Bước đầu làm quen
Chương 7: Bước Đầu Làm Quen
Gió thổi qua rừng núi Tây Sơn mang theo hơi lạnh buốt của buổi sớm mai. Trong doanh trại, những người lính nghĩa quân đã bắt đầu ngày mới với những tiếng hò hét luyện tập. Hoàng Thiên, với cơ thể gầy gò và đôi mắt vẫn còn vương sự ngỡ ngàng, đứng lặng giữa khoảng sân rộng, bao quanh bởi ánh nhìn tò mò, thậm chí là khinh thường của những chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Hoàng Thiên biết rõ mình khác biệt. Chiếc áo vải thô cậu mặc quá rộng, không che giấu nổi dáng người yếu ớt. Cậu chỉ là một nhà khảo cổ hiện đại vô tình lạc về đây, không hề có chút kiến thức thực tế nào về chiến đấu. Cảm giác bị mọi người đánh giá như một kẻ vô dụng khiến cậu không thoải mái, nhưng cậu không dám phản kháng. Thay vào đó, cậu lặng lẽ cúi đầu, tự nhủ phải nhẫn nhịn để tìm cách hòa nhập.
“Hắn là ai mà được đưa vào đây?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, đủ lớn để cả nhóm nghe thấy. Đó là Trần Lực, một chiến binh cao to, nổi tiếng với sức mạnh phi thường và tính cách thẳng thừng. “Chỉ cần nhìn tay chân gầy yếu đó cũng đủ biết chẳng làm nên trò trống gì.”
Những tiếng cười khẽ rộ lên. Một người khác chế giễu: “Ta cá hắn chẳng cầm nổi một thanh kiếm đâu.”
Hoàng Thiên cắn răng, không đáp lại. Cậu biết rằng nếu phản ứng, chỉ càng làm mọi chuyện tệ hơn. Sự im lặng của cậu dường như càng khơi dậy sự khinh bỉ. Trần Lực bước tới, giật lấy thanh kiếm gỗ trên tay cậu và ném xuống đất. “Nếu không đủ sức chiến đấu, ngươi nên quay về làm người hầu. Chúng ta không cần thêm gánh nặng.”
Cả nhóm phá lên cười. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên, phá tan không khí khó chịu:
“Đủ rồi, Trần Lực!”
Đó là Nguyễn Phong, một chiến binh trẻ tuổi, dáng người vừa phải nhưng ánh mắt toát lên vẻ thông minh và tinh thần nhiệt huyết. “Ai mới vào cũng cần thời gian làm quen. Nếu ngươi mạnh như thế, sao không chỉ dẫn hắn thay vì chế giễu?”
Trần Lực nhún vai, tỏ vẻ không hài lòng nhưng cũng không tranh cãi thêm.
Nguyễn Phong bước tới, cúi xuống nhặt thanh kiếm gỗ rồi đưa lại cho Hoàng Thiên. “Đừng để ý đến họ. Họ chỉ quen đánh giá người khác bằng bề ngoài thôi,” anh nói với giọng trấn an.
Hoàng Thiên ngẩng lên, chạm phải ánh mắt chân thành của Nguyễn Phong. Đó là ánh mắt đầu tiên trong cả doanh trại không chứa sự phán xét.
“Ngươi... không sợ bị họ chế giễu sao?” Hoàng Thiên hỏi, giọng vẫn còn chút dè dặt.
Nguyễn Phong cười. “Ta đã quen rồi. Ngày đầu tiên gia nhập nghĩa quân, ta cũng bị gọi là ‘con gà ốm’ vì vóc dáng nhỏ bé. Nhưng ta không để họ định nghĩa con người mình. Chỉ cần ngươi quyết tâm, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Những lời nói ấy như một ngọn lửa nhỏ được thắp sáng trong lòng Hoàng Thiên. Cậu cảm thấy biết ơn sự ấm áp của Nguyễn Phong, nhưng cũng nhận ra rằng, nếu không tự mình cố gắng, lòng tốt của người khác cũng không thể giúp cậu tồn tại.
Ngày đầu luyện tập
Buổi tập bắt đầu bằng những bài tập cơ bản. Hoàng Thiên được giao nhiệm vụ cầm giáo và thực hành động tác đâm về phía trước. Cậu nhanh chóng nhận ra việc điều khiển một thanh giáo dài và nặng không hề đơn giản. Mỗi lần cố gắng đâm thẳng, cậu đều mất thăng bằng, đôi khi suýt ngã.
Trần Lực đứng cách đó không xa, khoanh tay quan sát với vẻ mặt đầy giễu cợt. “Ta đã nói rồi, hắn chỉ làm chậm bước tiến của chúng ta.”
Hoàng Thiên lặng thinh, tập trung vào việc cải thiện từng động tác. Dù mỗi cú đâm đều thiếu lực, cậu không bỏ cuộc. Cậu tự nhủ, mình không thể để những lời nói đó làm lung lay ý chí.
Nguyễn Phong, nhìn thấy sự nỗ lực ấy, bước tới và chỉnh lại tư thế cho cậu. “Đừng dùng quá nhiều lực. Hãy để cơ thể tự nhiên phối hợp với vũ khí. Nhẹ nhàng mà chính xác.”
Hoàng Thiên thử làm theo, và lần này, cú đâm của cậu trông khá hơn một chút. Tuy nhiên, cậu vẫn nhận ra mình còn rất xa mới đạt được sự thành thạo như những người khác.
Khi buổi tập kết thúc, Hoàng Thiên mệt mỏi ngồi xuống cạnh Nguyễn Phong. Cậu cảm thấy cánh tay mình như rụng rời vì chưa quen với cường độ luyện tập. Nguyễn Phong đưa cho cậu một bát nước, cười nói: “Ta thấy ngươi có tiềm năng, chỉ cần kiên nhẫn thôi.”
“Thật sao? Ta chỉ cảm thấy mình đang làm trò cười cho mọi người.”
Nguyễn Phong lắc đầu. “Không phải ai cũng bẩm sinh giỏi giang. Đôi khi sự nỗ lực còn quan trọng hơn cả tài năng. Ta thấy ngươi không bỏ cuộc, đó là điều đáng quý nhất.”
Lời động viên ấy khiến Hoàng Thiên cảm thấy được an ủi. Dù vẫn còn nhiều thử thách phía trước, cậu tự hứa sẽ không để những ánh mắt khinh thường kia đánh bại ý chí của mình.
Buổi tối, khi mọi người đã nghỉ ngơi, Hoàng Thiên vẫn lặng lẽ tập luyện thêm. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, bóng dáng gầy gò của cậu hiện lên với từng động tác chậm chạp nhưng kiên định. Ở một góc khuất, Nguyễn Phong nhìn cậu, mỉm cười hài lòng.
“Ngươi có lẽ sẽ làm được điều gì đó lớn lao,” Nguyễn Phong thì thầm, như nói với chính mình.
Đăng bởi | yy15033529 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |