Kết cục của làng
Chương 6: Kết Cục Của Làng
Hoàng Thiên đứng giữa chiến trường nhuốm đỏ máu, khói lửa từ các mái nhà đổ nát bốc lên cao, hòa quyện với mùi tanh tưởi của máu thịt. Tiếng kêu gào đau đớn xen lẫn tiếng cười man rợ của bọn thổ phỉ vang vọng trong không gian. Đôi tay cậu run rẩy, thanh đao trong tay nặng như chì, dù lưỡi đao đã nhuốm máu không biết bao nhiêu mạng người. Trái tim cậu đập liên hồi, như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Từ giây phút cậu đặt chân đến thế giới này, Hoàng Thiên đã nhận ra đây không phải là một nơi an lành. Nhưng chưa bao giờ cậu tưởng tượng rằng mình sẽ bị ném vào cảnh tượng kinh hoàng như thế này. Sợ hãi, tuyệt vọng, và tội lỗi đan xen, vây chặt lấy cậu.
Ký ức ngắn ngủi trước đó
Trận chiến bắt đầu với những hy vọng mong manh. Hoàng Thiên đã tính toán mọi đường đi nước bước, từ cạm bẫy, phân bổ người phòng thủ, cho đến chiến lược phá vòng vây. Nhưng tất cả chỉ kéo dài được trong phút chốc. Đám thổ phỉ lao vào như bầy thú dữ, càn quét mọi thứ trên đường đi. Những hàng rào phòng thủ bị đánh sập, cạm bẫy bị vô hiệu hóa. Chúng không chỉ đông đảo mà còn tàn bạo, quyết tâm xóa sổ ngôi làng.
Hoàng Thiên dẫn một nhóm nhỏ dân làng cố gắng trốn thoát qua cánh rừng, nhưng chẳng mấy chốc, tiếng hò hét truy đuổi đã vang lên sau lưng. Cậu quay đầu lại, chứng kiến từng người gục ngã. Có người bị trúng tên ngã xuống, có người bị lưỡi đao sắc lạnh của kẻ địch cắt ngang người. Mỗi khi Hoàng Thiên vung đao, máu tươi lại văng lên, nhưng đó không phải là kỹ năng mà chỉ là phản xạ sống còn trong tuyệt vọng.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên cầm vũ khí giết người. Ban đầu, mỗi lần đâm trúng một kẻ địch, cảm giác ghê tởm lại ập đến. Nhưng càng về sau, cơ thể cậu như máy móc, hành động trong vô thức, chỉ biết rằng nếu không giết thì cậu sẽ bị giết. Mỗi nhát đao, mỗi cái chết, đều như một vết thương khắc sâu trong lòng cậu.
Cuộc hội ngộ bất ngờ
Đúng lúc mọi thứ tưởng chừng vô vọng, một tiếng trống trận dồn dập vang lên từ phía xa. Âm thanh rền vang như đánh thức mặt đất, làm rung chuyển cả khu rừng. Một đội quân mặc giáp đồng loạt xuất hiện, mang theo những ngọn cờ với chữ “Tây Sơn” rực rỡ dưới ánh lửa. Tiếng hô lớn “Diệt thổ phỉ!” vang vọng khiến đám cướp nao núng, rồi hoảng loạn rút lui.
Hoàng Thiên ngồi bệt xuống đất, cơ thể kiệt quệ. Đột nhiên, một người lính Tây Sơn đứng trước mặt cậu. Khuôn mặt rắn rỏi, giọng nói đầy uy nghi:
• “Ngươi là ai? Vì sao ngươi ở đây?”
Cậu cố gắng mở miệng, nhưng những từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng. Cuối cùng, cậu chỉ giơ tay về phía làng đang cháy, giọng khản đặc:
• “Cứu... họ...”
Người lính nhìn cậu chằm chằm vài giây, rồi quay sang đồng đội, hô lớn:
• “Chia đội! Dọn sạch lũ thổ phỉ, cứu người còn sống!”
Kết thúc tàn cuộc
Khi mặt trời dần ló rạng, ngôi làng chỉ còn lại đống tro tàn. Người sống sót đếm không quá mười người, và ai nấy đều gục xuống, thân thể đầy thương tích, ánh mắt vô hồn. Những chiến binh Tây Sơn đã tiêu diệt hết đám thổ phỉ, nhưng sự tàn phá mà chúng gây ra thì không thể cứu vãn.
Hoàng Thiên được một người lính dìu đến chỗ viên tướng chỉ huy. Đó là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ uy nghiêm, mặc áo giáp sáng loáng. Ông nhìn Hoàng Thiên một lượt, ánh mắt sắc lạnh như muốn nhìn thấu con người cậu.
• “Ngươi là người đã tổ chức phòng thủ cho ngôi làng này?”
Hoàng Thiên cúi đầu, giọng trầm xuống:
• “Ta đã thất bại. Dù cố hết sức, ta vẫn không thể bảo vệ họ.”
Viên tướng im lặng hồi lâu, rồi gật đầu:
• “Dẫn dắt dân làng yếu ớt chống lại kẻ địch đông đảo, đó đã là sự dũng cảm hiếm có. Tây Sơn chúng ta cần những người như ngươi.”
Hoàng Thiên ngẩng đầu, ánh mắt hoài nghi:
• “Ngài là nghĩa quân Tây Sơn? Tại sao lại giúp chúng ta?”
Người đàn ông cười nhẹ, nhưng giọng nói lại mang theo uy quyền:
• “Thổ phỉ là kẻ thù của người dân, và chúng ta là đội quân vì dân mà chiến đấu. Nếu ngươi còn muốn cứu thêm người vô tội, hãy gia nhập nghĩa quân. Tây Sơn sẽ cho ngươi sức mạnh để làm điều đó.”
Lời nói của ông ta như một tia sáng rọi thẳng vào tâm hồn Hoàng Thiên. Cậu siết chặt nắm tay, nhớ lại ánh mắt của những người đã chết, những tiếng khóc thét vẫn văng vẳng trong đầu.
• “Ta... đồng ý!”
Một khởi đầu mới
Đêm đó, Hoàng Thiên cùng những người sống sót theo chân đội quân Tây Sơn rời khỏi ngôi làng. Cậu ngoái đầu lại lần cuối, nhìn ngọn lửa âm ỉ cháy giữa đống đổ nát.
Cậu biết mình không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể chiến đấu cho tương lai. Dẫu không muốn, cậu đã bước chân vào thế giới này, thì chỉ có cách trở nên mạnh mẽ hơn, để không bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng như hôm nay thêm một lần nào nữa.
• “Ta... đồng ý!”
Đêm đó, Hoàng Thiên cùng những người sống sót theo chân đội quân Tây Sơn rời khỏi ngôi làng. Cậu ngoái đầu lại lần cuối, nhìn ngọn lửa âm ỉ cháy giữa đống đổ nát.
Cậu biết mình không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể chiến đấu cho tương lai. Dẫu không muốn, cậu đã bước chân vào thế giới này, thì chỉ có cách trở nên mạnh mẽ hơn, để không bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng như hôm nay thêm một lần nào nữa.
Bên cạnh đội quân Tây Sơn, một hành trình mới đã mở ra cho Hoàng Thiên. Một con đường không chỉ nhuốm máu, mà còn đầy những âm mưu và thử thách đang chờ đợi phía trước.
Đăng bởi | yy15033529 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |