Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồn Điền

Phiên bản Dịch · 2340 chữ

Tề Huyền Tố tiến vào "Khách Điếm", quen thuộc mà bước đến quầy, khuỷu tay tựa lên quầy một cách thản nhiên.

Chưởng quầy sau quầy ngẩng đầu nhìn Tề Huyền Tố: “Vị khách quan, không biết muốn làm loại mua bán gì? Chỉ cần giá cả hợp lý, mọi chuyện đều dễ bàn.”

Tề Huyền Tố đáp: “Chưởng quầy, nơi này các ngươi còn làm kinh doanh ăn uống nghỉ trọ không?”

Chưởng quầy trầm mặc, bầu không khí trở nên có chút ngượng ngùng.

Sau một hồi lâu, chưởng quầy mới mở miệng: “Tầng hai có lò lửa, để không cũng là để không.”

“Lò lửa” ở đây ý chỉ là phòng khách, phòng trọ.

Tề Huyền Tố cười nhẹ: “Ta lại không biết đấy.”

“Nghe giọng điệu của khách quan, không phải là người mới xuất đạo, mà là khách quen của ‘Khách Điếm’ chúng ta rồi.” Chưởng quầy đánh giá Tề Huyền Tố từ trên xuống dưới.

“Người mới xuất đạo” ý chỉ những người mới vào giang hồ.

Tề Huyền Tố cũng không giấu giếm: “Coi như là khách quen, nhưng thường hoạt động ở hướng dương, ít khi đến tuyến này.”

“Hướng dương” chỉ hướng mặt trời, chỉ phía Nam, con đường Nam.

Chưởng quầy hiểu ra: “Thì ra là bằng hữu trên chữ Hợp ở hướng dương.” (Thì ra là bằng hữu giang hồ từ phương Nam.)

Tề Huyền Tố đáp: “Cũng không sai.”

Vì là người quen, chưởng quầy liền bỏ qua nhiều thăm dò tiếng lóng vô nghĩa, trực tiếp hỏi: “Có việc gì muốn nhờ?”

Tề Huyền Tố cũng không dài dòng: “Ta muốn hỏi thăm một nơi gọi là ‘Bạch Ngọc Đường’, chưởng quầy đã từng nghe qua chưa?”

Ánh mắt chưởng quầy lóe lên: “Cho phép ta hỏi, khách quan tìm ‘Bạch Ngọc Đường’ để làm gì?”

Tề Huyền Tố đáp: “Giúp người chạy việc.”

Chưởng quầy lại hỏi: “Khách quan có thể báo cái mạn không?” ( Khách quan có thể xưng danh không?)

Tề Huyền Tố nói: "No bụng mạn, thượng vô hạ quỷ.” (Ta họ Ngụy, tên là Vô Quỷ.)

"No bụng mạn", từ "no" liên tưởng đến "no", rồi từ "no" liên tưởng đến "uy". Cho nên từ "no bụng" dẫn ra "Uy", lại lấy "Uy" là từ đồng âm với họ "Ngụy". ( Xài tiếng lóng giang hồ )

Trên vô hạ quỷ liền dễ giải thích, chính là "Vô" ở phía trước, "Quỷ" ở phía sau, liên tiếp chính là "Ngụy Vô Quỷ".

Nếu Tề Huyền Tố dùng tên thật, đó là “phiêu mạn bay”, thượng huyền hạ tố.

Chưởng quầy nghe vậy liền gật đầu: “Ngụy huynh đệ, ngươi chắc đã biết quy tắc của Khách Điếm chúng ta. Mọi việc đều có thể nói chuyện, nhưng đầu tiên phải có chút Đầu chày.”

“Đầu chày? Không vấn đề gì.” Tề Huyền Tố khẽ gõ ngón tay lên quầy, “Nhưng chúng ta cần nói rõ, không chơi trò biển mở giảm mua.” (Nhưng chúng ta cần nói rõ, không chơi trò hạ giá vô lý.)

“Điều đó là đương nhiên.” Chưởng quầy mỉm cười, “Nhưng chúng ta cũng không hứng đập bùn.” ( Nhưng chúng ta cũng không chấp nhận việc ép giá.)

