Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi nguồn

Tiểu thuyết gốc · 972 chữ

Chương 1: Khởi Nguồn

Hoàng Thiên, một nhà khảo cổ học vừa tròn 30 tuổi, đứng lặng trước chiếc bàn làm việc trong phòng nghiên cứu. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu rọi lên mảnh lụa cổ mà anh vừa khai quật từ di tích gần thành Quy Nhơn. Những đường chỉ bạc khâu trên vải đã bị phai nhòa, nhưng vẫn toát lên một vẻ huyền bí khó tả.

Anh khẽ thở dài, đưa tay vuốt lại tóc. Đã hai tuần trôi qua kể từ khi nhóm khảo cổ của anh phát hiện ra khu mộ cổ, nhưng những gì tìm thấy bên trong lại khiến tất cả lâm vào bế tắc. Không có vàng bạc, không có vật dụng xa hoa – chỉ có những mảnh vụn vải và vài mẩu gốm sứ. Nhưng mảnh lụa trên bàn anh thì khác. Nó không chỉ tồn tại vượt thời gian mà còn chứa những dòng chữ kỳ lạ, như một lời nhắn nhủ từ quá khứ.

“Quang Trung đại đế...” Anh lẩm bẩm, mắt dán chặt vào từng ký tự. Anh chỉ hiểu được một vài từ dựa trên kiến thức về Hán Nôm, nhưng tổng thể nội dung vẫn là một bí ẩn.

Ngả người ra ghế, Hoàng Thiên nhắm mắt lại, suy ngẫm. Anh là một nhà khảo cổ trẻ, nổi tiếng với những phát hiện đột phá về thời kỳ Tây Sơn, nhưng đôi lúc, anh tự hỏi liệu mình có đang đi đúng hướng. Niềm đam mê lịch sử thường đẩy anh vào những đêm không ngủ, những ngày lang thang giữa di tích đổ nát, cố tìm kiếm mảnh ghép còn thiếu của quá khứ.

Chợt, một ý nghĩ lóe lên. “Phần mềm dịch ngôn ngữ…” Anh bật dậy, kéo bàn phím lại gần.

Sau gần 30 phút nhập liệu cẩn thận, dòng chữ hiện lên trên màn hình khiến anh ngỡ ngàng:

“Người được chọn sẽ thấy cánh cổng. Nếu có duyên, hãy quay về giúp nước.”

“Cánh cổng? Quay về? Ý là gì?”

Đúng lúc ấy, đèn phòng nghiên cứu chớp tắt liên hồi, rồi phụt tắt hoàn toàn. Một luồng sáng kỳ lạ từ mảnh lụa dần lan tỏa khắp căn phòng. Hoàng Thiên cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể anh như bị níu chặt bởi lực hút vô hình. Một cơn đau nhói xé toạc mọi giác quan, kéo anh vào bóng tối.

Giữa Rừng Rậm

Hoàng Thiên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Cảm giác gió mát và đất cát dưới lưng khiến anh nhận ra mình không còn ở phòng nghiên cứu nữa. Anh ngồi bật dậy, nhìn quanh. Những tán cây xanh um tùm vươn lên trời cao, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh. Tiếng chim hót, tiếng suối chảy róc rách vang lên như một bản giao hưởng của thiên nhiên.

Nhưng đây là đâu?

Hoàng Thiên nhìn xuống tay mình, nơi mảnh lụa từng nằm, giờ chỉ còn lại những sợi vải mục nát. Tim anh đập thình thịch. Anh không dám tin, nhưng mọi thứ trước mắt đều quá thật.

“Không thể nào... mình đang ở đâu?”

Chưa kịp suy nghĩ thêm, tiếng bước chân từ xa vang lên. Anh quay lại, nhìn thấy một nhóm người đang tiến đến. Họ mặc những bộ quần áo vải thô, vai mang gùi, tay cầm cuốc và dao.

Một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt rám nắng, tiến lại gần. Ánh mắt ông ta nhìn Hoàng Thiên đầy cảnh giác.

“Ngươi là ai?” Giọng nói cứng rắn vang lên.

Hoàng Thiên sững người. Anh hiểu loáng thoáng, nhưng ngôn ngữ này quá cổ so với những gì anh từng học. Anh cố nói: “Ta... không có ý... làm hại...”

Người đàn ông nhíu mày, quay lại nói gì đó với nhóm người phía sau. Một người phụ nữ trẻ trong nhóm khẽ cười, nói nhỏ: “Có vẻ là người lạc đường...”

Hoàng Thiên nhìn họ, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Anh không rõ họ có ý định gì, nhưng ánh mắt ấy không hề thân thiện.

“Đi theo ta.” Người đàn ông ra hiệu.

Hoàng Thiên lưỡng lự, nhưng hiểu rằng mình không có lựa chọn nào khác. Anh gật đầu, chậm rãi bước theo sau.

Đi qua những con đường nhỏ, Hoàng Thiên thấy một ngôi làng hiện ra trước mắt. Những ngôi nhà tranh lợp lá dừa, khói bếp bay lên, tiếng trẻ con nô đùa vang vọng. Đây không phải là một ngôi làng bình thường – từng chi tiết đều giống như bước ra từ sách sử.

Người dân trong làng nhìn anh chằm chằm khi anh được dẫn đến trước mặt một người đàn ông trung niên, dáng vẻ uy nghiêm, có lẽ là trưởng làng.

“Ngươi là ai, đến từ đâu?” Trưởng làng hỏi, giọng chậm rãi nhưng không kém phần sắc bén.

Hoàng Thiên cúi đầu, cố diễn đạt bằng vốn ngôn ngữ ít ỏi: “Ta... lạc đường. Không biết... nơi này.”

Trưởng làng nhìn anh, ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ. “Ngươi nói ngôn ngữ kỳ lạ... Nhưng quần áo ngươi mặc, rõ ràng không phải người nơi đây.”

Những lời xì xào nổi lên trong đám đông. Hoàng Thiên cảm thấy mình như một kẻ lạc loài.

“Được rồi. Ta sẽ để ngươi ở đây vài ngày. Nhưng nếu ngươi gây rắc rối, đừng trách ta không nương tay.”

Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm trí anh vẫn rối bời. Nếu đây thực sự là thời kỳ Tây Sơn, thì anh phải làm gì để tồn tại? Và liệu lời nhắn trên mảnh lụa có ý nghĩa gì?

Trước mắt, anh chỉ có một mục tiêu duy nhất: học cách thích nghi

Bạn đang đọc Quân sư truyền kì sáng tác bởi yy15033529
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15033529
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.