Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước chân chiến lược

Tiểu thuyết gốc · 1000 chữ

Chương 3: Bước Chân Chiến Lược

Hoàng Thiên dần quen với cuộc sống trong làng, nhưng sự hòa nhập không hề dễ dàng. Những ánh mắt dè chừng của dân làng chưa hoàn toàn biến mất. Nguyên nhân chủ yếu là khả năng giao tiếp của anh vẫn rất hạn chế. Anh chỉ hiểu được một phần những gì mọi người nói, thường phải dựa vào ngữ cảnh và cử chỉ để đoán ý. Ngược lại, khi anh nói, những câu chữ ngắt quãng và phát âm lạ lùng đôi khi khiến người nghe bối rối.

Buổi sáng hôm đó, trong khi đang giúp nhóm thanh niên đan lưới bên bờ sông, một âm thanh lạ cắt ngang bầu không khí. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa, rồi một người cưỡi ngựa lao đến làng, gương mặt đầy vẻ hoảng hốt.

Người lính hô lớn, giọng nói nhanh khiến Hoàng Thiên chỉ hiểu được vài từ như “thổ phỉ... phía nam... chuẩn bị.” Dân làng xung quanh lập tức xôn xao. Một người đàn ông trung niên đứng gần anh nói điều gì đó, nhưng tốc độ nói của ông khiến Hoàng Thiên lúng túng.

Anh ngắt lời, chậm rãi hỏi:

“Chậm... lại. Thổ phỉ... là ai?”

Người đàn ông nhíu mày, rồi nói chậm hơn, từng từ một:

“Thổ... phỉ... bọn... cướp núi. Chúng... giết người, cướp... mùa.”

Nghe vậy, Hoàng Thiên gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ. Anh nhớ lại những tài liệu mình từng nghiên cứu: thời kỳ Tây Sơn, ngoài chiến tranh lớn, còn đầy rẫy nạn thổ phỉ hoành hành.

Cuộc họp khẩn cấp

Tối hôm đó, trưởng làng triệu tập một cuộc họp tại sân đình. Ánh sáng từ những ngọn đuốc phản chiếu lên những gương mặt lo âu. Hoàng Thiên đứng lặng lẽ ở góc đình, quan sát mọi người trao đổi, cố gắng nắm bắt từng từ quan trọng.

Trưởng làng nói, giọng gấp gáp, và dù anh không hiểu hết, nhưng vài từ như “không đủ người,” “trốn,” và “mất sạch” khiến anh đoán rằng họ đang cân nhắc việc bỏ làng chạy trốn. Nhưng nếu trốn đi, họ sẽ mất tất cả tài sản, mùa màng.

Anh quyết định can thiệp. Tiến lên một bước, anh nói lớn:

“Xin... cho tôi nói!”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh. Trưởng làng nhìn anh, đôi chút nghi ngại, nhưng vẫn gật đầu.

Hoàng Thiên nói chậm, cố gắng diễn đạt từng từ:

“Trốn... là mất hết. Đánh... không đủ mạnh. Nhưng... có cách khác. Nghe... tôi nói.”

Dù câu nói vụng về, nhưng ánh mắt tự tin của anh khiến dân làng chú ý. Một người đàn ông đứng dậy, hỏi lớn:

“Ngươi... muốn làm gì?”

Hoàng Thiên hít sâu, dùng tay vẽ lên mặt đất những ký hiệu đơn giản để minh họa kế hoạch. Anh nói từng bước, kết hợp cử chỉ:

“Đào... hố ở đây.” (Chỉ vào vùng bụi rậm gần làng)

“Làm... bẫy chông. Dùng... cây chắn đường.”

“Phân người... làm giả tiếng động... ở hướng bắc.”

Trưởng làng nhìn anh chăm chú, rồi quay sang mọi người giải thích lại bằng cách nói rõ ràng hơn. Một số dân làng tỏ ra nghi ngờ, nhưng khi trưởng làng ra hiệu đồng ý, tất cả bắt đầu hợp sức chuẩn bị theo kế hoạch của Hoàng Thiên.

Chuẩn bị chiến đấu

Ngày hôm sau, ngôi làng trở nên nhộn nhịp. Hoàng Thiên không thể nói chuyện suôn sẻ với mọi người, nhưng anh bù đắp bằng cách dùng cử chỉ và tham gia trực tiếp vào công việc. Những thanh niên được anh hướng dẫn đào hố, dựng rào, và chuẩn bị bẫy. Anh nhận ra rằng sự kiên nhẫn và quyết tâm của mình đã phần nào truyền cảm hứng cho họ.

Dù vậy, không phải ai cũng hoàn toàn tin tưởng. Vài người tỏ ra khó chịu khi anh chỉ huy. Một người phụ nữ trung niên phàn nàn:

“Hắn nói gì... cũng không rõ. Lỡ sai... thì chết cả làng.”

Hoàng Thiên nghe loáng thoáng, nhưng không phản bác. Anh biết rằng chỉ có hành động mới chứng minh được khả năng của mình.

Trận chiến đêm

Đêm buông xuống, không khí trong làng trở nên căng thẳng. Tất cả đều cầm vũ khí thô sơ, ánh mắt tập trung. Hoàng Thiên đứng cạnh trưởng làng, quan sát từ trên một gò đất nhỏ. Khi tiếng vó ngựa và ánh đuốc từ xa xuất hiện, anh khẽ nói:

“Họ... tới. Nhớ... theo kế hoạch.”

Trưởng làng gật đầu, lặp lại mệnh lệnh rõ ràng hơn cho dân làng.

Khi bọn thổ phỉ tiến vào, kế hoạch bắt đầu phát huy tác dụng. Những chiếc bẫy khiến kẻ địch lúng túng, chia quân không kiểm soát. Nhóm thanh niên được phân công tạo tiếng động giả từ phía bắc làm chúng hoang mang.

Hoàng Thiên hét lớn, giọng lơ lớ:

“Tấn công... từ xa! Không... để chúng tập hợp!”

Lời nói chưa hoàn chỉnh, nhưng người dân hiểu ý. Những hòn đá, mũi giáo được phóng ra từ các góc khuất. Sự kháng cự quyết liệt và những cái bẫy giăng sẵn khiến bọn thổ phỉ rơi vào hỗn loạn. Sau hơn một giờ, chúng buộc phải rút lui, bỏ lại vài tên bị bắt sống.

Hậu chiến

Khi ánh sáng đầu tiên ló dạng, cả làng tràn ngập trong cảm giác nhẹ nhõm. Trưởng làng đặt tay lên vai Hoàng Thiên, gương mặt đầy biết ơn:

“Ngươi... giúp chúng ta. Làng này... không quên ngươi.”

Hoàng Thiên mỉm cười, nói chậm:

“Còn nhiều việc... phải làm. Tôi... giúp nếu mọi người... muốn.”

Lời nói đơn giản, nhưng ánh mắt kiên định của anh khiến mọi người cảm thấy an tâm. Dân làng bắt đầu nhìn anh với ánh mắt khác, không còn chỉ là một người lạ, mà là một người hùng.

Bạn đang đọc Quân sư truyền kì sáng tác bởi yy15033529
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15033529
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.