
Vừa dứt câu, từ trên cao bỗng vọng lên một tiếng cười cợt nhả của Lôi Hổ: "Là ông nội mày đây!"
Cố Thành ngạc nhiên, mới ngước lên, Lôi Hổ từ trên nóc nhà đang nhảy xuống, mới đó đã túm thành công đầu Cố Thành bằng cách dùng hai chân kẹp chặt. Lôi Hổ cố gắng siết chặt Cố Thành, Cố Thành cũng đang cố gắng vùng ra khỏi Lôi Hổ. Lôi Hổ trừng mắt và cười lớn: "Tao đã đợi mày đánh hết sức rồi mới tập kích mày kiểu này. Mày dính bẫy rồi con trai."
Nhưng đột nhiên, Cố Thành đã vật ngay Lôi Hổ đập mạnh xuống đất với tư thế của Judo.
Lôi Hổ hộc máu nằm ngửa ra đó, không ngờ lại bị phản công như vậy. Cố Thành bước tới và giẫm chân lên mặt Lôi Hổ: "Bẫy của mày đéo si nhê gì với tao luôn đấy con trai."
Nhưng Lôi Hổ bỗng toác mồm cười vui vẻ dưới đế giày của Cố Thành, nói: "Đừng có đắc ý nhanh như vậy. Đại ca của tao còn dai sức lắm."
Cố Thành ngạc nhiên, bất ngờ giật mình, lập tức giơ lòng bàn tay chặn ngay một cú đá lén của ai đó phía sau lưng. Long Hạc Hiên không ngờ gã này lại có thể phát giác nhanh như vậy, nhưng hắn cũng không phải là loại dễ xơi. Cố Thành túm được chân của Long Hạc Hiên, liền dùng sức và định đập hắn xuống đất như cái cách gã vừa làm với Lôi Hổ. Nhưng khi định làm thế, Lôi Hổ ở phía sau đã bật dậy, gã ta đu lên lưng Cố Thành và dùng dây cước siết cổ Cố Thành từ phía sau, khiến Cố Thành lập tức buộc phải bỏ tay khỏi chân của Long Hạc Hiên ra mất.
"Mày không nên chìa lưng cho đối thủ như vậy. Chết đi thằng chó!"
Cố Thành bị siết chặt cổ nên rất khó thở, nhưng mà với sức lực khỏe như trâu của mình, gã lại một lần nữa bứt đứt sợi dây cước của Lôi Hổ, rồi lập tức xoay lại đấm mạnh vào mặt Lôi Hổ một cái. Vì cú đấm quá nặng nề, Lôi Hổ bay đi, nằm bất tỉnh ra đất với cái mặt đầy máu.
Cố Thành cao lớn, thể lực cũng mạnh. Long Hạc Hiên biết chắc tên này sẽ phải thuộc về mình nên vẫn bình thản cao ngạo như thế.
Long Hạc Hiên trước khi đánh một trận nghiêm túc với Cố Thành, hắn ta nói: "Bình tĩnh đi. Bọn tao đến đây cũng chỉ để chiêu mộ mày. Cố Thành, hãy đi theo tao."
Sau đó Long Hạc Hiên chìa tay tới Cố Thành, mỉm cười ranh ma: "Tao sẽ cho mày một chức vụ lớn trong băng. Mày rất xứng đáng đấy."
Nhưng Cố Thành bỗng đột ngột vung tay tới Long Hạc Hiên, tức giận nói: "Còn lâu!"
Long Hạc Hiên bất ngờ lộn người xuống, khiến cú đấm của Cố Thành bị trượt và va vào không khí. Khoảnh khắc đó, không hiểu sao Cố Thành lại cảm thấy đứng hình.