“Đầu chày” chỉ tiền bạc, “biển mở giảm mua” chỉ việc trước nói giá cao sau đó lại giảm giá, “đập bùn” nghĩa là trả giá thấp.

Chưởng quầy gật đầu, không nói thêm gì bằng tiếng lóng: “Chúng ta đổi chỗ nói chuyện.”

Tề Huyền Tố nói: “Khoan đã, ta còn một việc khác.”

“Chuyện gì?” Chưởng quầy hỏi.

Tề Huyền Tố chỉ vào Tần Tương bên cạnh: “Còn phòng trống không? Đặt một phòng cho nàng.”

Tần Tương nghe mà đầu óc rối bời, những lời vừa rồi của Tề Huyền Tố và chưởng quầy, nàng nghe rõ từng chữ, nhưng ghép lại thì không hiểu nổi. Đến cuối cùng nàng mới hiểu đôi chút, dường như Tề Huyền Tố muốn nàng ở lại Khách Điếm này.

Chưởng quầy liếc nhìn Tần Tương, dù nàng đội mũ che gần hết khuôn mặt, nhưng chưởng quầy vẫn nhận ra, bèn cười nói: “Vị cô nương này mấy hôm trước đã từng đến.”

“Đúng vậy.” Tề Huyền Tố đáp, “Để nàng ở lại thêm vài ngày, chờ ta quay lại.”

Chưởng quầy nói: “Không phải ta nói xui, nếu như ngươi không quay lại thì sao?”

Tề Huyền Tố suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khách Điếm có mối quan hệ tốt với Thanh Loan Vệ, vậy thì hãy thông báo cho họ.”

Sắc mặt chưởng quầy liền thay đổi: “Khách quan có ý gì?”

“Chỉ là nghĩa đen thôi.” Tề Huyền Tố không muốn giải thích thêm, “Chúng ta vẫn nên bàn chuyện chính đi.”

Chưởng quầy do dự một chút, cuối cùng cũng vẫy tay gọi một tiểu nhị đến, dặn dò: “Dẫn cô nương này đến phòng mà nàng đã ở trước đó.”

Tần Tương nhìn Tề Huyền Tố.

Tề Huyền Tố mỉm cười: “Cứ yên tâm, nơi này rất an toàn, không ai dám gây rối trong Khách Điếm.”

“Điều đó là đương nhiên.” Chưởng quầy đồng tình, nhưng trong đầu lại nghĩ đến việc một phân điểm của Khách Điếm ở Lô Châu bị người ta giết sạch.

Tần Tương nghe vậy mới theo tiểu nhị trở lại phòng mà nàng đã từng ở.

Chưởng quầy giơ tay mời: “Khách quan, mời sang bên này.”

Cả hai tiến vào một căn phòng riêng biệt, dường như là thư phòng của chưởng quầy, ngoài chiếc bàn chất đầy sổ sách còn có hai hàng ghế dựa sát tường, có vẻ như nơi này cũng là phòng hội nghị, có thể dùng để thảo luận nhiều việc.

Chưởng quầy ngồi sau bàn, Tề Huyền Tố chọn một chiếc ghế ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Chưởng quầy cứ ra giá đi, chỉ cần ta chịu được.”

Chưởng quầy không vội báo giá, mà nói: “Vì khách quan đã biết về sự tồn tại của ‘Bạch Ngọc Đường’, nên chắc hẳn khách quan cũng hiểu được sự đặc biệt của nó.”

Tề Huyền Tố thật sự không biết sự đặc biệt của Bạch Ngọc Đường là gì, nhưng lúc này không thể tỏ ra yếu thế, đành gật đầu.

Chưởng quầy tiếp tục: “Vậy nên giá cả sẽ không thấp, mong khách quan chuẩn bị sẵn sàng.”

“Tóm lại là bao nhiêu?” Tề Huyền Tố có linh cảm chẳng lành.

Chưởng quầy giơ hai ngón tay.

Tề Huyền Tố tất nhiên không nghĩ đó là hai trăm đồng Thái Bình, không khỏi cau mày: “Hai ngàn?”

