Vị thế được củng cố
Chương 4: Vị Thế Được Củng Cố
Buổi sáng sau trận chiến, cả làng tụ họp tại sân đình để kiểm kê tổn thất và xử lý tù binh. Hoàng Thiên đứng bên cạnh trưởng làng, im lặng quan sát. Dân làng, dù mệt mỏi sau một đêm chiến đấu, nhưng vẻ mặt ánh lên sự nhẹ nhõm khi ngôi làng vẫn còn nguyên vẹn.
Trong số những tên thổ phỉ bị bắt sống, có một gã trẻ tuổi. Khi bị dẫn ra, ánh mắt gã đảo quanh, tìm cách trốn thoát. Trưởng làng nghiêm giọng hỏi điều gì đó, nhưng gã không trả lời. Cảm thấy không ổn, Hoàng Thiên bước lên, nhìn thẳng vào tên thổ phỉ, rồi chậm rãi hỏi:
“Ngươi... tên gì? Vì sao... tấn công?"
Tên thổ phỉ ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi nghe giọng lơ lớ của anh.
Gã lắp bắp:
“Ngươi... không giống... dân làng..."
“Đúng. Ta... đến từ xa. Nhưng... ta hiểu. Trả lời... nếu muốn sống.”
Ngữ điệu cứng rắn của Hoàng Thiên khiến gã do dự. Một lát sau, gã mới chịu mở miệng. Qua sự giải thích của trưởng làng, anh nắm được tình hình: bọn chúng thuộc một nhóm lớn hơn, chuyên cướp bóc các làng mạc vùng này. Lần này, chúng không ngờ rằng một ngôi làng nhỏ lại có thể chống trả mạnh mẽ như vậy.
Củng cố phòng thủ
Trưởng làng cảm kích trước công lao của Hoàng Thiên, nhưng ông cũng nhận ra hiểm họa vẫn chưa chấm dứt. Sau cuộc họp, ông mời anh vào ngôi nhà lớn nhất trong làng để bàn bạc. Ông chậm rãi nói, cố gắng để anh hiểu:
“Bọn chúng... sẽ quay lại. Làng... cần ngươi. Phòng thủ... phải mạnh hơn.”
Hoàng Thiên gật đầu. Anh biết trận chiến hôm qua chỉ là khởi đầu. Nếu không sớm gia cố phòng thủ, làng sẽ không trụ nổi khi kẻ địch quay lại đông hơn. Anh đề xuất:
“Củng cố... tường đất. Đào... hào nước. Làm... lối thoát bí mật.”
Mọi người ban đầu tỏ vẻ bối rối vì lời nói lơ lớ của anh, nhưng khi anh dùng cử chỉ minh họa, họ dần hiểu và đồng tình. Trong những ngày tiếp theo, anh dành phần lớn thời gian khảo sát địa hình xung quanh làng. Anh phát hiện vùng rừng rậm và sông suối gần đó có thể trở thành lợi thế chiến lược nếu biết cách sử dụng.
Anh hướng dẫn dân làng dựng thêm rào chắn bằng tre, đào hào quanh làng, và đặt các bẫy chông ở những vị trí hiểm yếu. Đặc biệt, anh yêu câu họ tạo một đường hầm bí mật dẫn ra ngoài, phòng trường hợp làng bị bao vây.
Xây dựng niềm tin
Trong khi hướng dẫn, Hoàng Thiên nhận ra ngôn ngữ vẫn là rào cản lớn. Để bù đắp, anh luôn tự tay làm mẫu, kiên nhẫn lặp lại từng động tác. Một buổi chiều, khi đang dựng khung bẫy, một cậu thanh niên trẻ hỏi:
“Ngươi... thật sự biết tất cả? Ngươi... là ai?”
Hoàng Thiên ngừng tay, mỉm cười đáp:
“Ta... chỉ người đi lạc. Nhưng... ta biết chút ít. Các ngươi... không sợ, cùng làm, sẽ thắng.”
Câu trả lời vụng về nhưng chân thành khiến cậu thanh niên gật đầu. Niềm tin vào anh dần lan rộng, đặc biệt khi các bẫy và rào chắn bắt đầu thành hình, khiến ngôi làng trông kiên cố hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, không phải ai cũng tin tưởng hoàn toàn. Một vài người lớn tuổi vẫn nghi ngại, thậm chí còn bàn tán sau lưng anh. Một người phụ nữ trung niên phàn nàn:
“Hắn nói... chẳng rõ ràng. Nếu sai... chết cả làng thì sao?”
Nghe loáng thoáng, Hoàng Thiên không phản bác. Anh biết rằng chỉ có hành động mới chứng minh được khả năng của mình.
Trong khi ngôi làng tất bật chuẩn bị, ở sâu trong khu rừng, không khí tại trại thổ phỉ lại đầy căng thẳng. Tên thủ lĩnh một gã to lớn với gương mặt chằng chịt sẹo – đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn:
“Một lũ vô dụng! Một ngôi làng hèn mọn mà các ngươi cũng không xử lý được?”
Những thuộc hạ quỳ dưới đất run rẩy. Một tên bị thương ở tay lí nhí:
“Thưa... thủ lĩnh... dân làng... chúng có kế hoạch. Hình như... có người đứng sau.”
Ánh mắt của gã thủ lĩnh lóe lên sự nguy hiểm. Gã vung tay, hất tung bát rượu trên bàn xuống đất. Gã hạ giọng, nhưng sự giận dữ ẩn trong từng lời nói:
“Chỉ huy? Một làng nghèo kiết xác lại có người chỉ huy? Ta không tin. Nếu đúng là có kẻ đứng sau, ta muốn biết hắn là ai.”
Gã quay sang một tên thuộc hạ thân tín, kẻ luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách sạch sẽ:
“Ngươi, dẫn theo hai người nữa, đến ngôi làng đó. Điều tra cho kỹ. Nếu thấy cơ hội, kết liễu luôn kẻ chỉ huy.”
Tên thuộc hạ cúi đầu:
“Rõ, thưa thủ lĩnh.”
Khi bóng gã thuộc hạ khuất dần, tên thủ lĩnh ngồi xuống, trầm ngâm. Gã tự nhủ:
“Không ai cản được ta. Nếu có kẻ dám nhúng tay vào, ta sẽ đích thân chôn hẳn.”
Về phía Hoàng Thiên, sau khi hoàn thành các bước củng cố phòng thủ, anh cùng trưởng làng họp bàn về việc xử lý những tù binh. Một số người cho rằng nên thả chúng đi để tránh gây thêm thù oán, nhưng số khác lại muốn xử lý chúng ngay tại chỗ để dằn mặt kẻ địch.
Hoàng Thiên lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc nhưng chậm rãi:
“Thả... cũng nguy hiểm. Nhưng giết... sẽ kích thích chúng trả thù. Tôi... đề nghị giữ lại. Dùng... làm lá bài.”
Trưởng làng ngẫm nghĩ, rồi gật đầu. Dân làng dù không hoàn toàn đồng ý, nhưng họ bắt đầu chấp nhận rằng những lời khuyên của Hoàng Thiên thường mang lại kết quả tốt.
Đăng bởi | yy15033529 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |