Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những ngày đầu

Tiểu thuyết gốc · 1105 chữ

Chương 2: Những Ngày Đầu

Hoàng Thiên ngồi im lặng bên một góc nhà tranh, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh trước mặt. Ngôi làng nhỏ này, với những căn nhà lợp lá dừa và những con người bình dị, dường như tách biệt hoàn toàn khỏi dòng chảy hiện đại mà anh từng quen thuộc.

“Quả thật... đây là thời Tây Sơn?” Anh lẩm bẩm, bàn tay siết chặt mảnh vải vụn còn sót lại. Mặc dù mọi thứ trước mắt đều khẳng định điều đó, nhưng anh vẫn cảm thấy khó tin.

Bỗng nhiên, giọng nói trong trẻo của một cậu bé vang lên, kéo anh về thực tại.

“Ngươi là ai? Sao quần áo ngươi kỳ lạ thế?”

Hoàng Thiên quay lại, nhìn thấy một cậu bé khoảng mười tuổi, đôi mắt tò mò sáng lên dưới ánh nắng.

“Ta...” Anh lưỡng lự, cố chọn từ ngữ. “Ta... lạc đường.”

Cậu bé nhíu mày, rồi ngồi xuống đối diện anh, hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi. “Ngươi nói năng lạ thật. Lạc đường thì cứ bảo người lớn trong làng, sao lại cứ ngồi đây im lặng?”

Anh bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm trước sự ngây thơ của cậu bé. “Ta đang cố hiểu... nơi này.”

Cậu bé nghiêng đầu. “Hiểu cái gì? Đây là làng của chúng ta, có gì mà không hiểu?”

Trước khi Hoàng Thiên kịp trả lời, một người phụ nữ lớn tuổi bước tới, gọi cậu bé về. Cậu luyến tiếc đứng lên nhưng không quên nhìn anh, ánh mắt vẫn đầy tò mò.

Vài ngày trôi qua, Hoàng Thiên dần quen với cuộc sống trong làng. Mỗi buổi sáng, anh thường đi quanh làng, quan sát cách người dân làm việc và sinh hoạt. Mặc dù anh vẫn không hiểu rõ ngôn ngữ của họ, nhưng sự thân thiện và cởi mở của những người nơi đây khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Một buổi sáng, trưởng làng gọi anh đến. Ông ngồi bên chiếc bàn gỗ đơn sơ, ánh mắt vẫn sắc sảo như lần đầu gặp.

“Ngươi đã ở đây vài ngày rồi. Có lẽ giờ ngươi cũng hiểu chút ít. Ta muốn hỏi lại, ngươi thực sự là ai?”

Hoàng Thiên hít một hơi thật sâu. Anh biết, đây là lúc anh cần giành được lòng tin của trưởng làng.

“Ta...” Anh bắt đầu, cố gắng sắp xếp câu từ. “Ta đến từ nơi xa. Không biết vì sao ta lạc đến đây. Nhưng ta không có ý xấu. Chỉ muốn tìm cách sống sót.”

Trưởng làng nhìn anh chăm chú, không nói gì trong giây lát. Rồi ông gật đầu, dường như chấp nhận câu trả lời.

“Được. Nếu ngươi không có ý xấu, thì hãy chứng minh điều đó. Chúng ta không chứa chấp kẻ vô dụng. Ngày mai, ngươi theo nhóm người trong làng ra rừng săn thú. Hãy chứng minh ngươi có thể tự nuôi sống bản thân.”

Hoàng Thiên hơi sững người. Săn thú? Anh, một nhà khảo cổ hiện đại, chưa từng cầm cung tên hay vũ khí nào khác ngoài bút và cọ, giờ phải đối mặt với thử thách sinh tồn thực sự. Nhưng anh biết mình không có lựa chọn.

Sáng hôm sau, Hoàng Thiên cùng ba người đàn ông trong làng tiến vào rừng. Mỗi người đều mang theo cung tên, dao, và gùi để đựng chiến lợi phẩm.

“Ngươi đã từng săn thú chưa?” Một người hỏi, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

Hoàng Thiên lắc đầu, thừa nhận một cách thẳng thắn. “Ta... chưa bao giờ.”

Cả nhóm cười ầm lên. Một người vỗ vai anh. “Không sao. Đừng làm chúng ta liên lụy là được!”

Cuộc săn bắt đầu. Hoàng Thiên cố gắng theo kịp nhóm, nhưng sự thiếu kinh nghiệm của anh nhanh chóng lộ rõ. Mỗi khi họ phát hiện dấu vết của một con thú, anh luôn là người chậm chạp nhất, khiến cả nhóm phải chờ đợi.

Đến trưa, cả nhóm dừng chân nghỉ ngơi bên một con suối nhỏ. Hoàng Thiên cảm thấy mình thật vô dụng, nhưng anh không muốn bỏ cuộc. Anh quyết định quan sát kỹ hơn cách họ tìm kiếm dấu vết, cách họ sử dụng cung tên, và cách họ phối hợp với nhau.

Một Khởi Đầu Nhỏ

Chiều hôm đó, khi cả nhóm chuẩn bị quay về làng, Hoàng Thiên phát hiện một bụi cây bị xáo trộn, dường như có dấu vết của một con thú nhỏ. Anh ra hiệu cho nhóm dừng lại, rồi chỉ vào bụi cây.

Một người đàn ông nhìn theo, gật đầu tán thưởng. “Ngươi để ý tốt đấy. Nhưng ngươi có dám thử bắn không?”

Hoàng Thiên cảm thấy tim mình đập nhanh. Anh cầm lấy cung tên từ tay người kia, nhắm vào bụi cây. Cảm giác hồi hộp khiến mồ hôi túa ra trên trán, nhưng anh cố gắng tập trung.

“Phập!”

Mũi tên xuyên qua bụi cây, và một con thỏ nhỏ lao ra, nhưng nó chỉ chạy được vài bước trước khi ngã xuống. Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm, trong khi cả nhóm nhìn anh với ánh mắt bất ngờ.

“Ngươi làm được rồi!” Một người vỗ mạnh vào vai anh, khiến anh loạng choạng.

Dù chỉ là một chiến lợi phẩm nhỏ, nhưng đối với Hoàng Thiên, đó là một bước khởi đầu. Anh không chỉ chứng minh được rằng mình không vô dụng, mà còn cảm thấy tự tin hơn về khả năng thích nghi trong thế giới này.

Đêm đó, khi mọi người trong làng chìm vào giấc ngủ, Hoàng Thiên ngồi lặng lẽ dưới ánh trăng. Anh ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác như muốn tìm một lời giải thích cho những gì đang xảy ra.

“Tại sao mình lại ở đây? Mảnh vải đó có liên quan gì đến chuyện này không?”

Anh nhớ đến dòng chữ trên mảnh lụa, lời nhắn nhủ kỳ lạ: “Nếu có duyên, hãy quay về giúp nước.”

“Giúp nước... Làm sao mình có thể làm được điều đó, khi mình còn không biết làm sao để tồn tại ở đây?”

Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng mình không thể trốn tránh. Dù muốn hay không, sự xuất hiện của anh ở thời đại này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

Những tia sáng đầu tiên của ngày mới ló dạng, chiếu lên gương mặt đầy quyết tâm của Hoàng Thiên. Anh đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách tiếp theo, dù nó khó khăn đến mức nào.

Bạn đang đọc Quân sư truyền kì sáng tác bởi yy15033529
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15033529
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.