Giờ đây trong lúc đang hạ lũ xã hội đen bảo kê quán hát, Cố Thành vung đấm đến từng tên vừa nhớ lại thời khắc đó. Sỡ dĩ gã ta thua Long Hạc Hiên là do tốc độ. Ngay lúc Long Hạc Hiên lộn người xuống, hắn ta đã dùng hai chân ở phía trên đá vào mặt của Cố Thành. Sau cơn choáng váng tức thời, Cố Thành trở nên chóng mặt, thấy hình ảnh của Long Hạc Hiên nhân ra ba hướng và không biết đâu mới là điểm nên vung tay.
Long Hạc Hiên lại tiếp tục bật lên và đấm vào mặt gã ta liên tục, không cho gã một giây để thở. Với những cú đấm quá nhanh, Cố Thành hứng trọn hết toàn bộ không kịp tránh. Quả nhiên không chỉ cần có sức mạnh, mà tốc độ cũng là thứ cần thiết.
Cố Thành ngã ngửa ra đất, mắt trợn trắng dã. Cơ thể quá lớn này nên không thể né tránh các đòn đánh kịp lúc. Cố Thành có sức mạnh nhưng không thể có được sự linh hoạt kịp thời. Ngay lúc nằm bất tỉnh, gã chỉ tự hỏi tại sao những cú đánh đó lại nhân ra nhiều nơi như vậy? Bởi vì Cố Thành chưa từng gặp ai có khả năng này.
Lúc này, đám xã hội đen đã nằm giãy dụa xung quanh Cố Thành. Cố Thành nắm chặt lòng bàn tay dính đầy máu, gã ta nhìn nó một hồi. Cho dù đã hạ được bao nhiêu tên, nhưng gã ta vẫn không thể hạ được Long Hạc Hiên. Cho dù ngày đó Lôi Hổ không bất ngờ siết cổ gã từ phía sau, buộc gã phải bỏ tay ra khỏi chân của Long Hạc Hiên thì gã cũng chẳng có cơ hội để thắng hắn.
Long Hạc Hiên sẽ thoát khỏi cú túm chân đó dễ dàng với kĩ thuật của hắn. Hắn sẽ dùng chân còn lại đá thẳng vào mặt Cố Thành, khiến Cố Thành buộc phải bỏ chân kia của mình ra.
Từ ngày chấp nhận đi theo Long Hạc Hiên, đầu quân cho hắn thêm một trăm người. Nhưng mỗi khi Cố Thành mời Long Hạc Hiên thách đấu, thì gã đều không thể chống lại tốc độ của Long Hạc Hiên và đều bị bại trận.
Phía bên kia, Bạch Kình Minh đang đi cùng với Ngự Thanh Hưng xử lí một quán bar nhỏ.
Ngự Thanh Hưng là đầu não, biết sức mạnh của mình không đủ chống lại bọn xã hội đen trong quán bar và cũng không muốn phí sức, vì thế gã ta đã mang Bạch Kình Minh đi theo mình. Lúc mới vào quán, đàn em của Ngự Thanh Hưng và Bạch Kình Minh đã thỏa thích chạy khắp nơi gây sự. Lật bàn, đập chai rượu, bắt mấy cô em chân dài trong quán phải ra đón tiếp mình. Còn đuổi hết toàn bộ khách khứa trong quán bằng cách quát nạt và đe dọa họ. Cho nên hiện giờ chỉ còn mỗi người của Ngục Thiên Hội là ở trong quán.
Quán bar dĩ nhiên có người bảo kê, chủ ở đây là một lão xăm trổ đầy mình, nghe tin có một nhóm trẻ vị thành niên đến gây sự tự xưng là "Ngục Thiên Hội", lão chủ quán bar đã kêu gọi toàn bộ đàn em bao vây hết cửa ra vào của quán bar nhằm để xử lí bọn chúng.
Lúc vào cửa, lão chủ quán bar hầm hực hỏi lớn: "Tụi bây là kẻ đuổi hết khách của tao đi phải không?"
Ngự Thanh Hưng vẫn thản nhiên ôm gái, tay cầm điếu thuốc hút rít một hơi ở ghế. Bạch Kình Minh thì không ham mê nữ sắc, chỉ ngồi một chỗ cạnh đó nâng rượu rồi nhâm nhi.