“Đúng, hai ngàn.” Chưởng quầy vẫn giữ nụ cười trên môi.

Tề Huyền Tố có chút bất đắc dĩ, vì không thể trở về Ngọc Kinh, y đã phải “xuống phi chu” giữa chừng, vì vậy phí an gia và một phần tiền tiêu vặt đều chưa kịp nhận, lại thêm Thất Nương đã giữ lại tiền Vô Ưu của y, bây giờ chỉ còn ba trăm đồng Thái Bình, cùng với năm trăm đồng Thái Bình mà Triệu Phúc An đã cho, tổng cộng mới có tám trăm đồng, vẫn còn xa mới đủ hai ngàn đồng Thái Bình.

Ngay cả khi có hai ngàn đồng Thái Bình, y cũng nghi ngờ liệu phần thưởng mà Thất Nương hứa hẹn sau này có đủ bù đắp không, đi một chuyến không công thì cũng coi như giúp Thất Nương một tay, nhưng nếu phải bù thêm tiền thì không thể chấp nhận được. Không còn cách nào khác, gần mực thì đen, đi theo Thất Nương lâu ngày, y cũng bị nhiễm chút tính khí.

Chưởng quầy thấy Tề Huyền Tố có vẻ khó xử cũng không ngạc nhiên, vì hai ngàn đồng Thái Bình là một con số khá lớn, bèn nói tiếp: “Tất nhiên, nếu khách quan không thể trả đủ tiền Thái Bình, cũng có thể dùng cách khác, chẳng hạn như làm việc để trả nợ.”

Tề Huyền Tố hiểu ra, chưởng quầy có lẽ cố tình đưa ra một cái giá cao, sau đó gợi ý một phương án khác, mục đích chính là muốn y giúp Khách Điếm làm việc.

Tề Huyền Tố cũng không phản đối: “Không biết là loại công việc gì mà đáng giá đến hai ngàn đồng Thái Bình?”

Chưởng quầy nói: “Quả là một giao dịch lớn. Ngụy huynh đệ thường ở phía Nam, nơi đó đông đúc nên các giao dịch chủ yếu là đối đầu với người, nhưng ở phía Tây Bắc này thì khác, đất rộng người thưa, không có nhiều cơ hội đối đầu với người khác, mà phần lớn là đối đầu với thiên nhiên.”

“Đối đầu với thiên nhiên?” Tề Huyền Tố cảm thấy cách nói này khá mới lạ.

Chưởng quầy giải thích: “Vùng Ung Châu, Tây Châu có nhiều nơi chưa được khai phá, hoặc là di tích từ thời cổ đại, hoặc là do con người tạo ra, thậm chí có những không gian vỡ vụn.”

Tề Huyền Tố đáp: “Ta biết, nhưng đó là chuyện của hai trăm năm trước rồi. Từ khi Đạo Môn trở lại Côn Lôn, do Toàn Chân Đạo đứng đầu, đã tiến hành một loạt hành động khai hoang, Đạo Môn gọi đó là ‘đồn điền’.”

“Khách quan quả là người trong nghề.” Chưởng quầy giơ ngón cái lên, “Vì khách quan đã biết những điều này, ta sẽ giải thích thêm. Đạo Môn gọi hành động khám phá đó là ‘đồn điền’, kéo dài gần một trăm năm. đồn điền tức là khai hoang đất đai. Tùy theo thân phận của người khai hoang mà được chia thành quân khẩn, dân khẩn, thương khẩn. Đối với Đạo Môn, việc đồn điền này cũng có thể được phân loại tương tự. Không nói đến Tây Châu, chỉ nói riêng về Ung Châu, Đạo Môn và triều đình là quân khẩn, Đạo Môn chiếm một nửa, triều đình chiếm ba phần. Phần còn lại là thương khẩn và dân khẩn. Dân khẩn thực chất là do các hào phú địa phương quản lý, nhưng trong mắt triều đình và Đạo Môn, vẫn thuộc về ‘dân’. Tuy chỉ chiếm một phần, nhưng thực sự đủ để sống no. Còn thương khẩn, tất nhiên là chúng ta – Khách Điếm, để có được một phần này không hề dễ dàng, nhờ vào những mối quan hệ lâu năm mới có thể duy trì.”

“Thì ra là vậy.” Tề Huyền Tố lần đầu tiên nghe nói về việc này, nhưng cũng phần nào hiểu được cụ thể công việc kinh doanh của Khách Điếm là gì.

Chưởng quầy tiếp tục: “Còn về phần được chia này, chủ yếu là những ‘mảnh đất’ đã qua khai hoang sơ bộ, nhưng vẫn còn nhiều ‘đất hoang’ hoàn toàn thuộc về những người khác, điều này tạm thời không đề cập. Chúng ta muốn nói đến những ‘mảnh đất’ đã qua khai hoang sơ bộ, một khi đã khai hoang, bước tiếp theo là phải cày sâu, bao gồm cày bừa, bón phân, diệt sâu bọ, diệt cỏ...”

Nghe thoáng qua, việc này chẳng khác gì việc nông dân trồng trọt, không hề liên quan đến những điều khác.

Tề Huyền Tố có chút thắc mắc: “Chẳng phải đó là công việc của các thiên nhân sao?”

“Cũng không hẳn, thiên nhân chịu trách nhiệm khai hoang, còn công việc cày sâu sau đó giao cho người khác đảm nhận.” Chưởng quầy giải thích.

Tề Huyền Tố suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Vậy ủy thác lần này là gì?”

Chưởng quầy nói: “Khách Điếm chúng ta tuy cũng nằm trong danh sách ‘tổ chức bí mật’ của Đạo Môn, nhưng ít nhất vẫn có chút tình nghĩa với Đạo Môn và triều đình, không giống như Tử Quang Xã, Tri Mệnh Giáo, hay Linh Sơn Vu Giáo. Mảnh đất mà chúng ta đang nhắc đến hôm nay có liên quan đến Tri Mệnh Giáo.”

Tề Huyền Tố lắng nghe tiếp.

Chưởng quầy tiếp tục: “Mảnh đất trong tay chúng ta từng là một trọng địa của Đạo Môn, nhưng về sau Tri Mệnh Giáo đã âm thầm gieo rắc lời nguyền trong suốt nhiều năm, cuối cùng khiến nơi đó biến thành một vùng đất chết, người sống hóa thành cương thi, những cương thi này còn có thể lây nhiễm cho người khác, biến thành quỷ vực, tạo ra bầy cương thi tràn ra xung quanh, như một đợt sóng cương thi tàn phá mọi nơi.”

“Trong tình hình đó, để ngăn chặn làn sóng cương thi lan rộng, Đạo Môn và triều đình buộc phải sử dụng ‘Phong Nhãn Giáp Tam’ để tiêu diệt chúng cùng với cương thi.”

“Nhiều năm sau, nơi đó chỉ còn là một đống hoang tàn, nhưng vẫn còn một số cương thi lang thang. Kỳ lạ thay, những cương thi này dường như không thể tiêu diệt hoàn toàn, năm nào cũng phải tiến hành tiêu diệt, nhưng năm sau vẫn có, giống như cỏ dại trên ruộng, dù bị đốt cháy vẫn mọc lại. Khách Điếm chúng ta đành phải tiến hành thanh trừng định kỳ hàng năm, năm nay vì một số lý do, nhân lực của chi nhánh chúng ta không đủ, nên cần phải tuyển thêm người từ bên ngoài.”

Tề Huyền Tố hiểu ra vấn đề, liền hỏi: “Tình huống cụ thể ra sao?”

Chưởng quầy đáp: “Tổng bộ sẽ cử chín cao thủ ở giai đoạn Quy Chân đến, họ sẽ là những người chủ chốt, những người khác sẽ do chi nhánh chúng ta tuyển chọn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người sẽ được trả hai ngàn đồng Thái Bình. Nếu khách quan đồng ý, và sau đó không muốn điều tra về ‘Bạch Ngọc Đường’ nữa, chi nhánh của chúng ta có thể trả cho khách quan phần thưởng hai ngàn đồng Thái Bình.”

Bạn đang đọc Quá Hà Tốt ( Dịch ) của Mạc Vấn Giang Hồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11230876
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.