Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời thách thức và máu đổ

Tiểu thuyết gốc · 1020 chữ

Chương 5: Lời Thách Thức và Máu Đổ

Hoàng Thiên đứng giữa sân đình, ánh đuốc lay lắt phản chiếu lên gương mặt đăm chiêu của anh. Người dân làng tụ họp, ánh mắt tràn đầy lo lắng khi nhìn anh vẽ những đường nét thô sơ lên nền đất. Đây là bản đồ của làng, với những điểm yếu mà anh đã nhận ra sau nhiều ngày quan sát.

“Thủ lĩnh thổ phỉ không phải kẻ ngu ngốc,” anh bắt đầu, giọng điệu trầm tĩnh. “Hắn sẽ không để chúng ta dễ dàng sống sót nếu chống lại. Nhưng nếu chỉ biết sợ hãi và giao nộp mọi thứ, chúng ta cũng chẳng khác gì tự nộp mạng.”

Dân làng xì xào, vài người lắc đầu ngao ngán. Một người đàn ông lớn tuổi lên tiếng: “Nhưng cậu ơi, chúng ta chỉ có cuốc xẻng, gậy gộc. Làm sao mà chống lại đám cướp có kiếm sắc cung mạnh?”

Hoàng Thiên ngẩng lên, ánh mắt như một ngọn lửa: “Chúng ta sẽ không đánh trực diện. Thay vào đó, chúng ta tận dụng địa hình và trí tuệ. Đây là kế hoạch...”

Anh chỉ vào lối vào chính của làng, nơi địa hình hẹp và dễ phòng thủ. “Chúng ta sẽ đào rãnh ngầm tại đây, cắm chông nhọn để cản bước tiến. Những lối mòn nhỏ dẫn vào làng cũng sẽ được gài bẫy. Quan trọng nhất, ta cần chia lực lượng thành hai nhóm. Một nhóm nhỏ mai phục trong rừng, sẵn sàng đánh lạc hướng chúng.”

Anh tiếp tục giải thích, từng chi tiết một, khiến bầu không khí như lặng đi. Dù lo lắng, nhưng ánh mắt của dân làng dần hiện lên sự tin tưởng. Đây là lần đầu tiên họ cảm thấy có một tia hy vọng.

Ba ngày sau, một sứ giả của thủ lĩnh thổ phỉ đến, mang theo lời cảnh báo: “Còn một cơ hội. Giao nộp tất cả lương thực và gia súc, chúng ta sẽ tha mạng. Nếu không, cả làng sẽ bị tiêu diệt.”

Hoàng Thiên đọc thư, mím môi suy nghĩ. Anh lấy một tấm vải cũ, tự tay viết một bức thư ngắn, gửi ngược lại: “Ngươi có thể đến, nhưng đừng mong lấy được thứ gì. Làng này không dễ nuốt.”

Đó là một canh bạc. Hoàng Thiên hy vọng lời thách thức này sẽ kích động thủ lĩnh thổ phỉ, khiến hắn tức giận và vội vã tấn công mà không có kế hoạch chu đáo. Nhưng anh đã đánh giá thấp kẻ thù của mình.

Đêm hôm đó, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch. Những ánh đuốc le lói từ xa dần hiện ra, kéo theo đó là tiếng hò hét của bọn thổ phỉ. Chúng đông hơn anh tưởng, và sự tổ chức của chúng vượt xa mong đợi.

Bẫy rãnh ngầm và chông nhọn tại lối vào ban đầu gây được chút hỗn loạn. Tiếng gào thét của những tên bị thương vang lên, nhưng đó chỉ là khởi đầu. Những kẻ khác nhanh chóng phát hiện và tìm cách phá hủy các chướng ngại vật.

Hoàng Thiên cùng một nhóm nhỏ đứng chốt tại điểm đầu làng. Anh cầm chặt thanh kiếm cũ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với một trận chiến thực sự. Trái tim đập loạn nhịp, từng tế bào trong cơ thể như muốn hét lên bỏ chạy.

Một tên thổ phỉ lao tới, ánh mắt đầy sát khí. Hoàng Thiên vung kiếm theo bản năng, nhưng đường kiếm quá vụng về, chỉ làm tên kia bị xước nhẹ. Tên thổ phỉ cười gằn, vung rìu chém xuống. Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Hoàng Thiên trượt chân, cả người ngã xuống. Nhưng chính cú trượt đó lại khiến thanh kiếm trong tay anh đâm thẳng vào bụng đối phương.

Máu phun ra, ấm nóng nhuộm đỏ đôi tay anh. Tên thổ phỉ khựng lại, đôi mắt mở lớn trong kinh ngạc. Gã ngã xuống, đôi tay cố với lấy anh trong vô vọng trước khi bất động.

Hoàng Thiên đứng chết lặng. Tay anh run lên bần bật, hơi thở dồn dập. Anh nhìn gã đàn ông nằm trước mặt mình, cảm giác như vừa bước qua một ranh giới mà không thể quay lại. “Ta... ta vừa giết người...”

Nhưng không có thời gian để suy nghĩ. Một tiếng hét vang lên gần đó. Hoàng Thiên quay đầu, thấy một người dân làng bị chém gục bởi một tên thổ phỉ khác. Mọi thứ xung quanh như hỗn loạn. Kế hoạch của anh dường như đã thất bại.

Dân làng dần bị áp đảo bởi số lượng và vũ khí vượt trội của bọn thổ phỉ. Những cái bẫy còn lại không đủ để ngăn chặn dòng người ào ạt tràn vào. Hoàng Thiên cố gắng cầm cự, nhưng khả năng chiến đấu vụng về của anh lại gây thêm rắc rối. Một lần, khi anh vung kiếm không đúng hướng, suýt chút nữa làm ngã chính đồng đội mình.

Đến khi cánh cổng làng bị phá toang, mọi thứ trở thành địa ngục. Tiếng thét, tiếng gào, tiếng binh khí va chạm hòa lẫn vào nhau. Hoàng Thiên chỉ biết cố sống sót, nhưng mỗi bước đi đều nặng trĩu bởi cảm giác tội lỗi khi nhìn thấy những người dân ngã xuống.

Trong khoảnh khắc anh tưởng chừng không thể trụ nổi nữa, một tiếng tù và vang lên từ xa. Tiếng vó ngựa rầm rập, lá cờ Tây Sơn tung bay trong ánh lửa. Bọn thổ phỉ bất ngờ bị đánh úp từ phía sau. Những toán kỵ binh nhanh chóng chia cắt và áp đảo chúng.

Hoàng Thiên ngã quỵ xuống khi thấy một bóng người mặc giáp bước tới. Anh mấp máy môi định nói gì đó, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Trước khi ngất đi, anh chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng của lá cờ Tây Sơn tung bay rực rỡ.

Bạn đang đọc Quân sư truyền kì sáng tác bởi yy15033529
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15033529
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.