Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tặng công thức làm bánh

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Nói là phần còn lại, nhưng thực ra còn nhiều hơn cả phần bình thường bán, đến giọt cuối cùng dưới đáy thùng cũng không sót, đều đưa cho Hàn Thiệu.

Hàn Thiệu ngậm miệng lại, dứt khoát đổi lời: "Được, đa tạ."

Không phải hắn keo kiệt, mà là hắn thực sự nghèo, vốn mỗi ngày đều ăn ở nhà ăn, hôm nay được vị tiến sĩ dạy học gọi đi chép sách phụ nên lỡ mất giờ cơm, đến cả cơm thừa canh nguội cũng không còn.

Nhưng mà... nhận việc chép sách này, Hứa tiến sĩ nói mỗi cuốn sách chép xong sẽ trả cho hắn tám mươi văn, cho nên thỉnh thoảng ăn một bữa ở ngoài chắc cũng ổn.

Hàn Thiệu cảm thấy bớt áy náy trong lòng, nhận lấy bánh và nước đã được gói ghém cẩn thận, bước nhanh về nhà.

Đi được nửa đường Hàn Thiệu mới nhớ ra hắncó thể vừa đi vừa ăn, tiết kiệm thời gian.

Hàn Thiệu cắn một miếng bánh hơi bị dẹt, không ngờ nhân bên trong lại khá đầy đặn, một chiếc bánh to bằng bàn tay, mật ong thấm đẫm lớp vỏ bánh giòn, không hề bị rơi vụn, ngọt thanh mềm dẻo.

Lại uống một ngụm nước gừng mật ong, phần cuối cùng chỉ còn hơi ấm, mật ong trung hòa vị cay nồng của gừng, uống xong cổ họng ấm áp dễ chịu.

Bữa tối hôm nay tuy là ăn tạm, nhưng không hề khó ăn, thậm chí còn ngon hơn cơm nhà ăn bình thường.

Dù là xưa hay nay, trong hay ngoài nước, món ăn nhà ăn nấu đại trà khó nuốt luôn là nỗi đau của học sinh.

Đợi Ngưu Nhị Lang và những người khác đi rồi, mới khó hiểu nói: "Sao lại tăng giá cho người ta chứ, nàng không thấy tiểu lang quân kia suýt nữa thì không mua à?"

"Chàng hiểu cái gì, chàng có thấy cổ áo và tay áo áo vải thô của tiểu lang quân kia đều bị xù hết lên không?"

Ngưu Nhị Lang lắc đầu.

Hồ nương tử liền liếc hắn một cái: "Tiểu lang quân này trông rất lạ mặt, chưa từng thấy hắn ăn ở ngoài, quần áo lại giặt nhiều lần nên mới bị xù lên như vậy, có thể thấy hắn rất tiết kiệm. Ngay từ đầu mà chàng nói năm văn thì hắn cũng thấy đắt rồi, phải để cho hắn cảm thấy mình được lời thì mới dễ bán."

Ngưu Nhị Lang mới chợt hiểu ra, "Ồ" một tiếng.

Hồ nương tử thấy hắn như vậy liền thở dài: "Chàng còn ngốc hơn cả Lý lang quân!"

"Ai nói!" Ngưu Nhị Lang rấtlà không phục, "Hắn ta dám cãi A Nhạn à?"

Hồ nương tử trợn trắng mắt, quay lưng đi dọn hàng, thầm nghĩ chẳng lẽ chàng dám cãi A Nhạn sao, chẳng phải vẫn là cãi ta thôi.

Kiều Uyển hôm nay ước tính sơ sơ cũng được khoảng một ngàn văn, còn chưa kịp tính kỹ, về đến nhà đã bị Hồ nương tử kéo vào phòng, mời nàng ngồi xuống, lại rót cho nàng một chén trà pha bằng cọng trà.

Đợi Kiều Uyển uống một ngụm, nàng ta mới cười nói: "Tay nghề của A Kiều thật là giỏi, hôm nay bán hết trơn, ngay cả nước uống nhà ta cũng nhờ phúc của muội mà bán đắt hàng, tỷ tỷ còn phải cảm ơn muội nữa."

"Hồ tỷ tỷ trêu chọc muội, vẫn là nhờ kết hợp với nước uống của tỷ tỷ bán mới hấp dẫn người ta, mấy loại bánh này bày ở quầy của muội chắc chắn không bán được nhiều như vậy."

Hồ nương tử lại cười: "Đúng vậy, không ngờ kết hợp bán như vậy lại được hoan nghênh đến thế. Thật sự có không ít người mua bánh xong, tiện thể mua luôn nước uống nhà ta, ta không lừa muội đâu A Kiều."

Nàng ta suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: "Hoa hạnh mua hôm qua đã dùng hết rồi sao?"

"Vâng, không mua nhiều lắm, chủ yếu là để nhà mình ăn."

"Rất nhiều khách hỏi ta ngày mai còn nữa không." Hồ nương tử lộ ra vẻ tiếc nuối trên mặt.

Kiều Uyển hiểu ý của nàng ta, đặt chén trà xuống, giải thích: "Chỉ là thật sự không có tinh lực để phân tâm đi kinh doanh thêm mặt hàng nào khác."

Hồ nương tử gật đầu.

Kiều Uyển lại ngồi thêm một lúc nữa, Hồ nương tử đưa toàn bộ số tiền bán bánh hôm nay cho nàng: "Thật sự không thể nhận tiền của muội nữa, làm vậy thật không biết xấu - Hôm nay nhờ phúc của muội, chỉ riêng nước uống cũng đã kiếm được nhiều hơn rồi."

Sợ đẩy qua đẩy lại nữa lại lôi kéo sự chú ý của A Nhạn và Hồng lão thái, lại thêm tốn nước bọt nói lời châm chọc nữa.

Kiều Uyển thôi không nói nữa, nhưng lại chuyển sang dạy nàng ta cách làm bánh hoa: "...Không nhất thiết phải là hoa hạnh, hoa đào, hoa quế, hoa hải đường, hoa hồng đều rất tốt."

Hồ nương tử lúc này đúng là mất hạt vừng lại nhận được quả dưa hấu, vui thì vui đấy, nhưng trong lòng lại áy náy: "Đây vốn là công thức của muội, sao ta có thể lấy không như vậy được!"

Kiều Uyển nửa đùa nửa thật: "Công thức như thế này muội còn nhiều lắm, không sao đâu."

Cũng bởi vì Hồ nương tử là người thật thà, biết việc buôn bán của mình tốt lên nhờ bánh hoa của nàng, nên ngại ngần không lấy tiền của nàng nữa, nếu không thì nàng cũng không định cho không công thức cho người khác.

Ngoài vợ Hồ nương tử, trong cái sân này, Lý Thọ cũng coi như là người tốt, còn những người khác,

Kiều Uyển lắc đầu, dù sao cũng tốt hơn trong cung nhiều.

Bạn đang đọc Quán Lẩu Ở Cổng Sau Quốc Tử Giám (Bản Dịch) của Sầm Thanh Yến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.