Mỗi đám đàn em cấp thấp của Ngục Thiên Hội là mở giọng nghênh ngang, chúng hỏi: "Bọn mày là chủ của cái quán bar rẻ rách này sao?"
"Hừ! Bọn tao nghe danh tụi mày mới mấy hôm. Tưởng băng đảng nào lớn lắm, ra chỉ là một lũ ranh cấp ba!"
"Xem bọn mày đã làm ra những gì với căn phòng này đi. Bọn mày sẽ phải trả giá đấy, lũ ranh con!"
Đám giang hồ của quán này xông hết vào phòng, tấn công người của Ngục Thiên Hội. Trong lúc hỗn loạn, Ngự Thanh Hưng vẫn còn thản nhiên ngồi ở ghế quan sát tình hình. Bạch Kình Minh thì đã tham gia vào cuộc chiến cùng với đám đàn em. Động tác của Bạch Kình Minh quá nhanh, hắn tấn công mặt mũi các đối thủ bằng chân. Nhảy lên cao, xoay người, với một gã đạt chức á quân giải Taekwondo trung học cấp quốc gia như hắn thì mấy tên rải rép này chẳng là gì cả.
Sau một lúc, Ngự Thanh Hưng mới đứng dậy, hai tay đút túi quần, ngay từ đầu gã biết chắc nếu mang Bạch Kình Minh đi theo thì phần thắng thuộc về phe gã rồi.
"Từ nay quán bar này thuộc sở hữu của Ngục Thiên Hội. Bọn tao sẽ quản lí nó thay chúng bây."
Nói xong, Ngự Thanh Hưng nhếch mép nhìn lũ người xã hội đen đang nằm gục tứ tung ngay trước mặt. Quán bar ấy ngay sau đó đã bị Ngục Thiên Hội thành công độc chiếm. Quán bar không thể báo cảnh sát tóm Ngục Thiên Hội, vì Ngự Thanh Hưng trước khi đến độc chiếm nơi này vốn đã nắm trong tay bằng chứng bán thuốc phiện của quán.
Lúc Ngự Thanh Hưng gọi điện cho Lôi Hổ và Cố Thành, hỏi hai tên đó đã xong việc chưa. Cố Thành nói đã hạ được mấy tên quản lí trong quán hát rồi, còn Lôi Hổ bảo rằng hắn vẫn đang còn chơi đùa vui vẻ. Lôi Hổ bây giờ đang cho đàn em treo người lão chủ quán mới bị trụng nước sôi hai giây ngược lên cành của cái cây bên đường, do đã dùng vải lau bếp nhét vào miệng lão nên lão không thể hét lên. Da dẻ của lão đã đỏ táy hết do bỏng, cho thấy đau đớn tới nhường nào. Lôi Hổ bây giờ vẫn còn đứng phía dưới trêu đùa với lão, tay thì áp điện thoại ở bên tai, hắn nói: "Bọn này còn chơi vui lắm, nhưng tao cũng sắp xong việc rồi. Chỗ này ngày mai sẽ sửa lại và biến nó thành một căn cứ hoạt động ngầm của Ngục Thiên Hội. Hơi cháy đen nhưng mày cảm thấy được chứ hả?"
Ngự Thanh Hưng không cần tới xem cũng đủ biết cái nơi đó đã bị Lôi Hổ làm bấy nhầy cả rồi.
Ngự Thanh Hưng từ chối đến đó sau khi được xây lại thành một chỗ nương náu cho Ngục Thiên Hội.
Xong việc, chúng đều trở về ngôi chùa hoang ẩn náu, thông báo mọi việc cho Long Hạc Hiên đang ngồi chờ sẵn ở đó. Ngự Thanh Hưng nhếch mép nói rằng: "Thời thế của Ngục Thiên Hội đến rồi."
Giờ đây chúng đã thành công chiếm lấy ba khu phố nhỏ. Ngự Thanh Hưng nói rằng nếu muốn xây căn cứ cho Ngục Thiên Hội, buộc phải có nhiều tiền. Nhưng trước mắt cả bọn sẽ tạm ẩn náu ở quán bar gã vừa độc chiếm. Trong thời gian kinh doanh quán bar, Ngự Thanh Hưng muốn lấy lòng Long Hạc Hiên, liền mang đến cho hắn sáu cô gái xinh đẹp nhất của quán.
Long Hạc Hiên đang hút thuốc, nhìn sáu cô gái ăn mặc hở hang, xinh đẹp và gợi cảm đứng trước mặt mình. Ngự Thanh Hưng ngồi ghế sát cạnh, vừa cầm ly rượu vừa bảo: "Đại ca cứ chọn thoải mái. Đây toàn là mấy cô đẹp nhất quán. Lựa đại một cô rồi chơi xả láng đi."
Long Hạc Hiên không từ chối, cười nhếch: "Cậu có lòng thật đấy. Tôi có lời khen cho cậu về những công việc gần đây."
"Đại ca không cần quá khen. Ngục Thiên Hội sẽ ngày càng lớn mạnh. Khi chúng ta trưởng thành, băng đảng của chúng ta sẽ thống trị cả đất nước này luôn cũng nên. Vậy nên đại ca bây giờ cứ hưởng thụ đi."
Long Hạc Hiên mới uống rượu nên hơi say, hắn đứng dậy túm đại tay của một cô gái rồi dắt ngay ra khỏi cửa. Ngự Thanh Hưng khẽ cười nhếch, nói: "Chắc đêm nay vui vẻ lắm đây."
Thế là một màn đêm chợt qua. Sáng dậy, Long Hạc Hiên đang ở trần, bên cạnh giường hắn là cô gái đêm qua vẫn còn ngủ. Long Hạc Hiên không ngờ mình đã qua đêm với cô gái này. Hắn biết mình chẳng khác gì mấy lũ đàn ông tồi tệ, và cô gái nằm bên cạnh thì y như mẹ hắn. Có phải vì kiếm tiền, mẹ hắn đã làm giống như thế này không?
Điện thoại đổ chuông, Ngự Thanh Hưng bất ngờ gọi cho hắn, hắn nghe máy, Ngự Thanh Hưng nói rằng muốn cho đàn em đi chiếm lấy thêm một thành phố lớn ở phía Đông.
Thành phố này ngự trị của băng Thất Nhân Bang, một băng lớn chứa khoảng ba ngàn người. Với mặt bằng kinh doanh thuận lợi của thành phố, Thất Nhân Bang có thể dễ dàng kiếm được vài tỷ mỗi tháng. Ngự Thanh Hưng biết khu vực này rất lắm tiền, liền nổi ý muốn chiếm đoạt. Nhưng Thất Nhân Bang không dễ gì hạ bại, hơn nữa số lượng thành viên còn nhiều hơn gấp mấy lần băng Ngục Thiên Hội, lại toàn là người lớn.
Thất Nhân Bang là một băng của người lớn cai trị. Thủ lĩnh là ai thì không biết mặt, chỉ nghe qua danh của bảy vị quản lí.
Ngự Thanh Hưng nắm cơ cho người vào đó theo dõi cả tháng nay, phát hiện tiền bảo kê hàng tháng thì Thất Nhân Bang đều cho người đi thu, chưa thấy mặt thủ lĩnh bao giờ, chỉ nghe nói rằng, băng ấy có bảy tên quản lí rất đa tài, cũng rất mạnh.
Sau khi nói hết cho Long Hạc Hiên, Long Hạc Hiên bảo với Ngự Thanh Hưng rằng có thể thương lượng với Thất Nhân Bang được không?
So với thực lực của Ngục Thiên Hội hiện giờ thì chỉ là một con sâu nhỏ dưới móng chân của Thất Nhân Bang.
Ngự Thanh Hưng cũng thừa biết điều đó, nhưng liệu thương lượng hợp tác, bên đấy có điên mới đồng ý. Hợp tác với Ngục Thiên Hội thì Thất Nhân Bang được lợi ích gì?
Ngự Thanh Hưng hồi trước là thủ lĩnh của một trường cao trung, vừa là thủ lĩnh của băng nhóm nhỏ có đường dây lừa đảo qua mạng.
Với hình thức ép buộc các cô gái lừa lọc đám đàn ông nhiều tiền, bọn chúng thiết lập một mạng lưới tội phạm trong lốt học sinh cao trung.
Ngự Thanh Hưng cho người mang những cô gái có tí nhan sắc không có chỗ nương thân về nuôi, đổi lại điều kiện là họ phải lừa những gã lắm tiền qua mạng. Số tiền bọn họ kiếm được sẽ bị Ngự Thanh Hưng thu hết. Chỉ sau một thời gian ngắn, biết bao nhiêu gã đàn ông đều bị dụ dỗ và gửi hết tiền qua cho các cô gái mà họ tự nhận là bạn gái của mình. Những cô gái ấy sẽ cùng họ nhắn tin, trò chuyện, gọi điện hàng ngày như người yêu. Đến khi bên kia đòi gặp mặt, các cô gái cũng sẵn sàng đồng ý, nhưng với điều kiện rằng, người bên kia phải mang theo nhiều tiền để hẹn hò với họ.
Đàn ông thì rất ham mê nữ sắc, dù nghèo hay giàu, chỉ cần có bạn gái xinh như hoa, họ sẵn sàng cầm cố nhà đất, bán vàng để lấy tiền đi chơi với người bạn gái của mình.
Họ mua đồ hiệu ăn mặc chỉnh chu, đến con đường như đã hẹn với người bạn gái xinh đẹp qua mạng đó. Khi đến, quả nhiên cô bạn gái đó cũng đang chờ sẵn để gặp họ.
Khi nhìn thấy người bạn gái của mình ở bên ngoài, những gã đàn ông ấy thèm thuồng như điên.
"Em là Mimi phải không? Em là bạn gái của anh ở trên mạng phải không?"
Cô gái xinh đẹp ấy mỉm cười ngọt ngào nhìn người đàn ông đó, gật đầu: "Vâng. Anh có mang theo nhiều tiền không?"
Người đàn ông ấy mặt mũi không đẹp gì mấy, nhưng trên người khoác một bộ đồ hiệu từ tiền mới cầm nhà. Anh ta xòe ra một mớ tiền, vui vẻ nói: "Có đây. Mimi, vậy chúng ta đi chơi nha."
Đột nhiên, hàng đống người mang diện mạo côn đồ bất thình lình xuất hiện phía sau người đàn ông đó, giật hết mớ tiền trên tay anh ta.
"A... mấy người là ai vậy?"
Đám du côn ấy đấm người đó một trận, trấn lột hết đồ hiệu trên người và lấy toàn bộ mọi thứ có giá trị. Để người đó không báo cảnh sát, chúng chụp ảnh khỏa thân của họ rồi đe dọa, nếu báo cảnh sát thì đống hình này sẽ bị tung lên mạng.
Đây là hình thức lừa đảo, chiếm đoạt tài sản do một mình Ngự Thanh Hưng cầm đầu, nên nhiều người bị lừa chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.
Lúc Ngự Thanh Hưng đang gác chân đếm tiền ở một quán cà phê thì nghe đàn em điện báo có một tên điên quậy tanh banh phòng làm việc của chúng.
Ngự Thanh Hưng cũng chẳng có biểu hiện lắng lo gì, chỉ lo đếm mớ tiền trên tay, điện thoại thì được một tên đàn em kê sẵn bên tai trái.
"Vậy thì xử lí tên điên đó đi. Bọn bây có hàng trăm người, lại đi sợ tên điên đó sao?"
"Nhưng... nhưng mà hắn còn dẫn theo đàn em, lại còn đang châm lửa phòng làm việc của chúng ta đấy ạ."
Nghe giọng lấp mấp hốt hoảng của tên đàn em bên kia, Ngự Thanh Hưng cảm thấy có điềm rồi.
Ngay lập tức, xung quanh gã cũng bị bao vây bởi một đám người lạ mặt, có thể nói là cả quán cà phê này cũng bị bọn chúng vây trọn hết.
Ngự Thanh Hưng hiện giờ chỉ đi cùng với ba tên đàn em, mà bị đám đông vây thế này thì cũng chẳng làm lại.
Ngự Thanh Hưng vẫn còn thản nhiên ngồi ở đó, lúc này mới dừng đếm tiền, hỏi: "Bọn mày cũng là đồng bọn của cái tên điên đang phóng hỏa văn phòng của tao sao?"
Đám người kia mặt mày hầm hổ, trong số đó có một tên cao to bước ra, là Cố Thành. Cố Thành đứng trước bàn cà phê của Ngự Thanh Hưng, nói: "Tao theo lệnh của đại ca Long Hạc Hiên đến đây để chuyển lời cho mày. Anh ấy nói rằng với bản lĩnh và đầu óc của mày có thể giúp bọn tao kiếm nhiều tiền. Anh ấy thành thật muốn chiêu mộ mày vào băng của bọn tao."
Ngự Thanh Hưng vẫn đang ngồi dò xét, gã ta nhướng mày: "Ra bọn mày là cái băng không tên đang lộng hành mấy tháng nay sao? Tao có nghe qua cái tên Long gì gì đó. Nhưng mà sao hắn không tự mình đến đây mời tao?"
Cố Thành trả lời: "Anh ấy bận đi chiêu mộ người khác rồi, vì vậy bây giờ tao đang thay mặt anh Long Hạc Hiên đến đây gặp mày."
Ngự Thanh Hưng cười khẩy: "Vậy ra tao không đáng để thủ lĩnh bọn mày tới đây chiêu mộ mà phải để đàn em như mày đi gặp tao sao? Tao thật lòng muốn biết cái tên được hắn ta tận tình đi gặp mặt là ai đó."
"Mày muốn biết sao?"
"Ờ. Nhưng mà cái này khoan hãy nói, tao muốn biết trước nếu gia nhập băng bọn mày, tao sẽ được lợi ích gì?"
Ngự Thanh Hưng tự vấn, Cố Thành đáp lời: "Gì cũng được."
"Ồ. Vậy thì tao muốn cái ghế thủ lĩnh của bọn bây."
Ngự Thanh Hưng nhếch mép cười tự đắc, Cố Thành bỗng đột ngột vung đấm xuống mặt bàn, làm cái bàn lập tức gãy làm đôi. Ngự Thanh Hưng giật mình, ba tên đàn em của gã ta cũng giật mình.
"Đây không phải là chuyện nên đùa. Nhưng nếu mày đang nghiêm túc thì tao sẽ sẵn sàng đón tiếp mày bằng vũ lực."
Cố Thành nghiêm túc nói, Ngự Thanh Hưng có vẻ hơi rén, mới cười cười hòa nhã: "Tao đùa. Đùa thôi mà."
Vậy là hôm đó Ngự Thanh Hưng đã đồng ý.
Về phía Long Hạc Hiên, người mà hắn đi gặp chiêu mộ quả là một tên rất mạnh.
Lúc hắn vừa tới nơi, chính là võ đài của nhà võ thuật Taekwondo. Nghe bảo có một kẻ đã vừa đạt quán quân giải trung học cấp quốc gia, thế mà Long Hạc Hiên lại chú ý đến tên đó.
Lúc đến tìm, Long Hạc Hiên đi một mình. Hắn muốn tìm kẻ mới đạt giải quán quân kia, nhưng khi đến đã chứng kiến một trận ẩu đả. Có hai kẻ khoác trên mình hai bộ võ phục màu trắng, cả hai đều quấn chặt trên bụng chiếc đai đen lại đang đánh nhau bằng Taekwondo.
Nghe bảo, đó là người đạt giải quán quân và người đạt giải á quân. Tên bên trái là Vương Hình Khải, tên bên phải là Bạch Kình Minh. Do không chịu chấp nhận việc mình mang giải á quân sau khi bị bại trận trước Vương Hình Khải, Bạch Kình Minh đã cố tình gây sự với Vương Hình Khải và cả hai đã đánh nhau như vậy, mặc cho thầy dạy võ của cả hai đã can ngăn.
Bạch Kình Minh có các thao tác rất nhanh, nhưng đối thủ của hắn là Vương Hình Khải, cũng là một kẻ không tầm thường.
Lúc đứng bên ngoài quan sát, Long Hạc Hiên biết mình có thể lợi dụng sự ẩu đả này để đánh giá sức mạnh của Vương Hình Khải. Bởi vì Vương Hình Khải sẽ là người mà hắn ta muốn mời vào Ngục Thiên Hội.
"Cậu không bao giờ thắng được tôi. Cậu mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc trước tôi mà thôi."
Vương Hình Khải nâng chân đá vào mặt Bạch Kình Minh, động tác vừa nhanh vừa mạnh, khiến Bạch Kình Minh bay sải ra hai ba thước.
Bạch Kình Minh cố gắng đứng dậy, nghiếng răng tự hỏi lòng vì sao bản thân không được đạt giải quán quân?
Dù đã cố gắng tập luyện chăm chỉ như vậy, nhưng Bạch Kình Minh không thể nào hạ được Vương Hình Khải suốt thời gian qua.
Lúc này Long Hạc Hiên đã biết kết quả, hắn ra mặt, cất lời:
"Quả nhiên là Vương Hình Khải. Cậu đúng là không làm tôi thất vọng."
Vương Hình Khải quay lại, có vẻ ngạc nhiên, cậu ta hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là Long Hạc Hiên. Tôi đến đây để... "
Đột nhiên Long Hạc Hiên lộ nét mặt kinh động, Bạch Kình Minh đã nắm thời cơ đánh lén, ngay lập tức lợi dụng sự mất tập trung của Vương Hình Khải khi đang dây vào cuộc trò chuyện của Long Hạc Hiên mà từ đằng xa lao tới. Trong phút chốc, Bạch Kình Minh đã dùng dao đâm từ phía sau lưng Vương Hình Khải với sự căm giận trên khuôn mặt của mình.
Nếu kĩ năng Taekwondo không thể đánh bại, thì Bạch Kình Minh chỉ còn vũ khí để hạ được Vương Hình Khải thôi. Bạch Kình Minh, một tên cực kì mong muốn được đạt giải quán quân, bây giờ lại hành động nông nổi như vậy.
Vương Hình Khải bị đâm nên gục xuống, máu đỏ rướm một hõm trên lưng bộ võ phục trắng tinh, khiến toàn bộ những người quanh đó hốt hoảng la hét om sòm. Long Hạc Hiên trông như đứng hình với Bạch Kình Minh, vì Vương Hình Khải, người mà hắn định chiêu mộ bây giờ đã gục rồi.
Bạch Kình Minh bỗng chìa con dao dính máu của Vương Hình Khải đến trước mặt Long Hạc Hiên, lạnh giọng xua đuổi: "Biến khỏi đây ngay."
Long Hạc Hiên khẽ cười: "Tôi chưa làm gì cậu hết. Cậu muốn đâm tôi như Vương Hình Khải sao?"
Long Hạc Hiên bỗng giơ tay lên, nắm lấy con dao dính máu ấy rồi bẻ gãy phần lưỡi, khiến Bạch Kình Minh lộ biểu hiện ngạc nhiên.
Long Hạc Hiên cười thảo mai, điệu giọng muốn giết người, hắn nói: "Mày có muốn chết không?"
Định giã một trận với Bạch Kình Minh, nhưng một cuộc điện thoại của Cố Thành làm Long Hạc Hiên dừng ý nghĩ. Cố Thành bảo đã thuyết phục Ngự Thanh Hưng thành công, Long Hạc Hiên nghe vậy rồi nhìn lại Vương Hình Khải đang nằm co rút bất tỉnh nhân sự kia, cũng chẳng muốn mất thời gian ở lại đây làm gì.
Vậy là hắn quyết định bỏ về, nhưng trước khi rời đi hẳn, hắn nghoảnh mặt lại nhìn Bạch Kình Minh, nói: "Tôi có chút hứng thú với cậu. Nhưng xem ra hiện giờ không thể ngỏ lời với cậu điều này được. Cậu tên là Bạch Kình Minh đúng không? Chắc chúng ta sẽ còn gặp lại nhau đấy."
Cứ thế, Long Hạc Hiên cười thảo mai rồi bỏ đi. Với tính cách dám chơi và bất chấp của Bạch Kình Minh, Long Hạc Hiên cũng có một chút hứng thú, nhưng hắn vẫn còn để tâm đến Vương Hình Khải nhiều hơn. Hắn biết sau vụ này Bạch Kình Minh sẽ bị cảnh sát bắt vì tội cố ý giết người, chắc cũng đi trại vài năm nên hắn mới không ngỏ rõ ý. Nếu được, hắn muốn mời luôn cả Bạch Kình Minh và Vương Hình Khải vào băng của mình. Nhưng mà một tháng sau, Bạch Kình Minh bị cảnh sát bắt rồi lại thả ra. Nghe đâu gia đình của Bạch Kình Minh có thế lực, vì vậy họ đã bảo lãnh và bào chữa cho Bạch Kình Minh thoát tội. Về phần Vương Hình Khải, bị đâm nhưng chưa tử vong. Biết hoàn cảnh của Vương Hình Khải thiếu thốn, nên gia đình Bạch Kình Minh đã bỏ tiền bồi thường cho Vương Hình Khải, còn ép buộc gia đình Vương Hình Khải phải rút đơn cáo tội Bạch Kình Minh. Vì thế mọi chuyện mới được suôn sẻ bỏ qua, nhưng Bạch Kình Minh thì mãi mãi bị cấm túc khỏi Taekwondo, hắn không còn được phép đến đó học nữa.
Lí do Bạch Kình Minh chịu gia nhập băng của Long Hạc Hiên là vì điều kiện không được phép mời thêm Vương Hình Khải. Mặc dù lí do rất sặc mùi ghen tỵ nhưng Long Hạc Hiên cũng đành thông qua mà đồng ý. Dù Vương Hình Khải mạnh hơn Bạch Kình Minh, nhưng Vương Hình Khải không bao giờ có ý muốn gia nhập băng đảng làm việc xấu và đã từ chối Long Hạc Hiên trong thời gian đang nằm viện.
Sau khi băng đảng không tên của Long Hạc Hiên tăng lên được số quân là ba trăm. Ngự Thanh Hưng nói đã là một băng thì phải có tên đàng hoàng, vì thế gã đã suy nghĩ ra và đặt một cái tên "Ngục Thiên Hội", Long Hạc Hiên cũng chẳng ý kiến.
Hiện giờ Long Hạc Hiên đang có ý định hợp tác với Thất Nhân Bang, một băng lớn của một thành phố lớn. Long Hạc Hiên sẽ không biết được rằng, ngày mà hắn chọn đối đầu với Thất Nhân Bang, hắn sẽ gặp trắc trở lớn như vậy. Vì mối tơ duyên của hắn và Dương Tư Đằng ngày càng gần.
Đăng bởi | GNYANG |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |